Chương 517: Tân Nương ( Hạ )

Edit: Letica Beta: Hạ Lúc nhỏ là thời gian đơn thuần khoái hoạt nhất. Thời gian như vậy cũng không nhiều.

Thập Nhất Nương cười sờ sờ đầu Từ Tự Giới nói: “Các con đều đi, ai giúp mẫu thân trông Cẩn ca nhi đây?”

Cẩn ca nhi được mười tháng rồi, hoạt bát hiếu động, chỉ cần hơi không lưu ý một cái là cậu nhóc đã bò tới bên cạnh cái bàn ở trên kháng, cầm được thứ gì đều cho vào trong miệng gặm hai cái, ôm vào trong ngực thì đã không kiên nhẫn, dùng chân đá vào bụng người ôm một cái, người sẽ bắn đi ra ngoài, người nào ôm nhóc cũng phải lên ba phần tinh thần. Chẳng qua là vẫn chưa nói chuyện được, kêu với ai cũng chỉ “a a a”. Thập Nhất Nương rất lo lắng, Thái phu nhân thấy nàng ngạc nhiên: “Lão Tứ một tuổi rưỡi mới mở miệng nói chuyện, Cẩn ca nhi lúc này mới mười tháng!”

Thập Nhất Nương cũng không chắc trẻ em mười tháng thì nên hay không nên mở miệng nói chuyện, lúc nào rảnh rỗi thì bế cậu nhóc chỉ trỏ nhận biết trong nhà đồ.

Từ Tự Giới nghe vậy, mắt sáng lên, cười nói: “Vậy con ở nhà chơi với Cẩn ca nhi.”

Từ Tự Truân có chút thất vọng, nói: “Vậy thì khi về, con mang đồ ăn ngon cho hai người nhé!”

“Được!” Thập Nhất Nương vội cười nói, “Trở về cũng kể ẫu thân nghe một chút về chuyện mọi người leo núi đã gặp được những chuyện gì nhé? Mẫu thân cũng chưa từng leo lên núi bao giờ!”

Có điều ở thời đại này. Chỉ có một người đi ở phía trước, thì ở phía sau có cảnh người cầm ghế ngồi, quạt lông, thậm chí là bồn cầu đi theo.

Từ Tự Truân cao hứng đáp ứng.

Thập Nhất Nương tiễn hai huynh đệ ra cửa.

Tống ma ma tới: “Sắp tớichính là lễ trừ phục cho Tần di nương rồi. . ..”

“Cứ theo như lệ cũ làm!” Thập Nhất Nương gật đầu.

Tống ma ma lên tiếng đi.

Đến ngày đó mời đạo sĩ, ni cô lập đàn tràng bảy ngày, Từ Tự Dụ thay đổi quần áo trở lại thỉnh an Từ Lệnh Nghi, Thái phu nhân cùng Thập Nhất Nương.

Từ Lệnh Nghi hỏi việc học hành của Dụ ca, Thái phu nhân thì hỏi thăm sức khỏe, đến chỗ Thập Nhất Nương, Dụ ca thấy nhũ nương của Cẩn ca nhi, Cố ma ma cùng với ma ma trong phòng Cẩn ca nhi, Vạn Tam tức phụ đang đứng ở dưới mái hiên chỗ thông gió nói chuyện, có chút bất ngờ.

Văn Trúc vội thấp giọng nói: “Tứ phu nhân tự mình mang theo Lục thiếu gia, nghe nói tròn tuổi sẽ cai sữa cho Lục thiếu gia!”

Nếu thích trẻ con như vậy, sao không để cho Cẩn ca nhi bú nhiều sữa thêm mấy ngày!

Trong lòng Từ Tự Dụ thầm thấy kỳ quái, “Ừ” một tiếng, không để ý đến nha hoàn, bà tử khom người hành lễ mình, đi theo Thu Vũ vào gian tây.

Thập Nhất Nương đang ngồi cùng Cẩn ca nhi ở chỗ cửa sổ lớn trên kháng trong gian tây. Bàn trên kháng đã được cất đi, Thập Nhất Nương ngồi ở bên cạnh kháng, Cẩn ca nhi ngồi ở giữa kháng, trong tay cầm chày gỗ gõ vào mõ, bên cạnh bày biện mấy thứ đồ lớn nhỏ không đều như chén, đĩa, còn có cái mõ , trống nhỏ…, Cẩn ca nhi cầm lấy chày gỗ đang gõ rất vui vẻ.

Nhìn thấy Từ Từ Dụ đi vào, cậu nhóc ngẩng đầu hướng Từ Tự Dụ cười cười, lộ ra hai chiếc răng sữa mới mọc.

Không biết tại sao tâm Từ Tự Dụ thoáng cái đã mềm nhũn.

“Lục đệ đã lớn như vậy rồi!” Dụ ca nhìn Cẩn ca nhi ngẩn người, mới nói ra những lời này.

Thập Nhất Nương ôm Cẩn ca nhi vào trong ngực, cười nói: “Con đã trở lại. Trên đường đi có bình an không?”

Lúc này Từ Tự Dụ mới nhớ tới hành lễ cho Thập Nhất Nương.

“Để ẫu thân nhớ mong, mọi chuyện con đều tốt!”

Chỉ ngắn ngủn hai câu nói, Cẩn ca nhi đã ở trong lòng Thập Nhất Nương nhún nhảy mấy cái, vặn vẹo người muốn đi lấy mấy cái chén đĩa kia.

Thập Nhất Nương không muốn quấy rầy hứng thú của con trẻ, khẽ cười xin lỗi Từ Tự Dụ: “Thằng bé hơi nghịch ngợm!” Sau đó đặt Cẩn ca nhi ở trên kháng.

Cẩn ca nhi lập tức bò tới bên cạnh cái trống nhỏ, lại phát hiện trong tay mình không có chày gỗ, hết nhìn đông tới nhìn tây một hồi, bò đi qua dùng tay rảnh nắm lấy chày gỗ, lại bò lại chỗ có cái trống nhỏ, lại rơi mất chày gỗ, cậu nhóc cảm thấy buồn bực, nhìn Thập Nhất Nương, lại nhìn sang Từ Tự Dụ, “oa” một tiếng bật khóc.

Từ Tự Dụ cảm thấy Cẩn ca nhi hết sức thú vị, không nghĩ nhiều liền đem chày gỗ đưa cho Cẩn ca nhi.

Cẩn ca nhi lập tức dừng khóc, trên mặt vẫn còn vương hai hàng nước mắt, nhoẻn cười.

Từ Tự Dụ kìm lòng không được mà vuốt ve đầu Cẩn ca nhi.

Cẩn ca nhi không để ý tới Nhị ca, cúi đầu gõ chiếc trống nhỏ, trong phòng vang lên âm thanh “thùng thùng” lúc mạnh lúc yếu, đơn điệu có chút ầm ĩ cho người khác.

Từ Tự Dụ lúc này mới phát hiện Cẩn ca nhi cầm trong tay là chiếc chày gỗ màu đỏ được đẽo gọt mượt mà bóng loáng, trên đỉnh có khắc hoa văn hình hoa sen.

Từ Tự Dụ khẽ giật mình nhìn về phía Thập Nhất Nương.

Thập Nhất Nương cười nói áy náy với Dụ ca : “Có chút ầm ĩ người!” rồi giải thích: “Nếu con không để cho thằng bé gõ, thằng bé khóc rống lên, so với cái này còn ầm ĩ hơn!”

“Có thể là con nghe được ít nên không cảm thấy ầm ĩ.” Từ Tự Dụ cười, nhìn Cẩn ca nhi đang gõ hết sức vui vẻ.

Thần sắc ôn hòa, giọng nói chậm rãi, tao nhã, đúng là hình tượng của một giai công tử.

Thập Nhất Nương cười cười, nói đến hôn sự của Từ Tự Cần: “Nhân khẩu nhà chúng ta ít, con về rồi, đúng lúc dẫn theo quản sự đi Thông Châu giúp Cần ca nghênh đón đồ cưới nhé!”

Từ Tự Dụ cười đáp “vâng” : “Hai ngày trước, lúc huynh ấy đến Diệp Lạc Sơn đã nói với con rồi.”

Nói như vậy, Từ Tự Cần đã đi tham dự lễ trừ phục cho Tần di nương rồi!

Thập Nhất Nương thấy Từ Tự Dụ đã biết rồi nên chỉ nói: “Huynh đệ các con đã thương lượng tốt rồi thì ta cũng không nói nhiều nữa. Thành thân ba ngày của Đại ca con. Thả lỏng tâm trạng chơi vui vẻ mấy ngày đi nhé.”

Từ Tự Dụ cười vâng dạ.

Cẩn ca nhi thấy mẫu thân không giống như ngày thường theo mình chơi đùa bèn ném chày gỗ đi, bò tới trong lòng Thập Nhất Nương.

Thập Nhất Nương biết đây là thằng bé quấy, muốn mình bế, đang muốn gọi Cố ma ma, Từ Tự Dụ thấy thế đứng lên: “Mẫu thân còn có việc, con đây trước hết đi đến chỗ Nhị bá mẫu bên kia để vấn an!”

“Đợi lát nữa thì đến chỗ Thái phu nhân cùng ăn cơm nhé!” Giữ lại cũng không còn chuyện gì để nói nữa, Thập Nhất Nương cười dặn dò Từ Tự Dụ, để Thu Vũ giúp đỡ tiễn khách.

Từ Từ Dụ đứng dậy hành lễ, khóe mắt quét qua rồi dừng lại nhìn cái chày gỗ màu đỏ bị Cẩn ca nhi tiện tay nhét vào góc kháng, lúc này mới xoay người đi ra cửa.

Thập Nhất Nương không khỏi cầm cái chày gỗ kia.

Thật là quá cẩn thận rồi!

Ngay cả Từ Tự Truân cũng không phát hiện ra.

Đây là đồ Thái phu nhân thường dùng, ngày đó bị Cẩn ca nhi nắm trong tay không chịu buông ra, Thái phu nhân sợ thằng bé khóc, liền cho Cẩn ca nhi… Nàng cười sai người cất mấy đồ này vào, Ngũ phu nhân tới.

“Thật là chỉ buồn sinh không lo dưỡng.” Nàng cười dắt tay Cẩn ca nhi đi lại hai bước ở trong phòng, sau đó đem Cẩn ca nhi giao cho Cố ma ma, cùng Thập Nhất Nương ngồi ở trên giường gạch, “Vài năm nay mỗi ngày đều trông mong, giờ đều có thể xuống đất đi lại. Mấy ngày nữa, có thể mở miệng gọi cha, nương rồi.” , Thập Nhất Nương cười ngồi xuống cùng Ngũ phu nhân, nói: “Tẩu nghe Thạch ma ma nói, Sân ca nhi đã ngẩng đầu lên được rồi?”

Nhắc đến con trai, khóe mắt đuôi lông mày của Ngũ phu nhân đều là ý cười: “Chỉ có thể thỉnh thoảng ngẩng lên thôi, thời gian dài thì không được, muội cũng không dám để cho con ngẩng lên hẳn…” Sau đó nói ý đồ đến, “Bên Cần ca nhi, Tứ tẩu chuẩn bị như thế nào?”

Thập Nhất Nương cười nói: “Tẩu nghe theo Hầu gia.”

Nhưng ánh mắt của Ngũ phu nhân hơi đổi: “Đó là bề ngoài thôi. Ý của muội là, ngày hôm sau, lúc ra mắt gặp mặt để nhận người thân, Tứ tẩu chuẩn bị lễ ra mắt gì cho tân nương.”

“Cái này phải xem ý tứ của nương thế nào đã!” , các nàng cũng không thể vượt mặt Thái phu nhân được.

“Nương là trưởng bối.” Ngũ phu nhân nói, “Tất nhiên không thể giống chúng ta ngồi ở trong thính đường chờ tân nương đi nhận người thân được. Họ phải đi trong phòng của nương để vấn an.” Nàng vừa nói vừa mở trừng hai mắt với Thập Nhất Nương, “Chúng ta cũng không giống nhau, không chỉ có ở trong đại sảnh gặp mặt tân nương, lúc tặng lễ ra mắt, còn có một đám thân thích nhà mẹ đẻ bên nhà Tam tẩu. Tứ tẩu cũng biết đấy, nếu cho ít, còn không biết người Cam gia nói này nọ chúng ta như thế nào. Thế nên muội mới đến tìm Tứ tẩu để thương lượng!”

Khóe miệng Thập Nhất Nương vểnh lên thành một độ cong vui vẻ: “Vậy Ngũ đệ muội có ý là?”

Ngũ phu nhân ghé vào bên tai Thập Nhất Nương rì rầm một hồi.

Thập Nhất Nương không nhịn được cười rộ lên.

Ngũ phu nhân lại dặn dò lần nữa: “Cứ như vậy mà quyết định nhé, đến lúc đó tẩu cũng đừng gây ra sự cố gì. . . . ..”

Thập Nhất Nương không nói gì gật đầu.

Đến ngày mười lăm tháng chín hôm đó, đám người Thập Nhất Nương thay hoàn toàn trang phục mới tinh đón đồ cưới vào cửa.

Tất cả đều là gia sản thượng hạng được sơn đen, nước sơn trên mặt bóng loáng tỏa sáng, đồ sứ đồ thiếc tất cả đều đầy đủ , màn đệm chăn có trải qua hồi lâu cũng không bị nhăn nhúm, đều là mẫu hoa văn mới của năm nay. Hòm xiểng quần áo càng liên thủ cũng chen vào không lọt. Có thể nhìn ra được, của hồi môn của Phương đại tiểu thư không chỉ phong phú, hơn nữa còn rất thật.

Các nữ quyến đều tặc lưỡi tán thưởng.

Mặt Tam phu nhân tràn đầy sự vui vẻ, lớn tiếng mời khách.

Thập Nhất Nương thấy hai ma ma cùng tới đây đưa đồ cưới của Phương gia, ăn mặc mộc mạc nhưng không mất vẻ vui mừng, lời nói nhiệt tình mà không mất vẻ trầm ổn, không khỏi âm thầm gật đầu.

Có người đi qua hành lễ với Thập Nhất Nương: “Vị này là Tứ thẩm thẩm của Đại cô gia sao? Ta là Đại đường tẩu của cháu dâu người!”

Thập Nhất Nương không khỏi theo tiếng nói nhìn qua thì thấy một thiếu phụ có dáng người cao trung bình đang cười dịu dàng với mình.

“Thì ra là ‘người toàn phúc nhân’ trải giường chiếu cho Cần ca nhi nhà chúng ta.” Thập Nhất Nương cười chào hỏi cùng nàng, “Lần đầu gặp mặt, lạ mặt vô cùng, có chỗ nào thất lễ kính xin tha thứ nhiều hơn!” , mở miệng gọi nàng là Tứ thẩm thẩm của Đại cô gia . . . .Trong lòng Thập Nhất Nương thầm khen vị Đại đường tẩu nhà Phương gia này lợi hại.

Đại đường tẩu vội nói: “Phu nhân là trưởng bối, vốn nên là ta đến đây bái kiến, phu nhân nói như vậy, cũng là ta thất lễ.” , vừa cười vừa đưa tầm mắt đặt ở trên người Ngũ phu nhân, “Vị này là Ngũ thẩm thẩm rồi.” Vừa nói, khom gối hành lễ với hai người, “Đại tiểu thư nhà chúng ta sau này còn muốn xin hai vị phu nhân dạy bảo nhiều hơn!”

Vừa vào cửa trước hết tìm tới Thập Nhất Nương, sau đó tìm tới nàng….

Ngũ phu nhân nhìn Thập Nhất Nương một cái, cười nói: “Nói gì vậy! Phương gia là danh môn vọng tộc, có nhiều danh thế thư hương, không giống nhà chúng ta, là xuất thân là mãnh phu, nếu có cái gì không chu toàn, kính xin Đại đường tẩu ở trước mặt Phương thông gia nói ngọt nhiều hơn hai câu.”

“Không dám nhận khích lệ của Ngũ phu nhân.”Đại đường tẩu cười nói, “Thanh danh của mấy đời tổ tông, chúng ta làm vãn bối là không dám lãnh đạm mà thôi…”

Cũng không phủ nhận Phương gia là thế hệ thư hương, Từ gia là xuất thân mãnh phu.

Ngũ phu nhân nhìn Thập Nhất Nương một cái.

Thấy nàng cười dài đứng ở một bên, cố nén không tiếp lời.

Bên kia có người tìm được áo ngủ bằng gấm đỏ thẫm hình Đan Phượng triêu dương trong hòm xiểng cười nói: “Hai mươi tư tấm đệm, hai mươi tư tấm chăn, ta thấy, chăn đệm của cháu đều đã chuẩn bị xong.”

Đại đường tẩu kia liền cười nói: “Giang Nam chúng ta, gia đình nào giàu mà gả con gái, mọi nhà cũng đều như vậy. Chú ý chính là mười dặm hồng trang, mặc dù con gái vào cửa nhà người ta, nhưng có thể cả ăn mặc chi phí sinh hoạt là của nhà mẹ đẻ, đến lúc cần, còn có thể lấy ra cứu tế thân thích bên nhà chồng. Như vậy mới có thể ở vững gót chân ở nhà chồng, mới có thể đứng thẳng lên làm người!”

Nói đến đây cả sân đầy người đều yên lặng như tờ.

Ngũ phu nhân lại một lần nữa nhìn về phía Thập Nhất Nương.

Lần này, ánh mắt của các nàng trên không trung vừa vặn đụng vào nhau, hơn nữa đều ở trong ánh mắt của đối phương thấy được một tia kinh ngạc.

Đại đường tẩu kia đã cười ha ha: “Bằng không, ta cũng sẽ không vào lúc này đã bắt đầu tích lũy đồ cưới cho con gái rồi.”

Có nữ quyến cười rộ lên theo Bầu không khí yên lặng biến mất, lại một lần nữa náo nhiệt lên.