Chương 288: Giằng Co (thượng)

Edit: Khuê Loạn Từ Lệnh Nghi lại không thẳng thắn hùng hồn như Hạng đại nhân.

Hắn nhẹ giọng nói với Thập Nhất Nương: “Dụ ca là trưởng tử, không phải là con thứ, theo lệ cũ, là phải phân phủ. Nhưng sau khi thành thân cũng không phải ngay lập tức sẽ phân ra ngoài, cũng sẽ ở lại nhà mấy năm, để ọi người quen thân đã. Bằng không, mọi người đều cảm thấy xa lạ, còn nói gì đến giữ cho gia đình hòa thuận. Cho nên ta để cho Nhị tẩu nhìn ba vị tiểu thư Hạng gia một chút xem ai có tính tình ôn hòa nhất. Người như vậy gả tới đây, thứ nhất có thể chiếu cố đệ muội, hầu hạ trước mặt ngươi, vào phủ có thể làm tấm gương cho các đệ muội. Thứ hai, lúc phân phủ cũng không có quá nhiều sự so đo, sinh ra oán hận với vợ của Truân ca. Mặc Ngôn, chuyện chọn người, ta đã suy nghĩ cặn kẽ. Lúc ấy thậm chí cũng đã nghĩ tới, vạn nhất ba vị tiểu thư Hạng gia đều không phù hợp, chỉ có thể nhịn xuống mà buông tay. . . . . ..”

Thập Nhất Nương thừa nhận, Từ Lệnh Nghi nói đều đúng. Nàng đối với Nhị phu nhân cũng không có ý kiến gì———– dù sao nàng ấy cũng chỉ là được Từ Lệnh Nghi nhờ vả. Về phần không nói cho nàng, đó cũng là tự do của Nhị phu nhân.

Nàng không thích chính là cách Từ Lệnh Nghi xử trí chuyện này.

Hỏi cũng không hỏi, đã trực tiếp quyết định chuyện này. Vậy coi mình là cái gì đây?

“Hầu gia,” Thập Nhất Nương không khỏi dùng hai cánh tay ôm ngực, thản nhiên nói, “Thiếp thân không muốn nói chuyện cùng ngài!”

Từ Lệnh Nghi ngây người.

“Cái gì?” Vẻ mặt khó tin.

Không nói chuyện cùng hắn?

Vậy mà trực tiếp nói “Không muốn nói chuyện cùng hắn”.

Hắn lớn như vậy. đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện này. . . . . .

Thập Nhất Nương đã quay người. Ánh mắt nàng bình tĩnh nhìn Từ Lệnh Nghi: “Hầu gia, hôn sự của Dụ ca ngài trực tiếp quyết định chọn người nào làm vợ hắn, căn bản không có đem thiếp thân thành mẫu thân của Dụ ca, cũng không có đem thiếp thân làm thê tử của ngài. Mặc dù những điều ngài nói đều có đạo lý, nhưng thiếp thân vẫn cảm thấy tức giận khó giải hết. Nói thêm gì đi nữa, chỉ sợ cũng không ích gì, không bằng dừng lại, tránh cho nói ra điều gì lại làm cho cả hai hối hận thương tâm.” Nói xong, nàng trở mình đưa lưng về phía Từ Lệnh Nghi.

Thập Nhất Nương cự tuyệt như vậy, làm cho Từ Lệnh Nghi nhất thời tay chân luống cuống, một hồi lâu mới nói: “Mặc Ngôn, có gì chúng ta nói chuyện. Tức giận như vậy cũng không giải quyết được chuyện gì.”

“Thiếp thân chính là không muốn tức giận với Hầu gia, cho nên mới không muốn nói chuyện cùng Hầu gia.” Thập Nhất Nương nhẹ nhàng nói, “Huống chi chuyện này Hầu gia đều đã nói vô cùng rõ ràng, cũng không có chuyện gì chưa giải quyết cả.”

Có phải một người tính tình ôn hòa một khi đã tức giận thì sẽ vô cùng tức giận không?

Từ Lệnh Nghi suy nghĩ một chút, cười cười nghiêng người huých khuỷu tay của nàng: “Mặc Ngôn. . . . . ..”

Thập Nhất Nương ngậm miệng không lên tiếng.

Từ Lệnh Nghi tiếp tục cười kêu nàng: “Mặc Ngôn. . . . . ..”

Đây không phải là chuyện dỗ dành, trêu chọc mà có thể coi như xong được. Đây là vấn đề nguyên tắc. Nếu như lần này không thể để cho Từ Lệnh Nghi hiểu được chỗ sai của hắn, không để cho hắn thay đổi, thì sau này gặp lại chuyện tương tự hắn sẽ tư duy theo quán tính, chỉ cho là việc hắn làm là có đạo lý, không thương lượng cùng mình cũng không có gì lớn, chỉ cần sau này nói rõ ràng, giải thích, làm trò cười một phen là được.

Thập Nhất Nương xột xoạt đi xuống đất, mặc áo đơn từ trong tủ lấy ra chăn gối đặt trên giường gạch gần cửa sổ, sau đó nằm xuống: “Hầu gia cũng nghỉ ngơi sớm chút đi. Ngày mai thiếp thân phải dậy từ giờ Mão.”

Nhìn người trên giường gạch, hắn thật lâu sau mới hồi phục lại tinh thần.

Chuyện này, mặc dù là mình không đúng. Nhưng mình đã tìm Nhị tẩu đi Hạng gia nói tốt cho người, xin Nhị tẩu giúp đỡ chọn người cũng là mình. . . . . Nếu như để cho Thập Nhất Nương đi chọn người, chẳng phải là mình nói lời không giữ lời sao? Không chỉ bất kính với Hạng gia, mình cũng thất tín luôn!

Kế hoạch hôm nay, chỉ có thể để cho Thập Nhất Nương thay đổi chủ ý!

Từ Lệnh Nghi suy nghĩ, chen đến giường gạch gần cửa sổ: “Mặc Ngôn. Chúng ta nói chuyện một chút.”

Thập Nhất Nương không để ý tới hắn. đứng dậy nằm xuống giường.

Từ Lệnh Nghi lại nằm xuống cùng.

Thập Nhất Nương lại đi tới giường gạch bên cửa sổ.

Như thế mấy lần, Từ Lệnh Nghi bất đắc dĩ thở dài.

Thập Nhất Nương mặc áo đơn bạc, vạn nhất bị lạnh thì không phải chuyện đùa.

Hắn nằm ngủ trên giường gạch, đem giường để lại cho Thập Nhất Nương.

Bên ngoài mưa rơi tí tách.

Gần cửa sổ, tiếng mưa rơi nghe rất rõ, từng giọt, từng giọt, thật vất vả hắn mới ngủ được.

** Sáng ngày hôm sau, nhưng mầm cây non mới đâm chồi được nước mưa rửa sạch sẽ tươi mát, đất trời sáng bừng, làm cho tinh thần người ta phấn chấn.

“Phu nhân, trời mưa.” Nhạn Dung thật cao hứng mang xiêm y đi vào, “Khí trời càng ngày càng ấm áp rồi!”

Thập Nhất Nương cười gật đầu, phân phó Nhạn Dung: “Hầu gia còn nghỉ ngơi, đừng cho người vào đánh thức!”

Khóe mắt Nhạn Dung liếc qua đại kháng gần cửa sổ, đuôi lông mày nơi khóe mắt cũng không có hạ xuống, cười đáp ứng, đi ra ngoài dặn dò tiểu nha hoàn hầu hạ ở bên ngoài, còn mình hầu hạ Thập Nhất Nương rửa mặt rồi đi đến phòng khách.

Nhận vấn an của các di nương và bọn nhỏ xong, Thập Nhất Nương đi đến chỗ Thái phu nhân.

Mới nói chuyện được hai câu, thì Ngũ phu nhân ôm Hâm tỷ nhi tới.

Hành lễ với nhau xong, Thái phu nhân để cho Đỗ mama ôm Hâm tỷ nhi qua.

“Có vẻ gầy hơn một chút?” Chân mày Thái phu nhân cau lại.

Ngũ phu nhân vội nói: “Mấy ngày qua dạ dày có chút không tốt.”

“Mời Tạ thái y ở thái y viện đến xem! Hắn am hiểu nhất là nhi khoa.”

Ngũ phu nhân khom gối nói “Vâng”.

Thái phu nhân hỏi tới Tể Trữ: “. . . . . . . . . Chuyện cúng bái hành lễ đã làm xong chưa?”

“Đã làm xong!” Ngũ phu nhân nói, “Chỉ cần sau này mỗi tháng sai người đi Từ Nguyên tự thắp hương là được.”

Nhị phu nhân tới.

Nàng khách khí hành lễ với Thập Nhất Nương, cũng không nói gì.

Thập Nhất Nương cũng không hỏi. Hầu hạ Thái phu nhân đi Phật đường xong, nàng đi về phòng khách.

Mưa đã tạnh, trong không khí còn tràn ngập hơi nước.

Trong viện đông người.

Các quản sự mama đứng ở dưới mái hiên, nha hoàn, bà tử đứng ở trong viện.

Nhìn thấy Thập Nhất Nương đi vào, tất cả mọi người đều đồng loạt hành lễ.

Thập Nhất Nương do Hổ Phách và Lục Vân đỡ, đi xuyên qua sân tiến vào phòng khách, bắt đầu nghe các mama bẩm báo.

Lê mama mới nhậm chức phòng bếp nội viện đem chuyện trong lòng nhẩm lại ba lần, cảm thấy không có chỗ nào không ổn, lúc này mới lấy lại được bình tĩnh.

Nàng mặc dù là lão nhân trong phủ nhưng không có quan hệ nhiều với mấy phòng khác. Nếu không phải lúc Tam phu nhân chưởng gia Vãn Hương gây chuyện ầm ỹ, Cam Lão Tuyền thật sự không có ai để thay thế, cũng không có ai giúp đỡ nàng quản phòng bếp, không thể chọn được quản sự mama quản phòng bếp sau khi Cam Lão Tuyền đi theo nhà Tam phu nhân phân, càng không có khả năng chỉ định Vãn Hương làm quản sự mama phòng bếp. Nghĩ đến một nhà Vãn Hương bị Tứ phu nhân đuổi đến ngõ Cung Huyền. . . . . . Nghe nói sau đó lại bị đuổi khỏi Yên Kinh, lúc nàng nhìn về phía Tứ phu nhân cũng có chút nơm nớp lo sợ.

Đến phiên nàng đi vào bẩm báo, đã quá canh ba, vừa nói xong, Lục Vân đi vào.

“Phu nhân, hai vị mama bên cạnh Đại tiểu thư Uy Bắc Hầu phủ đến vấn an Đại tiểu thư!”

Thập Nhất Nương khẽ cười.

Cũng không biết hai nha đầu này làm cái gì, mama bên cạnh Tuệ tỷ nhi một ngày tới đây tận hai lần.

“Ngươi sai người dẫn đến Thiều Hoa viện đi.”

Lục Vân đáp ứng đi.

Thập Nhất Nương thấy mọi chuyện đều xong xuôi, thì trở về viện của mình, ngồi xuống bắt đầu thêu chữ.

Thêu được nửa, Từ Lệnh Nghi trở lại.

Hắn kêu Thập Nhất Nương giúp hắn thay quần áo.

Thập Nhất Nương dịu dàng ngoan ngoãn hầu hạ hắn thay quần áo.

Từ Lệnh Nghi hỏi nàng: “Hôm nay vì sao trở lại sớm như vậy?”

Thập Nhất Nương ngậm chặt miệng không lên tiếng.

Nhạn Dung thấy vậy vội vã nháy mắt về phía các nha hoàn đang hầu hạ trong phòng, nhẹ nhàng lui xuống.

Từ Lệnh Nghi liền chạm vào nàng, cười nói: “Làm sao? Thật sự không nói chuyện với ta à?”

Thập Nhất Nương nghiêng đầu, giúp hắn buộc lại thắt lưng bên hông, bưng chén trà nóng cho Từ Lệnh Nghi, sau đó lặng yên thu giàn trồng hoa. Nàng kêu Nhạn Dung: “Trời cũng không còn sớm, đi chỗ Thái phu nhân dùng cơm.” Cũng không đợi Từ Lệnh Nghi, nàng đã đi ra khỏi nội thất.

Từ Lệnh Nghi bật cười, đi theo.

Đến chỗ Thái phu nhân, đông người, Thập Nhất Nương cười nói khanh khách, cũng không ai nhìn ra có chuyện gì bất thường.

Buổi tối hai người vẫn ngủ riêng.

Ngày hôm sau, Từ Lệnh Nghi thức dậy sớm, kêu Thập Nhất Nương hầu hạ hắn rửa mặt.

Thập Nhất Nương không nói một lời, giúp hắn rót nước, thay y phục. Lúc ăn điểm tâm cũng không bưng chén cháo đặt trước mặt hắn như ngày thường.

Từ Lệnh Nghi cảm thấy rất thú vị.

Giống như một đứa trẻ đang giận dỗi.

Nhưng dần dần, hắn không cười được nữa.

Đầu tiên là Thập Nhất Nương không chủ động giúp hắn bưng trà rót nước nữa, sau đó thì điểm tâm ăn riêng, cuối cùng thì đi chỗ Thái phu nhân cũng không gọi hắn. Thần sắc ngày càng lạnh nhạt. Sau đó đã phát triển đến mức đã có lần hắn kêu Thập Nhất Nương giúp hắn thay quần áo, Thập Nhất Nương cũng không động đậy, kêu Hạ Y đi vào. Không khí giữa hai người không còn ấm áp yên bình, mà tràn đầy đạm mạc cùng xa cách.

Từ Lệnh Nghi cảm giác được sự việc so với tưởng tượng của mình còn tồi tệ hơn.

Hắn ở phía Đông, nàng ở phía Tây. Hắn ở bên trái, nàng ở bên phải. Có đôi khi hắn chủ động đi đến bên cạnh muốn nói chuyện cùng nàng, nhưng nàng không rời tay khỏi nữ công, hết sức chăm chú làm châm tuyến, thật giống như căn bản không hề để ý đến sự tồn tại của hắn vậy.

Từ Lệnh Nghi suy nghĩ một chút, nói đến chuyện lúc trước nàng rất quan tâm.

“Ngươi còn nhớ đến chuyện Khu gia không?”

Thập Nhất Nương không lên tiếng, nhưng Từ Lệnh Nghi phát hiện tay nàng cầm châm tuyến dừng lại một chút.

Hắn thở phào nhẹ nhõm. Cảm thấy mình chọn đúng đề tài rồi.

“Ta vẫn có chút buồn bực. Lục hoàng tử do Hoàng quý phi sinh ra tuổi còn nhỏ như vậy, Khu gia làm sao có thể xuất thủ. Coi như là Đế hậu bất hòa, nhưng chỉ cần Hoàng hậu nương nương không làm gì quá sai, trưởng hoàng tử cùng tam hoàng tử vẫn sẽ phòng thủ vững chắc. Bọn họ như vậy, hoàn toàn là bí quá hóa liều.”

Thập Nhất Nương cúi đầu, may vá khéo léo, không nhìn ra có gì khác thường.

“. . . . . . . . Sau lại đến chuyện Phượng Khanh, Khu gia lại biểu hiện vô cùng âm tàn. Đến công kích ta “thất đức”, thủ đoạn lại có chút biến hóa——thiếu mấy phần sắc bén, thêm mấy phần lão luyện. Ta lúc ấy đã cảm thấy kỳ quái. Khu gia tại sao làm việc lại không có bố cục gì. Cho nên lần này trưởng hoàng tử tuyển phi, cố ý dặn dò Tả Văn lập tức trả lời thư cho ta. Ngươi đoán xem, ta đã phát hiện ra điều gì?”

Thập Nhất Nương bộ dạng ngoảnh mặt làm ngơ, rút sợi tơ, nheo mắt xâu kim.

Từ Lệnh Nghi hơi có chút thất vọng, nhưng vẫn nói: “Ta phát hiện lần này đề cử cho trưởng hoàng tử tuyển phi rất có ý tứ. Dương gia đề cử tất cả đều là những người có quan hệ tương đối tốt với bọn họ. Nhưng Khu gia lại có chút không giống như vậy. Chỉ đề cử hai nữ nhi hai nhà thế giao (mấy đời qua lại). Còn có hai nhà, bên ngoài là do Lễ Bộ đề cử, nhưng cẩn thận tra ra, nhưng dường như có quan hệ với Khu gia. . . . . . . ..”

Hoàng trưởng tử tuyển phi, liên quan đến triều đình. Vốn là hư hư thật thật, thực thực hư hư. Khu gia tất nhiên sẽ đánh lén, đây là chắc chắn, có cái gì cần nói.

Thập Nhất Nương ở trong lòng oán thầm.

Sắc mặt tỉnh bơ cúi đầu thêu hoa.