Edit: Hoài Hương Beta: Tiểu Tuyền Phương Tỷ Nhi thấp giọng cười: “Tuệ Tỷ Nhi không nói ta cũng biết. nhất định là Thiệu gia muốn mang người của Lâm gia trở về. . . . ..”
“Nói bậy bạ gì đó?” Tuệ Tỷ Nhi nhéo Phương Tỷ Nhi, “Là để cho Ngũ cô cô ta. .
. . ..”
Phương Tỷ Nhi nghe vậy vỗ tay: “Cái này không cần phải hỏi!” Sau đó buộc Trinh Tỷ Nhi, “Ngươi nói, Ngươi nói đi.”
Tuệ Tỷ Nhi kéo cánh tay Phương Tỷ Nhi: “Trinh Tỷ Nhi, không nói cho nàng biết.
Để cho nàng đoán đi.”
Phương Tỷ Nhi con ngươi đảo một vòng: “Không nói cho ta biết thì không nói cho ta biết. Ta đi hỏi Tứ phu nhân!” Vừa nói, quay đầu muốn đi.
Trinh Tỷ Nhi hơi có chút mất tự nhiên.
Tuệ Tỷ Nhi thấy rõ ràng, nghĩ đến Trinh Tỷ Nhi là thứ xuất . . . . . . Một tay kéo Phương Tỷ Nhi cười nói: “Ngươi cứ thích ăn quịt như vậy. Còn như thế nữa, không chơi với ngươi.” Rồi hướng nàng nháy mắt.
Phương Tỷ Nhi lập tức hiểu được. Cười trêu ghẹo nói: “Ta chỉ thích hù dọa người thôi. Nào dám đi tố cáo.” Nhất thời lại không biết nên nói tiếp cái gì, định hỏi Tuệ Tỷ Nhi mà Lâm Minh cô cô lại từ xa tới, “Vị Ngũ cô cô nhà ngươi lần này có thể gả đi sao?”
Tuệ Tỷ Nhi thật cũng không muốn nói ra, nhưng không nói cái này, tất sẽ hỏi đến Trinh Tỷ Nhi.
“Không biết.” Nàng suy nghĩ một chút nói, “Dù sao cái này nàng cũng không vừa lòng, cái kia cũng xem không thuận mắt. Bất quá, lần này tổ mẫu ta nói, chuyện này cũng không phải do Ngũ cô cô quyết định. Bất kể nàng có nguyện ý hay không, dù sao năm nay nhất định phải định hôn sự.”
Phương Tỷ Nhi cảm thấy không thú vị, nghiêng qua noãn đình ngồi xuống hàng ghế, khủy tay chống cằm thở dài nói: “Người đã lập gia thất luôn không thể sống vui vẻ!”
Trong lúc nhất thời, vẻ mặt ba người đều có chút hoảng hốt.
Phía ngoài truyền đến thanh âm chim tước chiêm chiếp kêu.
Trinh Tỷ Nhi phục hồi tinh thần lại, cười nói: “Hay là chúng ta đi bên hồ ngồi đi! Sợ rằng Nhàn Tỷ Nhi một mình ở đó.”
Hai người gật đầu.
Đôi lông mày lại không còn sự vui mừng lúc trước, nhợt nhạt cười đi đến bên hồ.
Nhàn Tỷ Nhi ngồi ở chỗ đó nhìn mặt nước lững lờ trôi, nhìn thấy các nàng đi qua thì nhanh chóng ngoắc tay: “Ta đã câu được bảy, tám con cá rồi.”
Ba người đi qua vừa nhìn, cá đang giỏ trúc linh hoạt nhảy loạn.
“Nơi này cá bị nuôi đã quen.” Phương Tỷ Nhi ngồi xuống trước cần câu của mình:
“Chỉ cần hạ mồi dụ cá cắn câu. Câu bảy, tám con cá thì thấm vào đâu, các ngươi xem ta câu đây nè!” Một bộ dáng háo hức.
Tuệ Tỷ Nhi lại chỉ ngồi nơi đó nhìn thuyền Thập Nhị Nương cùng Lý đại tiểu thư lay động trên hồ không nói gì, Ma ma Từ gia hầu hạ bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở nàng có cá cắn câu rồi, nhưng nàng nhàn rỗi nói: “Bất quá câu cá chỉ là giết thời gian, không câu được cũng không cần gấp gáp.”
Mama kia thấy nàng bộ dáng sĩ lâm phong khí, sợ mình lạc đề, ngậm miệng không đề cập tới chuyện câu cá, chỉ giúp bắt mồi.
Ngồi ở bên cạnh, Trinh Tỷ Nhi thấy nàng có tâm sự, thấp giọng nói: “Có muốn đến noãn đình nghỉ ngơi chút không?”
Tuệ Tỷ Nhi nhìn bộ dáng hưng phấn của Phương Tỷ Nhi ở bên cạnh, nhẹ nhàng lắc đầu: “Tránh cho đến lúc đó lại đem nàng chọc lên.” nhẹ nhàng mà than thở, “Ta vốn là muốn tìm ngươi nói chuyện một chút!”
Trinh Tỷ Nhi nghe vậy ngồi trên ghế thái sư, để cho người hầu bên cạnh lui về phía sau mấy bước, nhẹ giọng nói: “Chúng ta nhỏ giọng một chút cũng được.”
Tuệ Tỷ Nhi cắn cắn môi: “Mẫu thân của ta muốn đem ta gả đến Thương Châu!”
Trinh Tỷ Nhi thất kinh: “Tại sao có thể như vậy?”
Tuệ Tỷ Nhi mặt mày như đưa đám: “Mẫu thân nói ta tính tình không tốt, mượn uy danh của Bắc Hầu phủ gả đến Thương Châu, lại có ông ngoại, cậu giúp đỡ chiếu cố, nhà bọn họ nhất định sẽ đối với ta cung kính không dám có điều qua loa. .
. . ..”
“Đã định ra rồi sao?” Trinh Tỷ Nhi ánh mắt ảm đạm.
“Tám chín phần mười!” Tuệ Tỷ Nhi ủ rũ cúi đầu, “Ngày hôm qua ta nhìn thấy phụ thân dùng Kim giản đỏ thẫm viết bát tự của ta. . . . . Mẫu thân còn thúc dục tổ mẫu, để cho Ngũ cô cô nhanh một chút gả đi.” Nàng thở dài một hơi, “Ta không muốn đến Thương Châu. Một người cũng không quen biết. Nơi đó còn lại.
Không có bà Tử tô cao, không có Đa Bảo Các, Kim Thạch Trai. . . . ..” Thanh âm hết sức buồn bã.
Trinh Tỷ Nhi im lặng.
Phương Tả Nhi đột nhiên nhảy ra: “Hai người các ngươi nói gì mà cao hứng như vậy!”
Tuệ Tỷ Nhi nhìn bộ dạng không tim không phổi của nàng, đi ngang qua nàng một cái, nói: “Nói ngươi lúc nào thì gả đây?”
Phương Tỷ Nhi nghe vậy cười ha ha: “Thật là giấu đầu hở đuôi.”
Tuệ Tỷ Nhi biết những lời này không trấn được nàng, định dời đi đề tài: “Mồng chín tháng ba các ngươi đến nhà của ta chơi đi! Ta ở nhà mở Xuân yến.”
“Nhà các ngươi có chuyện gì chơi!” Phương Tỷ Nhi xem thường, “Các thúc bá sợ tổ phụ ngươi đem gia tài chỉ chia cho phụ thân ngươi, đều nương nhờ trong nhà không đi. Chen chúc đến nỗi ngay cả chỗ đặt chân cũng không có. . . . ..”
Tuệ Tỷ Nhi liền trợn mắt nhìn Phương Tả Nhi một cái: “Ngươi không đi?”
Trinh Tỷ Nhi có chút biết tâm tư Tuệ Tỷ Nhi.
Nếu thật sự gả đến Thương Châu đi, ở Yên kinh có thể thêm một ngày thì biết một ngày.
Vội nói: “Mọi người tất nhiên muốn đi !”
Phương Tỷ Nhi chẳng qua là nói giỡn thôi, hiện tại thấy nàng như vậy, trong lòng mơ hồ cảm giác được tâm tình Tuệ Tỷ Nhi có chút không đúng, cười nói: “Dĩ nhiên muốn đi, dĩ nhiên muốn đi. Bằng không, chẳng phải ngươi sẽ không chơi với ta nữa sao” Vừa cười, vừa trêu ghẹo nói, “Bất quá, ta có thể đi, nhưng phải gọi món cá Xuân Hi Lâu. Bằng không, sẽ không đi.”
Tuệ Tỷ Nhi vốn có chút thương tâm , nghe nói như thế cũng nhịn không được cười lên: “Chỉ nhớ chuyện ăn.”
Phương Tỷ Nhi cũng không giận, quay đầu hỏi Nhàn Tỷ Nhi: “Tuệ Tỷ Nhi mồng chín thiết Xuân yến, ngươi có đi không?”
“Tuệ Tỷ Nhi đến lúc đó cho ta hạ thiệp (đưa thiếp mời) đi!” Nhàn Tỷ Nhi đến cũng hào phóng .
“Hạ thiệp? Hạ cái gì thiệp?”
Mấy người quay đầu.
Không biết từ lúc nào, Lý đại tiểu thư cùng Thập Nhị Nương đã lên bờ.
Phương Tỷ Nhi bĩu môi, xoay người đi câu cá.
Trinh Tỷ Nhi không đáp.
Tuệ Tỷ Nhi suy nghĩ tới những lời này “Gặp mặt chính là duyên”, cười nói: “Ta định mồng chín thiết Xuân yến. Lý gia cô nương cùng Thập Nhị Nương cũng tới nhà ta xem náo nhiệt đi!”
Lý đại tiểu thư gật đầu lia lịa tán thưởng, Thập Nhị Nương cười cười, nhưng không có trả lời.
Bên này Văn di nương thấy canh giờ cũng không còn sớm, mời các vị tiểu thư đến khách sảnh ăn cơm tối.
Mọi người cười khanh khách cùng nha hoàn hầu hạ của riêng mình bước trên hành lang ra khỏi hậu hoa viên, đi khách sảnh.
Giờ đã là hoàng hôn, đèn lồng trên mái hiên đều được thắp sáng, tỏa sắc đỏ sẫm, chiếu vào gạch đá xanh, một mảng đỏ rực, lộ ra hỉ khí.
Thập Nhất Nương đang đứng ở trên bậc thang trước cửa khách sảnh cùng quản sự mama đang nói gì đó. Trên đầu cài hoa trâm Ngân Hạnh. Không giống với kiểu trâm cài chỉ chạm khắc một bông mai Ngân Hạnh, mà là nhiều đóa Ngân Hạnh nho nhỏ dần dần rũ xuống, trùng điệp, khắc ở chung một chỗ, thành một đóa chung Ngân Hạnh rượu lớn nhỏ đều có, khi cử động, Ngân Hạnh rung rung theo gió, tựa như những đóa phật hoa, hết sức xinh đẹp.
“Từ phu nhân rất biết cách ăn mặc.” Nhàn Tỷ Nhi thở dài.
Phương Tỷ Nhi vốn đang đè xuống rất nhiều hiếu kỳ như tro tàn giờ lại cháy.
Nàng lôi kéo Trinh Tỷ Nhi đến một bên: “Ta bảo đảm không nói ra — ngươi lần đó đi vấn an, nhìn thấy tứ thẩm thẩm Từ gia làm sao?”
Gọi từ Từ Tứ phu nhân biến thành tứ thẩm thẩm Từ gia.
Trinh Tỷ Nhi bị nàng dây dưa, thấp giọng nói: “Có lần đi vấn an, mẫu thân đang mở hòm xiểng. Đem một chút xiêm y cũ trước kia lấy ra thưởng ọi người. Trong đó có những áo nhỏ đính mảnh vải thô màu đen, một đường lưu xuống tới hai mươi sáu nút áo hình con dơi đầy màu sắc, nhìn xa xa, giống như những đóa Hoa năm màu, không biết có bao nhiêu xinh đẹp.”
“Ai nha, dùng Ngũ Thải bức biên làm thành nút áo!” Phương Tả Nhi thấp giọng hô, “Thật là, như vậy cũng nghĩ ra được!”
Các nàng bên này nói, một đám tiểu cô nương bên kia yên tĩnh lắng tai nghe .
“Cũng không phải.” Trinh Tỷ Nhi cười, “Không biết tốn bao nhiêu công phu. Ta cảm thấy được thưởng cho nha hoàn quá mức đáng tiếc, liền hướng mẫu thân đòi.
Mẫu thân lại nói, cái biên bức này là nàng luyện tập đánh guồng chỉ chưa đánh tốt, dùng để làm nút áo. Nếu ta thích, sẽ làm cho ta một cái.”
Thập Nhị Nương cúi đầu.
Nàng biết món áo nhỏ đó.
Vải thô màu đen kia là ở trong cửa hàng dùng để bao tơ lụa, cuối cùng lại bị Thập Nhất Nương lấy đi, làm áo nhỏ thiếp thân mà mặc. Tân Cúc còn oán trách, nói rằng làm áo nhỏ kia không thoáng, đem làm vải lót bên trong áo hay chăn còn được. . . . . .
Phương Tỷ Nhi cảm thấy hứng thú: “Thực sự, thực sự! Đợi lát nữa đem áo nhỏ kia cho ta nhìn một chút. Ta cũng muốn một cái như vậy.”
Trinh Tỷ Nhi mím miệng cười.
Phương Tỷ Nhi ăn vài qua loa miếng rồi lôi kéo Trinh Tỷ Nhi đi vào trong nhà nàng, lại thần thần bí bí quay trở lại khách sảnh.
Ngày thứ hai dậy thật sớm thúc dục Chu phu nhân đến Từ gia đi nghe hí kịch.
Đem Chu phu nhân đầu óc không hiểu ra sao: “Hí kịch phải sau bữa cơm trưa mới bắt đầu.”
Phương Tả Nhi con ngươi hơi động: “Người không phải nói mọi người mang theo nữ nhi đến nhà để làm khách, thật sự là vô cùng chán sao? Chúng ta sớm đi đi, cũng tránh đụng phải những người đó. Còn có thể thân cận Vĩnh Bình Hầu phu nhân. Như vậy nhất cử lưỡng tiện, cớ sao mà không làm?”
Chu phu nhân nghe vậy cười không ngừng: “Ngươi cùng Tuệ nha đầu có hẹn ước gì, muốn cùng nàng đại nháo thiên cung sao?”
“Làm sao như thế được?” Phương Tỷ Nhi nghiêm trang, “Trinh Tỷ Nhi là hết sức ôn nhu lại hay xấu hổ, chúng ta cũng không có ý náo loạn nàng.”
Hoàng trường tử (con trai lớn) muốn chọn phi rồi, mọi người đều có cát hiển thần thông của Bát Tiên quá hải. Chu phu nhân cũng chút ít sợ rằng một đường nhiều người cùng đến. Sớm có tính toán chuẩn bị sớm đi Từ phủ, vừa lúc theo ý tứ nữ nhi, hai mẹ con Hoàng phu nhân, trở thành khách nhân đầu tiên.
Thập Nhất Nương tiếp Chu phu nhân: “. . . . . . Hôm nay hài tử Ngũ tỷ tắm ba ngày. Chỉ có buổi tối mới theo tỷ tỷ uống một chung được.”
Chu phu nhân cười: “Đây cũng là ngươi nói, đến lúc đó phải phụng bồi ta uống một chung.”
Rượu Kim Hoa thuộc loại rượu nhẹ, Thập Nhất Nương lúc trước thử qua, đối với tửu lượng của mình đều biết.
“Chỉ cần tỷ tỷ không chê.”
Hai người cười cười nói nói hướng chỗ ở Thái phu nhân.
Ánh mắt Phương Tỷ Nhi vẫn một mực xoay quanh Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương bất minh sở dĩ (không thể hiểu nổi).
Từ trong nhà Thái phu nhân đi ra ngoài cười hỏi nàng: “Phương Tỷ Nhi có cái gì nói với ta sao?”
“Không có, không có!” Phương Tỷ Nhi luôn miệng phủ nhận, nhưng mở miệng lại nhỏ như muỗi kêu, cười nói, “Chính là muốn nhìn xiêm y Tứ thẩm thẩm.”
Thập Nhất Nương cười nói: “Phương Tỷ Nhi ăn mặc cũng rất xinh đẹp a!”
Phương Tỷ Nhi hôm nay mặc xiêm y màu đỏ khắp nơi đính kim mai vàng, cũng không biết tại sao, mặc như vậy có vẻ hơi cồng kềnh.
Thập Nhất Nương tự nhiên khó mà nói được gì.
Phương Tỷ Nhi đã tiến lên kéo kéo cánh tay nàng: “Tứ thẩm thẩm, ta xem người ngày hôm qua đeo trâm hoa Ngân Hạnh nhìn rất đẹp. Không biết vị sư phụ nào làm?”
Thập Nhất Nương có chút ngoài ý muốn.
Nàng cùng Phương Tỷ Nhi vẫn chỉ là lần thứ hai gặp mặt, Phương Tỷ Nhi đối với nàng có bộ dạng rất thân mật. Lại thấy Chu phu nhân một bên không có lên tiếng. Cho là được Chu phu nhân phân phó, cười đáp: “Mời lão Cát Tường – một vị họ hàng của Hoàng sư phụ làm. Thủ nghệ của hắn cũng không tệ lắm.”
Phương Tỷ Nhi chân mày cau lại.
Lão Cát Tường với các vị sư phụ nàng đều biết, cũng không nghe nói qua người nào họ Hoàng.
Chu phu nhân thì âm thầm lấy làm kỳ quái.
Chu gia trước trước sau sau có ba vị công chúa. Gia môn tính tình ôn hòa, ngược lại tính tình các tiểu thư cũng có chút bình tĩnh. Nữ nhi này của nàng, lại được Phúc Thành công chúa thích nhất, mặc dù thông minh, nhưng làm việc có chút sạch sẽ. Làm sao đột nhiên đối với Thập Nhất Nương thân mật như vậy?
Đang suy nghĩ, Hoàng phu nhân cùng hoàng tam phu nhân tới.
Thập Nhất Nương cười hỏi Phương Tỷ Nhi có muốn đi chỗ Trinh Tỷ Nhi ngồi chơi một chút trước hay không.
Phương Tỷ Nhi biết nàng muốn chiêu đãi khách nhân, cười gật đầu, nói: “Tứ thẩm thẩm còn bận việc của người. Ta biết đường. Sai vị tỷ tỷ mang ta đi là được.”
Thập Nhất Nương để cho Hổ Phách mang theo Phương Tỷ Nhi đi đến chỗ Trinh Tỷ Nhi.
Phương Tỷ Nhi than dài một hơi, cởi áo bối tử, lộ ra bên trong áo nhỏ vải thô may bức biên năm màu ra: “Ta nhờ cô cô ở Thượng công cục giúp đỡ làm cái giống nhau như đúc.”
Trinh Tỷ Nhi giúp đỡ nàng cởi áo nhỏ: “Nếu như không phải là của mẫu thân, ta cho ngươi cũng không sao.”
Vóc dáng Nàng so sánh với Thập Nhất Nương lúc ấy cao hơn, mặc không vừa. Để Phương Tỷ Nhi mặc là vừa khéo.
Hai người đang thu lại áo nhỏ, thì Tuệ Tỷ Nhi tới.