Thấy Truân ca không đọc lại được nội dung trong sách, sắc mặt Từ Lệnh Nghi có chút khó coi, nhưng cũng không có nói thêm cái gì, đỡ Thái phu nhân đi thứ gian phía Đông.
Truân ca có phần chán nản cúi đầu đứng ở nơi đó.
Thập Nhất Nương tiến lên nửa ngồi hỏi hắn: “Có phải trong lòng có chút sợ hay không?”
Truân ca gật đầu, trong đôi mắt đã có hơi nước: “Ta sẽ đọc.”
Thập Nhất Nương ôn nhu nói: “Vậy chúng ta tìm thời gian đọc cho phụ thân nghe, có được hay không?”
Truân ca gật đầu.
Thập Nhất Nương dắt liễu tay của hắn: “Chúng ta đi ăn cơm trước đi!”
Truân ca cũng không động: “Nếu là ta, ta sẽ còn đọc được không đây?” Lập tức cảm thấy thấp thỏm lại mờ mịt.
“Chúng ta không làm trước nhiều người như vậy, lén lút đọc cho phụ thân nghe, Truân ca sẽ quên sao?” Thập Nhất Nương nhỏ giọng hỏi hắn.
Truân ca cúi đầu thấp hơn: “Tiên sinh hỏi ta, ta, ta cũng đọc không ra!”
Thập Nhất Nương âm thầm kinh hãi.
Nếu là như vậy, tình huống này chỉ sợ có phần không ổn.
Bất quá lúc này, càng không thể đả kích hài tử.
“Vậy ngươi đọc cho ta nghe, có được hay không?” Thập Nhất Nương thử hỏi hắn.
Truân ca suy tính chốc lát, mới miễn cưỡng nói một tiếng”Vâng” .
Thập Nhất Nương nhớ tới thời điểm lễ mừng năm mới, hắn ngay trước mặt mọi người đọc 《 ấu học 》. . . . . .
“Chúng ta đi ăn cơm trước.” Nàng cười ôm lấy Truân ca, “Hiện tại không nghĩ những thứ này. Hảo hảo mà ăn cơm. Bằng không, cha ngươi nhìn thấy ngươi cầm lấy chiếc đũa chọn gạo ăn, lại tức giận thêm. Dù sao sách đã đọc không ra rồi, chúng ta trước hết đem cơm ăn xong đi!”
“Dạ!” Truân ca nhỏ giọng đáp lời, thuận theo lời Thập Nhất Nương nhắm hướng Đông thứ gian mà đi.
Đi ở phía trước, Nhị phu nhân hướng về sau nhìn sang.
Có thể là nghe Thập Nhất Nương khuyên, Truân ca lần này quy củ liền đi ăn cơm, cử chỉ lộ ra mấy phần thế gia công tử ung dung không vội vã, đối lập với Từ Tự Giới lang thôn hổ yết , nha hoàn nhắc nhở hắn, hắn lại không chịu nghe, mình ăn cơm rơi ở trên bàn, còn nhặt lên nhét vào trong miệng, nhìn qua rất là chật vật.
Thái phu nhân trong mắt hiện lên một tia thương tiếc.
Ngũ phu nhân thế nhưng nghiêng mặt đi, coi như không có nhìn thấy bộ dạng này.
Từ Lệnh Nghi muốn nói lại thôi. Trên đường trở về nhỏ giọng theo sát Thập Nhất Nương nói: “Ta nghĩ dời đến Lệ Cảnh Hiên, tìm lấy cớ để cho Giới ca không lên bàn ăn cơm. Trước hết để cho quản sự cùng nương nương dạy dỗ rồi hãy nói.”
Hài tử cũng có lòng tự ái . Mặc dù bọn họ tạm thời còn không hiểu, nhưng làm cha mẹ hẳn là phải ủng hộ bọn họ mới phải.
Thập Nhất Nương cũng đồng ý, cùng Từ Lệnh Nghi nói đến chuyện Truân ca: “. . .
. . . Ta đã lén hỏi hắn. Hắn nói có chút sợ, cho nên đọc không ra. . . . ..”
“Sợ, sợ!” Từ lệnh nghi nghe hai đầu lông mày lộ ra mấy phân không nhịn được , “Không phải sợ, thì chính là lo lắng, nếu không thì cũng khẩn trương. Hắn năm nay đã mấy tuổi? Chẳng lẽ vẫn có thể tiếp tục như vậy?”
Nói lên vấn đề mà không thể giải quyết, thì tốt nhất là đừng nhắc lại vấn đề này.
Thập Nhất Nương cười cười dời đi đề tài: “Nói về, tháng sắp tới này là sinh nhật Giới ca?”
Từ Lệnh Nghi nào nhớ được, “Nha” một tiếng: “Vậy thì thừa cơ hội này làm cho hắn một lần.” Lại nói, “Ngươi tính xem mất bao nhiêu bạc, ta để cho Bạch tổng quản đem tới đây.”
Thập Nhất Nương nghĩ đến thái độ hôm nay của Ngũ Gia cùng Ngũ phu nhân… Từ Tự Giới muốn không phải là khoe khoan, là ẩn nhẫn.
Nàng lấy lời của Nhị phu nhân làm cớ: “Hài tử còn nhỏ, Đại thao Đại bạn, dễ dàng giảm phúc. Ta xem, đến lúc đó nấu chén mì trường thọ là được!”
“Ngươi quyết định là được!” Từ Lệnh Nghi nhìn về Trinh tỷ Nhi đang nắm tay Từ Tự Giới đi ở phía trước, “Nếu đi theo chúng ta, cũng không thể để cho hắn chịu khổ.”
Thập Nhất Nương cười gật đầu, trở lại trong nhà liền cùng Tần di nương và Văn di nương nói chuyện dọn nhà, lại phân phó Lục Vân đi đến chỗ Kiều Liên Phòng nói một tiếng.
Văn di nương không có dị nghị gì, Tần di nương thì do dự nói: “Ta, ta có thể xem trước một chút haykhông?”
Thập Nhất Nương lấy làm khó hiểu.
Văn di nương cười ở một bên giải thích: ” Ở trong phòng Tần di nương có thờ Bồ tát.”
Thập Nhất Nương mặc dù không tin những thứ này, nhưng cũng không bài xích người khác tin.
“Tần di nương nên sớm quyết định. Tránh chuyện đến lúc đó trì hoãn ngày động thổ.”
Tần di nương lên tiếng rời đi. Nửa đêm ở trong sân đốt giấy vàng khấn cầu.
Văn di nương trở lại trong phòng cùng đám người Thu Hồng, Đông Hồng, Ngọc nhi cả đêm vá dây lưng quần.
“Đai lưng còn, người còn. Nếu là đai lưng mất, người cũng không cần sống.”
“Dạ!”Đám người Thu Hồng nghĩ tới trong dây lưng bên hông của mình có hai mươi vạn lượng bạc ngân phiếu, tay cầm kim có chút run run.
Kiều Liên Phòng nghe vậy cũng là có chút giật mình sững sờ: “Hầu gia. . . . .
. dời đến Thùy Luân thủy tạ, ta cùng hai vị di nương dời đến Nông Hương viện?”
“Đúng a! Kiều di nương.” Lục Vân cười nói, “Nghe nói đây là chủ ý của Thái phu nhân.”
Kiều Liên Phòng phát một hồi ngốc, để cho Tú Duyên thưởng Lục Vân hai khối bạc vụn, sau đó đưa nàng đi ra ngoài.
Lục Vân trong lòng có chút phát rét, trở về bẩm lại Thập Nhất Nương: “. . . .
. . Lần đầu tiên thưởng ta bạc!”
“Thưởng ngươi thì ngươi liền nhận đi!” Thập Nhất Nương cười nói.
Cũng không thể bởi vì trời muốn mưa thì mỗi ngày đều đem ô ra che.
Cuộc sống của nàng ngày ngày đều phải trôi qua.
Lục Vân đáp “Dạ” , liền đưa cho Thập Nhất Nương chén trà nóng —— nàng đang cùng Hổ Phách viết danh sách tân khách cho ngày ba tháng ba, khách cũng là theo lệ cũ mà viết ra.
Thập Nhất Nương phát hiện chữ viết của Hổ Phách càng ngày càng tốt.
“Luyện chữ thêm nữa, liền có thể viết thiệp mời.” Giọng nói rất vui mừng.
Hổ Phách mím môi cười cười, nhưng trong đầu vẫn nhớ tới lời của Hồng Tú: “. .
. . . . Nhạn Dung nghe nói phu nhân thích chữ Đoạn Văn, cho nên mỗi sáng sớm đều luyện chữ một canh giờ. Gió mặc gió, mưa mặc mưa, sương tuyết không ngừng!”
Nàng đang ngó chừng vị trí, sau khi Tân Cúc rời đi!
Hổ Phách nhớ về Tân Cúc. . . . . .
“Phu nhân, Tân Cúc tỷ là chín ngày sẽ lại mặt (*), hay là mười hai ngày mới lại mặt?”
(*)vợ chồng về nhà bố mẹ vợ sau ngày cưới Nếu như chín ngày hồi môn, thì sẽ là mồng hai tháng ba, nếu như mười hai ngày lại mặt, đó chính là ngày mồng năm tháng ba.
“Ta bảo nàng hết một tháng mới lại mặt.”
Hổ phách nghe ngẩn ra.
Thập Nhất Nương cười nói: “Lúc ấy ta cũng không có nghĩ đến. Chẳng qua là cảm thấy nàng ở xa, đi về cũng đã mất một ngày thời gian. Hơn nữa đến tháng ba, chính là thời điểm xuân về hoa nở, nàng còn có thể đạp thanh.”
Hổ phách nghe cười lên: “Tân Cúc tỷ tỷ thật là có phúc khí.”
Trong lòng vẫn đang suy nghĩ, phu nhân nhớ tình bạn cũ như vậy. Theo bộ dáng này phải cùng Trúc Hương đi lại nhiều mới tốt.
Trong phủ này thông minh, lanh lợi hơn người không biết là bao nhiêu . . . . .
Mà giờ khắc này Thập Nhất Nương nhìn giấy viền vàng đỏ sẫm ghi tên người quen thuộc, thần sắc bỗng có chút hoảng hốt.
Lại là mồng ba tháng ba đầu năm.
Nàng lần đầu tiên thấy Từ lệnh Nghi, cũng là tháng ba!
Ngày đó xảy ra rất nhiều chuyện.
Đầu tiên là Thập Nương đột nhiên xuất hiện, sau đó xảy ra chuyện ở tiểu viện.
Tháng ba. Đối với rất nhiều người mà nói, chỉ là du xuân đạp thanh* (hội đạp thanh: dẫm cỏ, một trong những lễ hội đón xuân, ngày này mọi người nhất là trai thanh gái lịch ra vùng cửa đình hoặc bờ sông đạp cỏ lấy may) tầm thường; đối với rất nhiều người mà nói, còn lại là bước ngoặt trong cuộc đời. Nguyên Nương, Kiều Liên Phòng, Thập Nương, Lan Đình, Tào Nga, Lâm Minh Viễn. . . . .
. Thậm chí Văn Liên, những khuôn mặt quen thuộc hay xa lạ ở nàng trong đầu xẹt qua.
Thập Nhất Nương ra sức lắc đầu, đem những trí nhớ kia hất ra.
Đối với chuyện cũ, nàng rất ít đắm chìm trong đó. Bởi vì thương tâm, hối hận cũng không có tác dụng, thời gian sẽ kéo con người đi về phía trước.
Nàng phân phó Hổ Phách tìm cho nàng vài món đồ mộc mạc cùng một ít xiêm y:
“Sáng sớm ngày mai chúng ta đi xem Truân ca một chút!”
Hổ Phách rất là giật mình.
Tộc học của Từ gia gọi là Thừa huấn viện, bên ngoài viện nam bắc giác. Nói là tộc học, nhưng trên thực tế hiện tại Từ gia chỉ có Từ Tự Dụ cùng Truân ca đi học ở đây, cùng với bảy, tám học sinh đều là con em của quan nhỏ trong kinh hoặc là công khanh khác ở gần đây, mặc dù không đến nổi phức tạp, nhưng dù sao cũng có người ngoài.
“Ta cảm thấy tình huống Truân ca có chút không đúng. . . . ..” Thập Nhất Nương không có quá nhiều suy nghĩ về những thứ này, nàng trầm ngâm nói, “Dù tiên sinh làm thế nào bảo hắn đọc thuộc lòng cũng đọc không ra. . . . . . Đọc cho Hầu gia thì hắn sợ. . . . . . Chẳng lẽ cũng sợ vị tiên sinh kia như thế?”
“Có muốn tìm Nhị thiếu gia tới hỏi hay không?” Hổ Phách nói, “Nhị thiếu gia cùng Tứ thiếu gia đi học ở chung một chỗ, nên cũng biết chút ít chuyện!”
“Dù sao cũng là tiên sinh mình, ” Thập Nhất Nương nhẹ nhàng lắc đầu, “Dù có cái gì, Nhị thiếu gia cũng không tiện nói. Cần gì làm khó hắn. Chúng ta lặng lẽ đi xem một cái để có tính toán.”
Hổ Phách ưng thuận, tìm cho Thập Nhất Nương một bộ bối tử xanh nhạt lúc ở nhà mẹ đẻ mặc qua,.
Từ Lệnh Nghi trở lại —hắn vừa rồi mới đi thư phòng.
Cùng hắn đi còn có Lâm Ba cùng Chiếu Ảnh. Trong tay hai người đang cầm mấy hộp giấy nhỏ.
Hắn chỉ huy Lâm Ba cùng Chiếu Ảnh đem hộp giấy nhỏ đặt ở nội thất cách mấy thượng.
Thập Nhất Nương tiến lên khom gối hành lễ, cười nói: “Hầu gia lấy được cái gì thế?”
Từ Lệnh Nghi gọi nàng đi qua nhìn: “Tiểu Ngũ làm. Nói là mô hình phòng ốc .
Buổi trưa hôm nay đưa tới.” Sau đó chỉ cho nàng xem, “Nơi này là cửa sổ, đây là cửa, đây là chính sảnh. . . . ..” Làm thật giống như đúc, ngay cả cửa sổ cũng là hoa văn đá vỡ (*) hay hoa văn hoa mai cũng rõ ràng tỉ mỉ.
“Ngũ Gia thật là lợi hại!” Thập Nhất Nương thật lòng khen ngợi.
Từ Lệnh Nghi lại nói: “Nếu là hắn có thể đem những tâm tư này bỏ một nửa vào trong công việc là tốt rồi.”
Thập Nhất Nương có thể hiểu được Từ Lệnh Khoan.
Dù sao làm tốt hay làm tệ cũng có kết quả giống nhau, còn không bằng đem tâm tư dồn vào việc mà mình cảm thấy hứng thú để tìm chút niềm vui.
Từ Lệnh Nghi lại cùng nàng nói chút ít chuyện chuẩn bị trồng cây nơi nào, chuẩn bị các loài hoa ra sao.
Thập Nhất Nương hăng hái cùng thảo luận.
Hai người nói hồi lâu, đến khi nghe thấy thanh âm tiếng trống canh mới đi ngủ.
Ngày thứ hai, Thập Nhất Nương tùy ý vấn búi tóc, mang theo Hổ Phách cùng Lục Vân, còn có ba, bốn ma ma đi tộc học ở ngoại viện.
Bởi vì trước đó có phân phó lặng lẽ đi, đoàn người từ sau viện đi vào, Thập Nhất Nương ở sau cửa sổ lắngnghe.
Trong phòng yên lặng như tờ, tiên sinh đang nói 《 đại học 》”Vật có đầu có đuôi, chuyện có trước có sau” .
Thanh âm hắn vang vang, giọng nói nghiêm nghị, học vấn cũng khá. Nói có sách, mách có chứng, các vấn đề từ đây suy ra, cũng lưu loát nói xuống, lời nói hướng tới hành động, rõ ràng, đơn giản và thỏa đáng. Chỗ chưa thỏa đáng là nội dung cứng ngắc, rập khuôn, đa phần không thể khiến cho người ta hứng thú.
Trong lúc hắn gọi mấy môn sinh trả lời vấn đề. Có trả lời tốt, có trả lời sai.
Trả lời tốt hắn giữ vững trầm mặc, trả lời kém thì khiển trách một trận tại chỗ, hơn nữa giọng nói bén nhọn, từ ngữ kịch liệt.
Thập Nhất Nương rón rén rời khỏi tộc học.
Ăn xong cơm tối lại đưa Truân ca trở về chỗ ở, để hắn đọc 《 ấu học 》 ình nghe.
Hắn một hơi đọc sáu chương, ngay cả dừng cũng không có dừng lại một chút.
Buổi tối Thập Nhất Nương hỏi Từ Lệnh Nghi: “Người không phải nói sẽ đổi cho bọn Dụ ca tiên sinh dạy học đấy ư? Đổi chưa?”
Từ Lệnh Nghi lắc đầu: “Tìm không được người thích hợp. Chuyện này mặc dù học vấn là ưu tiên, nhưng cũng phải là người chính trực đoan phương. Chúng ta không phải là muốn thi Trạng nguyên. Tạm thời chỉ cần dạy dỗ thôi.”
Nếu là nhìn trúng tiên sinh có nhân phẩm, Thập Nhất Nương lại đem lời muốn nói nuốt xuống. Sáng sớm ngày thứ hai cho người mang tin cho La Chấn Hưng, để cho hắn vô luận như thế nào cũng phải tới một chuyến.