Chương 257: Hoạt Động ( Trung )

“Ngươi trước thở xong đi.” Hổ Phách vội nói, “Không phải nói chẳng qua là động thai sao? Làm sao. . . . . . Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”

Lục Vân gật đầu, đều hòa lại hơi thở, lúc này mới nói: “Nói là khuya ngày hôm trước uống chung cháo gà hạnh nhân thì không thoải mái, tiếp theo là ra máu.

Ngũ phu nhân biết rồi lập tức đi mời Ngô thái y ở Thái y viện tới đây. Nói là gan máu bị nóng mới thế. Nên kê thuốc cam lộ uống. Ai biết mấy thang thuốc vừa uống xuống bụng. . . . ..” Hiểu Lan là thế nào mà có bầu, mọi người ít nhiều gì đều nghe nói một chút. Hiện tại Ngũ phu nhân vừa sinh nữ nhi, Hiểu Lan liền sẩy thai. Nàng không dám suy nghĩ nhiều, nhưng giọng nói dần dần thấp đi xuống, “Một lần chảy mất là một tiểu thiếu gia. . . . ..”

Ánh mắt Thập Nhất Nương khẽ tối, một hồi lâu không có lên tiếng.

Trong lúc nhất thời, trong phòng im ắng .

Hổ phách nhìn vội nói: “Vậy Ngũ phu nhân bên kia nói như thế nào?”

“Thạch ma ma đang cùng Thái phu nhân thương lượng chuyện này đây!” Lục Vân nói, “Nghe Ngụy Tử nói, Ngũ phu nhân muốn mời Tể Trữ đại sư của Từ Nguyên tự tới đây hảo hảo mà lập đàn cúng bái hành lễ.”

Phật giáo dạy lục đạo luân hồi, còn nhỏ mà bỏ mạng như vậy bình thường sẽ có oán linh, muốn cúng bái hành lễ siêu độ. Nhưng Hiểu Lan là thông phòng, lại ở lúc Đại phu nhân mang thai cũng mang thai . Cái này có chút khó khăn.

“Vậy Thái phu nhân là có ý gì?” Hổ phách nói.

“Thái phu nhân nói, trước hết mời Tể Trữ đại sư ở nhà làm ba ngày đàn tràng, rồi đến Từ Nguyên Tự làm mười bốn ngày đàn tràng.”

Ba ngày liệm nhỏ, bảy ngày liệm lớn. Nói cách khác, liệm nhỏ thoáng qua một cái, sẽ đem quan tài của mẫu tử Hiểu Lan mang lên Từ Nguyên Tự đi.

Ba người không khỏi đều trầm mặc xuống.

Hổ phách nói: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Mặc dù là tỳ nữ, nhưng dù sao cũng mang thai hài tử của Từ Lệnh Khoan. Trên bình diện lớn thì không có trở ngại. Chẳng qua là tế bái như thế nào đã thành một cái vấn đề. Bình thời có Đào ma ma, thì giao cho nàng làm là được. Hiện tại đã cùng Đào ma ma đi tới một bước này, nếu đi thỉnh giáo bà. . . . . .

Chẳng phải là tự làm mất mặt sao?

Thập Nhất Nương cũng nhức đầu.

Suy nghĩ một chút, nói: “Nếu không nhìn Tam phòng làm thế nào đi? Tam phòng làm sao thì chúng ta sẽ làm như vậy.”

Đây cũng là không có biện pháp nào.

Muốn sai, thì mọi người cùng nhau sai.

Kể từ sau khi hôn sự của Đông Thanh cùng Vạn gia truyền ra, mấy nhà vui mừng mấy nhà buồn. Vui mừng chính là có một vị trí Đại nha hoàn để trống, buồn chính là không biết Thập Nhất Nương chỉ định người nào. Có những nhị đẳng nha hoàn như Lục Vân cùng Hồng Tú, đều không hẹn mà cùng ra sức lực làm việc. Kết quả Đông Thanh ngã bệnh, tiếp nhận việc của nàng là Lục Vân. Lục Vân trong lòng âm thầm cao hứng, làm việc so sánh với từ trước hơn ân cần hơn mấy phân.

Vì vậy Thập Nhất Nương vừa mở miệng, nàng lập tức đáp “Dạ” , nói: “Phu nhân, ta sẽ đi qua chỗi Thu lăng tỷ nơi đó hỏi thăm một chút.”

Thập Nhất Nương gật đầu, Lục Vân cười nhẹ nhàng khom gối hành lễ rồi lui xuống.

Cũng đang ở phòng khách, thấy được Hồng Tú vội vã vén rèm mà đi vào.

Hôm nay cũng không phải là nàng làm nhiệm vụ. . . . . .

Nghĩ đến thái độ xem thường của Hồng Tú kể từ khi biết mình là người tiếp nhận vị trí của Đông Thanh, Lục Vân trong lòng căng thẳng.

Không biết nàng tìm phu nhân có chuyện gì?

“Muội muội đi vội vả như vậy, là muốn đi làm gì thế?”

Hồng Tú cười cười, nói: “Nhàn rỗi không có việc làm. Cho nên đến chỗ phu nhân nơi này để xem một chút, có cái gì có thể giúp được trong lúc rảnh rỗi hay không?.”

Ngày hôm qua còn nghe được nàng nói bản thân bận không có thời gian, phải chạy đến nơi của Hổ Phách năn nỉ Thu Vũ làm giúp cho nàng hai đôi giày. . . . . .

Mọi người cùng nhau làm việc chung, có một số việc trong lòng tự hiểu là được.

Lục Vân nói một câu “Phu nhân đang cùng Hổ Phách tỷ tỷ nói chuyện, ta phải đi ra ngoài rồi, cũng không cùng muội muội trò chuyện tiếp được.” , sau đó cười đi ra ngoài.

Hồng Tú thở ra .

Lục Vân nhận công việc trong tay Đông Thanh, cũng không phải mình không còn cơ hội —— nói lại, Tân Cúc tuổi cũng không nhỏ, hai năm tới sẽ phải đưa ra ngoài.

Nhưng mình năm nay mới mười lăm tuổi. So sánh với Lục Vân còn nhỏ hơn một tuổi.

Nghĩ lại lúc trước tất cả đều do mình không tốt. Nghĩ tới mình từ trước là người của Đại cô nương, ở phu nhân trước mặt không có ân cần như Lục Vân. Hiện tại nếu biết phu nhân không phải là người coi trọng điều này, thì càng phải sửa lại mới đúng. Bằng không, cho dù Tân Cúc có thả đi ra ngoài, chỉ sợ mình cũng không còn cơ hội. Chẳng lẻ muốn ở chỗ nhị đẳng ngồi đến già hay sao?

Nghĩ tới đây, nàng sửa sang lại vạt áo, cung kính bẩm: “Phu nhân, nô tỳ là Hồng Tú. Có chuyện quan trọng bẩm với phu nhân.”

“Vào đi!” Tiếng nói của Thập Nhất từ trước đến giờ đều giống nhau thong thả đều đều, nhưng có chút mùi vị lười biếng, thật giống như không có nâng cao nổi tinh thần vậy.

Trong nội tâm nàng âm thầm lấy làm kỳ.

Phu nhân kể từ sau khi ngã bệnh thì lộ ra vẻ có chút rã rượi. Chẳng lẽ là bệnh còn chưa có khỏi hẳn? Bởi vì trên có bà bà dưới có chị em dâu, còn có Hầu gia cùng tiểu thư, thiếu gia phải chiếu cố, cho nên phải cố gắng chống?

Ý niệm trong đầu chợt lóe lên, Hồng Tú đã ngoan ngoãn đi tới trước mặt Thập Nhất Nương.

Ngồi xổm xuống hành phúc Lễ, nàng thấp giọng nói: “Phu nhân, Châu nhụy bên cạnh Kiều di nương mới vừa rồi hướng nô tỳ hỏi thăm Hầu gia lúc nào trở về phủ. Nô tỳ không dám nói.”

Từ Lệnh Nghi hai ngày này vì chuyện của Vương gia phải đi sớm về trễ, Thập Nhất Nương cũng không cơ hội hướng hắn đề cử Lưu Thái Bình cùng Thường Học Trí.

Cái này Kiều Liên Phòng, lại muốn làm gì?

Sao nàng không công khai phái nha hoàn đến nói muốn gặp Từ Lệnh Nghi, chẳng lẽ mình lại đi ngăn cản sao?

Thập Nhất Nương hơi có chút không vui, cũng không lộ ra ngoài vẻ mặt, đối với hành động của Hồng Tú tiến hành khen ngợi: “Ngươi làm rất đúng. Có mấy lời nên nói thì nói. Có mấy lời, không nên nói thì không nói.”

Hồng Tú sắc mặt lộ vẻ vui mừng, lại thấy Hổ Phách đứng thẳng một bên, biết các nàng đang nói chuyện riêng, lập tức khom gối lui xuống.

Hổ Phách liền cười nói: “Hiện tại mọi người làm việc đều cơ trí không ít!”

Thập Nhất Nương nghe cười cười, hỏi Hổ Phách tiền riêng của mình: “. . . . . .

Còn dư lại bao nhiêu bạc?”

Hổ Phách tính sổ cho nàng nghe, Thập Nhất Nương khoát tay áo: “Ngươi nói cho ta biết số tổng là được!”

“Trừ Thái phu nhân phần thưởng cái túi đậu vàng ra, còn dư lại ba trăm hai mươi bốn lượng hai tám tiền.”

Thập Nhất Nương trầm tư chốc lát, nói: “Vậy thì lấy ra ba trăm lượng bạc cho Đông Thanh —— ta đã cùng Bạch tổng quản nói xong rồi, mười ngày sau sẽ đưa nàng trở về Ngu huyện.” Giọng nói có chút do dự.

Hổ Phách thầm giật mình: “Phu nhân, đưa ba trăm lượng? Vậy chúng ta. . . . .

.”

“Đã đến cuối tháng rồi, tiền tháng lập tức sẽ phát.” Thập Nhất Nương cười cười, “Không có chuyện gì.”

Hổ phách còn có chút do dự. Thập Nhất Nương đã đứng dậy: “Ngươi đi nói với nàng là được. Ta đi xem Tân Cúc một chút.”

Nàng không tiện nói thêm nữa, phụng bồi Thập Nhất Nương đi ra dãy nhà sau.

Cùng ở một phòng với Tân Cúc, Lan Huyên cẩn thận từng li từng tí dâng trà cho Thập Nhất Nương, rồi lui sang một bên, Tân Cúc liền tiến vào.

“Phu nhân, ngài có chuyện gì để cho tiểu nha hoàn ở cửa kêu một tiếng là được, làm sao tự mình tới.”

Nàng cung kính trên mặt đất hành lễ cho Thập Nhất Nương.

Thập Nhất Nương nhìn Lan Huyên một cái: “Đi xuống trước đi, ta cùng Tân Cúc trò chuyện.” Nụ cười thân thiết, giọng nói ôn hòa .

Lan Huyên thở phào nhẹ nhỏm, bận rộn khom gối hành lễ lui xuống.

Tân Cúc thấy trong nhà chỉ có nàng cùng Thập Nhất Nương, lập tức nói: “Phu nhân, Đông Thanh mấy ngày qua vẫn rất an tĩnh . . . . ..”

Thập Nhất Nương chỉ chỉ ghế nhỏ ở trước kháng: “Ngươi cũng ngồi đi!” Cắt đứt lời của nàng.

Tân cúc ngồi xuống.

“Đông Thanh nơi đó có ngươi, ta không có gì không yên lòng.” Thập Nhất Nương đem trà mới vừa rồi Lan Huyên bưng cho nàng đưa cho Tân Cúc, “Ta nghe Hổ Phách nói, ngươi ăn rất ít, người cũng gầy một vòng lớn. Cho nên cố ý tới thăm ngươi một chút.”

Tân cúc nghe nước mắt liền lộp độp rơi xuống.

Thập Nhất Nương nhìn vành mắt đỏ: “Ta mấy ngày nay, trong lòng rất lộn xộn , ngươi cũng không thể làm ra chuyện không phải nữa!” Vừa nói, trong lòng tựu chua xót , ngày đó bởi vì Từ Lệnh Nghi xuất hiện mà cố nén nước mắt, giờ phút này mới không cố kỵ chút nào rơi xuống.

Tân Cúc nghĩ tới lúc trước ở chung một chỗ vui vẽ, nhìn lại lúc này tan vỡ, cũng khóc theo.

Hổ Phách đứng ở cửa sổ, nghe được trong nhà không có động tĩnh nữa, lúc này mới sai Lan huyên lấy nước lạnh đi vào giúp Thập Nhất Nương đắp ánh mắt.

Có thể nguyên nhân do khóc một trận, bộ dạng Tân Cúc ngược lại so với trước có tinh thần hơn chút ít.

Thập Nhất Nương liền phân phó Tân Cúc: “. . . . . . Chuyện trong nhà đã có Hổ Phách, bên kia nhà Lưu Nguyên Thụy cũng là người thông minh. Ngươi đi, thừa cơ hội này hảo hảo nghỉ ngơi một chút. Chờ tháng ba, ta đón ngươi trở lại.”

Tân Cúc dùng khăn lạnh xoa trên ánh mắt: “Nhìn phu nhân nói kia. Ta nào có quý giá như vậy. Đưa Đông Thanh đi xong ta liền trở lại.”

Hai người đang nói, thì có tiểu nha hoàn chạy đi vào: “Phu nhân, Hầu gia trở lại!”

Thập Nhất Nương không tiện ở lâu, liền dặn dò mấy câu, rồi cùng Hổ Phách trở về phòng.

Trên đường, nàng hỏi Hổ Phách: “Đông Thanh nói như thế nào?”

“Cũng không nói gì.” Hổ Phách nghĩ tới bộ dạng lớn tiếng khóc của Đông Thanh khi nhận lấy ba trăm lượng ngân phiếu, “Khóc đến rất lợi hại!”

Thập Nhất Nương nghe cước bộ hơi chậm lại, sau đó bước nhanh vào nội thất.

Từ Lệnh Nghi đã thay quần áo, ngồi trên giường gạch lớn gần cửa sổ ở nội thất, Hồng Tú đang khom lưng dâng trà cho Từ lệnh nghi, trong miệng còn nói: “. . .

. . . Vẫn cố chống, cứ như vậy sẽ bị bệnh như Đông Thanh tỷ tỷ. . . . ..”

Nghe được động tĩnh thì quay đầu, nhìn thấy là Thập Nhất Nương, thì cười ngọt ngào hô một tiếng”Phu nhân” : “Ngài đã trở lại! Hầu gia đang hỏi ngài đây!”

Vừa nói, vừa rón rén lui qua một bên.

Thập Nhất Nương nhìn cảm thấy kỳ quái, không biết đây là hát cái tuồng gì, mơ hồ nghi hoặc tiến lên hành lễ cho Từ lệnh nghi: “Hầu gia trở lại!”

Từ lệnh nghi không giống ngày thường gật đầu cho xong chuyện, mà là cẩn thận đánh giá nàng một hồi.

Thấy hai đầu lông mày nàng quả nhiên có mấy phân không sáng, nghĩ đến mới vừa rồi Hồng Tú nói nàng”Vẫn cố chống” , liền vỗ bộp bộp chỗ kế bên mình: “Ngồi xuống nói chuyện!”

Thập Nhất Nương thấy hắn so sánh với thường ngày về sớm, làm việc lại có chút ít khác thường, nhìn lại nha hoàn cả phòng một cái, mặc dù có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn miễn cưỡng ngồi xuống bên cạnh hắn.

Hổ phách vừa nhìn, lập tức quay đầu nháy mắt bọn nha hoàn hầu hạ trong nhà, mang theo các nàng nối đuôi nhau ra khỏi nội thất.

Thập Nhất Nương thấy trong nhà không có người, thần sắc tự nhiên lên không ít:

“Hầu gia có lời gì muốn nói cùng thiếp thân sao?”

Từ Lệnh Nghi nhìn ở trong mắt, âm thầm cảm thấy buồn cười —— không nghĩ tới da mặt Thập Nhất Lương lại mỏng như vậy.

Hắn nghiêm mặt nói: “Ta đem ý tứ của Vương gia nói cùng thường Trữ công chúa Thường Trữ công chúa cũng cảm thấy tốt. Về phần Khương phu nhân bên kia, Khương Bách đã viết thơ cho Khương Quế. Nếu là có cần thiết, Khương Quế sẽ đích thân tới Yên kinh một chuyến. Chờ La đại bên kia làm thỏa đáng mọi chuyện, Thường Trữ công chúa sẽ tiến cung nói cùng hoàng thượng. Ta đến lúc đó cũng cùng Lễ bộ bên kia chào hỏi, chuyện này tám phần mười là không có gì vấn đề. Ngươi cứ yên tâm đi!”

Chuyện của Vương gia giải quyết xong, nàng hẳn là an tâm chút ít rồi!

Nguyên lai là nói chuyện này.

Thập Nhất Nương hướng hắn nói tạ ơn: “Chuyện này có thể thành, toàn bộ là nhờ Hầu gia lo lắng chu toàn!” Lại nói, “Nếu muốn đi Lễ bộ, Hầu gia mặc dù quý vì công khanh, nhưng Lễ nhiều người không trách. Nhìn xem nên chuẩn bị những thứ quà tặng gì, Hầu gia nói một tiếng với ta, ta sẽ chuẩn bị tốt một chút.”

“Những thứ việc vặt này ta sẽ bảo Triệu quản sự bọn họ chuẩn bị, ngươi cũng đừng quản.”