Chương 251: Hỗn Loạn ( Trung )

Từ Lệnh Nghi tiến vào lúc nào, tất cả mọi người đều không có chú ý tới. Cũng không biết hắn đã nghe được những thứ gì? Nghe được bao nhiêu?

Mấy người họ đều có chút bất an, không khí trong nhà hơi chậm lại.

Đông Thanh lại càng chột dạ, giống như mèo bị dẫm vào đuôi mà nhảy lên, nơm nớp lo sợ hô một tiếng”Hầu gia” .

Hổ Phách cùng Tân Cúc thì bận rộn thu tay việc riêng của mình, thần sắc hơi bối rối khom gối hành lễ cho Từ Lệnh Nghi.

Từ Lệnh Nghi nơi nào chú ý tới những thứ này, ánh mắt của hắn rơi thẳng vào trên người Thập Nhất Nương.

Nàng đang nửa ngồi ở kháng bên, sắc mặt có chút tái nhợt, ánh mắt, lỗ mũi đều hồng hồng, đang cầm khăn cúi đầu lau nước mắt.

Trong lòng hắn trầm xuống.

Mình trở về phòng, Thập Nhất Nương cho tới bây giờ cũng là cười nhẹ nhàng đón tiếp, chưa từng có vẻ mặt lo buồn bất mãn, một bộ dạng thương tâm khổ sở như vậy!

Từ Lệnh Nghi không khỏi quay lại nhìn mấy nha hoàn.

Đông Thanh lúng ta lúng túng đứng ở nơi đó, nửa mặt trái đều đỏ toàn bộ, hiển nhiên là đã bị mạnh mẽ đánh ột bạt tai. Nhìn lại Hổ Phách, ánh mắt lóe lên.

Tân Cúc, nửa mặt cũng đỏ rừng rực như Đông Thanh. Cẩn thận hồi tưởng lại tình cảnh mới vừa rồi. Hổ Phách rõ ràng là đang cản Tân Cúc.

Thập Nhất Nương đối đãi người cho tới bây giờ cũng là hòa hòa khí khí, người nhỏ sức yếu, nơi nào có sức đánh ra dấu tay như thế? Rõ ràng là mấy Đại nha hoàn đánh nhau đến trước mặt nàng.

Khó trách hai tiểu nha hoàn giữ cửa nhìn thấy hắn thì sắc mặt đại biến, thần sắc bối rối.

Nhưng cái này dù sao cũng là chuyện của Thập Nhất Nương, mình không tốt nhúng tay.

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng hai đầu lông mày Từ Lệnh Nghi vẫn bất giác lộ ra mấy phần không vui.

Ba nha hoàn nhìn thấy không khỏi sinh ra mấy phân e sợ.

Mới vừa rồi bộ dạng cũng đúng là không tốt. Khó trách Hầu gia mất hứng.

Thập Nhất Nương đứng dậy giải vây: “Hầu gia trở lại! Thiếp thân để cho Xuân Mạt, Hạ Y đi vào hầu hạ Hầu gia thay quần áo.” Liền phân phó Hổ Phách mấy tiếng, ” Tất cả các ngươi lui ra đi!”

Nàng vừa nói như thế, Từ lệnh nghi không thể làm gì khác hơn là giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, gật đầu: “Kêu Xuân Mạt vào đi!” Sau đó hướng sạch phòng đi, chừa lại thời gian để Thập Nhất Nương xử trí chuyện chưa xong.

Hổ Phách cùng Tân Cúc thấy Từ Lệnh Nghi không có truy cứu, đều thở phào nhẹ nhỏm, khom gối đáp “Dạ” .

Đông Thanh cũng đánh rùng mình một cái, phục hồi tinh thần lại.

Nếu như chuyện này có ngày bị vạch trần, phu nhân vì hiền danh, có lẽ sẽ thành toàn mình. Cần phải là cứ như vậy . . . . . .

Nàng chỉ cảm thấy tim thình thịch nhảy dồn dập.

Má trái trị Tân Cúc đánh đang nóng hổi.

Chuyện đã như thế, còn có thể quay đầu lại sao?

Nàng nhẹ nhàng mà lắc đầu.

Người đầu tiên không buông tha mình, chỉ sợ sẽ là Tân Cúc.

Ý niệm trong đầu hiện lên, nàng liều lĩnh hướng về phía bóng lưng của Từ Lệnh Nghi cao giọng nói”Hầu gia” . Nói giống như hoàn toàn vừa vội vừa gấp, làm cho người ta vội vàng không kịp chuẩn bị mà rơi xuống, “Cũng là nô tỳ không tốt.

Kiều di nương có hỉ mạch. Trong phòng Hầu gia lại trống không. Đại thái thái ở ngõ Cung Huyền vừa muốn đem mấy nha hoàn xinh đẹp bên cạnh mình đưa tới đây hầu hạ Hầu gia. Nô tỳ nghe nói, nên cả gan tới nói với phu nhân. . . . ..”

Từ Lệnh Nghi cũng không để ý tới.

Thập Nhất Nương từng theo mình đề cập tới Đại thái thái bảo nàng thu phòng ình. Hắn lúc ấy tựu đoán được đại thái thái sẽ có động tác.

Nhưng mà, Đông Thanh là Đại nha hoàn bên cạnh Thập Nhất Nương, giờ phút này lại đột nhiên đề cập đến chuyện này, chẳng lẽ trong chuyện này còn có cái gì kỳ hoặc mình không biết ? Hoặc là, có liên quan đến chuyện Thập Nhất Nương khóc sao?

Bất kể như thế nào, có chuyện gì, Thập Nhất Nương cũng sẽ giải quyết.

Không thể lướt qua nàng để cùng một đứa nha hoàn nói đâu. . . . . .

Hắn khẽ lắc đầu.

Thập Nhất Nương nghe xong có chút không biết nên khóc hay cười.

Lời của mình đã nói đến nước này rồi, mà Đông Thanh còn không hết hy vọng. . .

. . . Nói cái gì nữa, làm tiếp cái gì, cũng đã không có bất kỳ ý nghĩa.

Nàng giờ phút này chỉ hy vọng Đông Thanh đừng đem chuyện nói trắng ra như vậy, ình cùng Hổ Phách, Tân Cúc những thứ nữ nhân đến từ La gia lưu mấy phân mặt mũi.

“Tốt lắm, Đông Thanh.” Nàng ôn nhu cắt đứt lời nói của Đông Thanh…, “Chuyện này ta sẽ cùng Hầu gia thương lượng . Các ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi.”

Ý tứ ngăn cản vô cùng rõ ràng.

Nàng lời còn chưa dứt, Hổ Phách đã vọt tới.

Nàng một mặt thầm mắng mình hồ đồ, lúc này, tại sao có thể để cho Đông Thanh náo loạn, một mặt tiến lên lôi cánh tay trái của Đông Thanh: “Đông Thanh tỷ, Hầu gia ở chỗ này, chúng ta hay là trước lui xuống đi, để cho Hầu gia cùng phu nhân từ từ nói chuyện mới là đứng đắn !” Một mặt nói, một mặt gắt gao nắm lấy cánh tay nàng, còn hướng Tân Cúc nháy mắt, ý bảo nàng đi lên hỗ trợ.

Đông Thanh không khỏi giằng co: “Hầu gia, phu nhân nghe hết sức thương tâm.

Cảm thấy ngay cả cho Hầu gia thu phòng, cũng có thể từ ngươi hồi môn của mình chọn một. . . . ..”

Tân Cúc cùng Đông Thanh rốt cuộc có năm năm tình nghĩa ở đó, nàng chưa từng có nghĩ đến sẽ dùng bạo lực. Nhưng nghe Đông Thanh càng nói càng kỳ cục, thời điểm Hổ Phách nháy mắt với nàng, nàng không chút do dự liền tiến lên nắm một … cánh tay khác của Đông Thanh.

Vào sạch xong, Từ lệnh nghi vẫn nghe được phía ngoài có tiếng giằng co, chợt nhớ tới, Thập Nhất Nương giống như đã từng đối với hắn nói, thị tì nha hoàn của nàng cũng không phải từ nhỏ hầu hạ nàng. Chẳng qua là hắn lúc ấy không có để ý, không nhớ rõ mà thôi.

Hiện tại nhớ tới, nếu không phải hầu hạ từ nhỏ, thì chính là thời điểm gả đại thái thái ban thưởng.

Khó trách dám lớn lối như thế.

Từ lệnh nghi suy nghĩ một chút, vẫn không nhịn được xoay người ra khỏi sạch phòng.

“Thập Nhất Nương.” Hắn đứng ở cửa sạch phòng xa xa nhìn Thập Nhất Nương, vẻ mặt nhàn nhạt, lộ ra chút Lãnh Mạc, “Bọn nha hoàn không nghe lời, đuổi đi ra ngoài là được.”

Xuất hiện đột nhiên như vậy, nói lời đột ngột như thế, người trong nhà đều cứng lại.

Từ lệnh nghi thấy Thập Nhất Nương còn không có hiểu ý của mình, ánh mắt liền rơi vào trên người nàng: “Nếu là bọn nha hoàn không nghe lời, trực tiếp đuổi đi ra ngoài là được. Không đáng để tức giận.”

Thập Nhất Nương giờ mới hiểu được.

Trong lòng nàng có chút ấm áp.

“Đa tạ Hầu gia!” khóe miệng Thập Nhất Nương nhếch nhẹ, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, “Ta sẽ cân nhắc mà làm.”

Nàng hiểu được, Đông Thanh, Hổ Phách cùng Tân Cúc cũng hiểu được.

Sắc mặt Đông Thanh trong nháy mắt trở nên trắng bệch.

“Đuổi đi ra ngoài. . . . ..” Nàng không tin mà nhìn Từ lệnh nghi, ấp úng nói nhỏ, “Đuổi đi ra ngoài. . . . ..”

Gánh nặng trong lòng Hổ Phách cùng Tân Cúc liền được giải khai, hai người không khỏi liếc mắt nhìn nhau.

Có những lời này của Hầu gia, phu nhân xử trí như thế nào Đông Thanh cũng không có trở ngại.

* * * * * * Đợi Từ Lệnh Nghi từ sạch phòng đi ra ngoài, nội thất đã khôi phục sự yên lặng thường ngày.

Thập Nhất Nương ngồi xếp bằng trên kháng ở gần cửa sổ, đang nhìn nhánh cây trụi lủi phía ngoài ngẩn người.

Nghe được động tĩnh, nàng nghiêng đầu sang chỗ khác, khẽ cười .

“Đang nhìn cái gì đấy?” Từ Lệnh Nghi ngồi vào bên người nàng, theo phương hướng của nàng nhìn ra ngoài.

Ngoài cửa sổ là gốc cây Tây phủ Hải Đường.

“Đang nhìn nhánh cây, ” Thập Nhất Nương cười nhìn ngoài cửa sổ, giọng nói ôn hòa mềm nhẹ , “Hai ngày nữa hẳn là đâm chồi đi?”

Từ lệnh nghi suy nghĩ một chút: “Mùa xuân ở Yên kinh tới có chút muộn, chắc phải tới tháng hai.”

“Nga!” Thập Nhất Nương gật đầu.

Trong phòng lâm vào an tĩnh lại.

Hai người cứ như vậy lẳng lặng ngồi một hồi.

Tâm tình Thập Nhất Nương lúc này mới hoàn toàn bình tĩnh trở lại.

“Hầu gia, ” nàng thấp giọng nói, “Đông Thanh không muốn gả cho Vạn Đại Hiển, cho nên có chút làm ầm ĩ. Ta nghĩ, dưa hái xanh không ngọt. Không bằng tìm lý do nào đó đem cửa này hôn sự này lui đi?”

Nếu như chỉ là không muốn gả cho Vạn Đại Hiển, thì Đông Thanh kia cần gì phải kéo chính mình nói chuyện, Hổ Phách cần gì phải liều chết ngăn nàng. . . . . .

Thập Nhất Nương rất khó xử sao?

Hắn nghĩ đến bộ dáng nàng khóc tròng mắt, lỗ mũi đều đỏ.

Sờ sờ đầu của nàng.

“Chờ thêm đến mùng hai tháng hai long ngẩng đầu, quản sự ngoại viện phần lớn đều phải đổi lại. Nha hoàn, nàng dâu, bà Tử Nội viện cũng chuyển đổi!” Hắn giọng nói lạnh nhạt nói, “Ngươi mấy ngày này nghĩ danh sách, đến lúc đó ta để cho Bạch tổng quản tìm người cho ngươi. Có nha hoàn, tức phụ, mà mình thích cũng có thể cùng Bạch tổng quản nói một tiếng.”

“Hầu gia. . . . ..”

Thập Nhất Nương rất là ngoài ý muốn.

Hắn như vậy, chẳng khác gì là đem quyền nhận đuổi người giao ình.

Từ Lệnh Nghi cười cười: “Đầu mùa xuân Tam ca bọn họ phải đi, ngươi sẽ phải quản gia. Cũng không thể để những ngườii không nghe lời ở lại?Mà thay đổi xoành xoạch cũng không tốt, ra lệnh mà không biết thi hàng thì càng không tốt!”

Không nghĩ tới hắn còn nhớ rõ cái này.

Thập Nhất Nương cười lên: “Hầu gia là nhớ thương phòng bếp nhỏ kia sao? Cho dù ngài nói nhiều lời hơn nữa, ta cũng sẽ không đáp ứng mở lại đâu.”

Từ Lệnh Nghi cười to.

Hai người như vậy nói trêu chọc nhau cười một phen, Thập Nhất Nương tâm tình đã khá nhiều.

Từ Lệnh Nghi liền đứng dậy, nói: “Ngươi hôm nay cũng mệt mỏi rồi, nghỉ cho khỏe đi! Nương nơi đó cũng đừng đi. Ta sẽ cùng Nương nói ngươi thân thể có chút không thoải mái.”

“Vậy làm sao được!” Thập Nhất Nương vội nói.

Từ Lệnh Nghi lại cười nói: “Thỉnh thoảng cũng phải bệnh một chút!”

Thập Nhất Nương kinh ngạc.

Từ lệnh nghi đã bước nhanh ra khỏi nội thất.

Thập Nhất Nương nhìn màn cửa đung đưa một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, nhịn không được cười lên.

Cơm tối nàng miễn cưỡng mình uống hơn nửa chén cháo, sau đó để cho tiểu nha hoàn đi gọi Hổ Phách , đem ý tứ Từ Lệnh Nghi nói với nàng: “. . . . . . Nhanh đưa chỗ trống cùng người chọn lựa xác định xuống đi.”

“Phu nhân yên tâm, ta biết chuyện nặng nhẹ.” Hổ phách nghe liền lộ ra nụ cười , “Nhất định sẽ ở trước mùng hai tháng hai đem danh sách viết đi ra ngoài, sẽ không kéo chân sau ngoại viện.”

Thập Nhất Nương cười để cho tiểu nha hoàn bưng một cái đĩa thịt khô sợi, một cái đĩa tiên cá hoa vàng, một cái đĩa rau xanh xào rau cải trắng, một tô cháo trắng, một cơm bạch ngọc.

“Bây giờ có thể nuốt trôi chưa?”

Hổ phách ngẩn ra, chợt cười lên: “Phu nhân thiệt là!”

Không đành lòng để cho Thập Nhất Nương lo lắng, nàng từ món ăn uống một ít cháo trắng.

“Tốt lắm. Ngươi trở về mau lên!” Thập Nhất Nương cũng không muốn miễn cưỡng nàng, “Thuận tiện đem cái tin tức này nói cho Tân Cúc. Làm cho nàng cũng có thể ngủ ngon giấc. Mấy ngày này tạm thời ủy khuất nàng xuống. Cái gì cũng đừng làm, chuyên coi chừng dùm Đông Thanh. Người khác nếu hỏi tới, bảo ta nói, làm cho nàng phụng bồi Đông Thanh thêu đồ cưới. Chờ thêm mấy ngày, lời ra tiếng vào không nhiều nữa, ta sẽ tìm lấy cớ, nói nàng có bệnh, đưa ra phủ. Cũng tránh cho hại đời Vạn Đại Hiển người ta.”

Hổ phách gật đầu, ánh mắt khẽ tối.

Cô gái có bệnh kín, nhà trai có thể từ hôn.

Thập Nhất Nương quyết định lấy cớ này để cho Vạn gia từ hôn.

Chỉ là bị như thế, sau này Đông Thanh khó mà lập gia đình.

Tương lai đang tốt đẹp, cuối cùng lại rơi vào kết quả như vậy. . . . . .

Nàng không khỏi nhẹ nhàng mà thở dài.

Lại thấy Thập Nhất Nương mặc dù nói nhẹ nhàng, nhưng hai đầu lông mày vẫn hiện lên một tia buồn bã, biết trong lòng nàng cũng không thoải mái. Liền cười dời đi đề tài: “Hai ngày nữa Tuệ tỷ Nhi của Lâm phủ tới đây, ngươi xem chúng ta nên chuẩn bị những thứ gì tốt?”

Nghĩ đến cái tiểu cô nương cao ngạo kia, thần sắc Thập Nhất Nương cũng trở nên vui vẻ hẳn lên: “Bộ đồ ăn ngọt ngọc sứ trắng, chiếc đũa Thanh Trúc, trong nhà quét dọn được sạch sẽ, trên bàn mở mấy mầm điểm tâm Thủy Tiên như vậy đủ rồi.”

“Như vậy là đủ rồi sao?”

Hai người vừa nói, Lâm Ba đột ở bên cạnh Từ Lệnh Nghi bỗng nhiên thở hồng hộc chạy đi vào.

“Phu, phu nhân, ngài, ngài mau nằm xuống. Thái phu nhân nghe nói ngài không thoải mái, tự mình đến thăm ngài. . . . ..”