” Mời Ngũ gia giúp việc?” Thập Nhất Nương đem xiêm y Từ Lệnh Nghi thay đặt ở ghế con bên cạnh, có chút kinh ngạc xoay người nhìn Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi gật đầu: “Trừ bỏ để cho Phạm Duy Cương, Vương Lệ quấy giúp vũng nước đục, ta còn cho Tiểu Ngũ cùng đám bằng hữu kia của hắn làm ồn ào giúp.”
Thập Nhất Nương đầu óc xoay chuyển nhanh.
Phạm Duy Cương cùng Vương Lệ đều là thần tử quan trọng của Hoàng Thượng, lại giao hảo cùng Từ Lệnh Nghi, bọn họ dâng sổ con nói một chút thì có thể, nhưng không thể nói quá sâu. Bằng không, sẽ cho Hoàng Thượng cảm giác kết bè kết phái.
Từ Lệnh Khoan cũng không giống vậy. Thứ nhất hắn là bào đệ Từ Lệnh Nghi, thứ hai bằng hữu của hắn tuy tam giáo cửu lưu (đủ loại hạng người), nhưng đa số là công tử quần áo lụa là. Do bọn họ bí mật truyền lưu, người khác xem ở trong mắt, cảm thấy được đây là Từ Lệnh Khoan vì ca ca bị ô danh mà bất bình, đem chuyện này hướng sang chuyện phong lưu, hiệu quả chỉ sợ so với Phạm Duy Cương cùng Vương Lệ ra mặt tốt gấp trăm lần.
Từ Lệnh Nghi nói lời này rất là buồn bả.
Lúc trước chuyện trong nhà hắn một mình chịu trách nhiệm, tuy lo lắng Tam ca Từ Lệnh Trữ đôn hậu, ấu đệ Từ Lệnh Khoan lieu lỏng, đều không phải là người để bàn mưu tính kế, nhưng nguyên nhân quan trọng hơn vẫn là cảm thấy nếu mình thừa tước vị, nên phụ trách chấn hưng gia nghiệp, chiếu cố ca ca đệ đệ, giữ trách nhiệm thân thích. Nhưng không nghĩ đến, không như mong muốn. Mình làm càng nhiều, trong khi đó huynh đệ càng đi càng xa. Trước không nói Từ Lệnh Trữ làm việc bị động, Từ Lệnh Khoan gây chuyện sinh thị phi. Hắn hai tay phải địch bốn quyền, tuy đánh thoải mái, nhưng đêm dài yên tĩnh, lúc một thân một mình, tâm không khỏi sinh ủ rũ, có chút mờ mịt.
Sau có Thập Nhất Nương nhắc nhở, trước là nương theo chuyện lương thực mở lòng cùng Từ Lệnh Trữ, đánh vỡ khoảng cách vài năm nay ở giữa hai người, sờ không tới khiến cho người ta tâm sinh uể oải ngăn cách. Càng xem Từ Lệnh Khoan làm là đồng nghiệp chỗ chỗ nhằm vào mình, xuất ra bản lĩnh Đại tướng quân thuyết phục thủ hạ kiêu ngạo bướng bỉnh trong lúc bình miêu loạn năm đó, buổi nói chuyện không chỉ có làm hắn xấu hổ không thôi, mà còn chủ động nhận sai, lần đầu tiên ở trước mặt mình chân thành kiểm điểm ngôn hành cử chỉ ngày xưa.
Lúc ấy trong lòng hắn khẽ động.
Từ Lệnh Khoan từ một thiếu niên trí tuệ cơ mẫn biến thành một kẻ chỉ biết ăn uống chơi bời, hoàn khố đệ tử phóng ưng cưỡi ngựa, trừ bỏ quản dạy không nghiêm, cùng bởi vì hắn thân là ấu tử, có quan hệ lớn lao đến thái phu nhân cùng mình một người chỉ biết yêu thương chiều chuộng mà chưa bao giờ thật sự dạy hắn. Nếu tìm chút chuyện cho hắn làm…… Ý niệm hiện lên trong đầu, hắn nghĩ cho Từ Lệnh Khoan giúp hắn làm chút chuyện.
Hắn vừa mở miệng, Từ Lệnh Khoan lập tức vỗ ngực đáp ứng. Còn lập tức đề ra phương pháp giải quyết – trong đám bằng hữu của hắn ai tính cách thích hợp ở trước mặt mọi người tranh luận; ai e sợ thiên hạ không loạn, nói đông gia rồi lại đi nói tây gia, đem sự kiện làm ầm ĩ; ai lòng tham vô đáy, chỉ cần ra đủ bạc, ngay chuyện mất mặt đều nguyện ý làm…… Thế nhưng rất rành mạch, rõ ràng.
Chuẩn bị như thế nào làm, cũng nói rất rõ ràng hợp lý.
Hắn lúc ấy trợn mắt há hốc mồm– không nghĩ tới Từ Lệnh Khoan đối với người bên người hiểu biết như thế.
“Ngươi nếu rõ ràng như vậy, vì cái gì còn muốn cùng những người này chơi bời cùng một chỗ?”
Từ Lệnh Nghi buông thân phận ca ca xuống, Từ Lệnh Khoan cảm thấy thân thiết, trực tiếp nói: “Ta không cùng bọn họ chơi bời thì chơi bời cùng ai a? Hơn nữa, tất cả mọi người chính là cùng một chỗ chơi đùa, lại không trông cậy vào ai đối ai thiệt tình thật ý!” Giọng điệu nghe ra vẻ không sao cả, đáy mắt lại hiện lên một tia tự giễu.
Hắn nhất thời không nói gì.
Trong lòng cảm giác áy náy thật lâu không thể tan đi.
Thừa dịp trở về thay quần áo thường, đem việc này nói với Thập Nhất Nương: “Ta lúc trước chỉ nhìn hắn hô bằng gọi hữu sống mơ màng chìm đắm sa đọa, ai biết hắn cũng không thoải mái……”
“Hầu Gia hiện tại biết cũng không muộn a!” Thập Nhất Nương cười giúp hắn thay đổi bộ áo choàng mới làm ren lỗ màu lam tố diện,” Hơn nữa Ngũ gia cũng biết Hầu Gia khó xử, Từ gia khó xử. Về sau có Ngũ gia giúp đỡ ngài, ngài cũng ít tốn tâm.”
“Giúp ta ta không dám nghĩ.” Từ Lệnh Nghi thở dài,” Chỉ mong hắn về sau không cần khắp nơi gây chuyện thị phi là đã hài lòng.”
Giọng điệu từ phụ không thể làm gì.
Thập Nhất Nương không khỏi che tay áo mà cười. Lại chần chờ nói: “Nhưng cứ như vậy, tất cả mọi người nói Ngũ gia tính tình lỗ mãng, không phải là người làm được đại sự. Có muốn nói một tiếng cùng Tôn lão Hầu gia ngõ Hồng Đăng hay không……”
Nàng tuy chỉ thấy qua Tôn lão Hầu gia một lần, nhưng cảm thấy, có thể dạy dưỡng ra một nữ nhi như Ngũ phu nhân vậy, không phải đơn giản.
“Không cần.” Từ Lệnh Nghi cười nói: “Nàng đừng thấy Tôn lão Hầu gia tùy tiện, nhưng trong lòng cũng hiểu được! Phải biết rằng, lúc tiên đế tuổi già không biết giết bao nhiêu vương công đại thần, cho tới bây giờ không có nghi ngờ qua hắn lão nhân gia.”
Xem bộ dáng, cảm giác của mình vẫn rất chính xác .
Thập Nhất Nương gật đầu cười, giúp Từ Lệnh Nghi chỉnh chỉnh vạt áo, thuận miệng đáp: “Vẫn là Hầu gia lo lắng chu đáo. Thiếp thân chỉ cầu trong nhà thanh thản bình an, cơm no áo ấm liền thỏa mãn.”
” Thanh thản bình an, cơm no áo ấm……” Từ Lệnh Nghi cười rộ lên, “Chuyện này cũng không phải là chuyện dễ dàng. Muốn thanh thản bình an, liền phải cam đoan vinh hoa dài lâu, muốn cơm no áo ấm, liền phải cam đoan phú quý không ngừng……”
Hơi có chút cảm khái.
Thập Nhất Nương ngẩn ra.
Nàng bất quá tìm chuyện nói cho xong, không nghĩ tới Từ Lệnh Nghi một phen như vậy.
Theo như lời hắn “Vinh hoa” là chỉ “Quyền thế”, “Phú quý” là chỉ “Tiền tài”
đi?
Cẩn thận ngẫm lại, thật đúng là như thế.
Không có quyền thế, ai đem ngươi để trong mắt. Ở nơi này có “Phá môn huyện doãn” Nói đến xã hội này, tiểu quan lính tuần bé như hạt vừng đều có thể tìm cớ vu cáo ngươi tạo phản. Không có tiền tài, cho dù ngươi là quan viên nhị phẩm trong triều, dựa vào bổng lộc sống qua ngày, không tham không lam, như thế nào có thể ăn no mặc ấm? Nếu tham nếu lam, lại mất đạo làm quân tử, trở thành ti tiện, không khỏi khiến cho người ta xem thường, thậm chí có một ngày sự việc bại lộ, mất đi quyền thế.
Không biết có bao nhiêu người vội vàng theo đuổi vinh hoa phú quý kia, nói cho cùng, bất quá là nghĩ tới sự thoải mái, an tâm, an toàn. Có thể lấy được, liền quên nguyện ước ban đầu, lẫn lộn đầu đuôi, trở thành nô lệ cho vinh hoa phú quý, quên mất theo đuổi những thứ vật ngoài thân này vốn vì ình được sống thoải mái… Tựa như mình. Thực cố gắng muốn có được tín nhiệm của thái phu nhân, thực cố gắng trở thành tâm phúc Từ Lệnh Nghi, mục đích cuối cùng bất quá là nghĩ tới “Nhàn rỗi để xem hoa, không việc thì ngồi độc ẩm” những ngày nhàn nhã, nhưng lúc này, mình lại phải lấy được tư cách có thể “Sống nhàn nhã” mới được.
Suy nghĩ như vậy, tình cảnh của mình cùng Từ Lệnh Nghi tuy khác nhau nhưng hiệu quả là như nhau.
Từ Lệnh Nghi muốn làm cho Từ gia thành nhà nhàn tản phú quý, đầu tiên phải lấy được tư cách như vậy mới được.
Gia tộc không có người tài ba làm quan, mặc kệ là Hoàng Thượng cũng tốt, công khanh chi gia cũng tốt, không ai đem gia tộc đặt ở trong mắt, thậm chí có việc gì, gia tộc này là cái thứ nhất bị đào thải; gia tộc nếu có thể phong tước bái hầu, là nhân vật trọng yếu trong cục diện chính trị của triều đình, Hoàng Thượng lại sợ ngươi kết bè kết đảng cầm giữ triều chính, công tước chi gia sợ ngươi kiêu ngạo độc chiếm phần lớn ích lợi trong nhà… Làm thế nào nắm chắc mức độ này, là nhiệm vụ cấp bách của Từ gia.
Chỉ mong Từ Lệnh Nghi có thể nắm chắc cơ hội này, tìm được một điểm cân bằng, cho Từ gia dứng càng chắc một ít.
Nàng miên man suy nghĩ bên cạnh, một bên cười nói “Thiếp thân rốt cuộc là kiến thức hạn hẹn, không có tầm mắt bằng Hầu Gia.”
“Vậy thì không phải,” Từ Lệnh Nghi cười kéo kéo ống tay áo mình,” Nàngchỉ là tính tình hiền hòa, không thích tranh chấp cùng người, không nghĩ đến chỗ này thôi.”
Thập Nhất Nương sửng sốt.
Nàng cảm thấy được có một số việc không thể quá nhanh, như thế nào khiến cho Từ Lệnh Nghi có cảm giác “Tính tình ôn hòa”… Thập Nhất Nương không kịp nghĩ nhiều, Từ Lệnh Nghi đã chuyển đề tài, “Đều thu thập tốt rồi sao? Thu thập xong thì cũng sắp đến lúc đi chỗ nương!” Nói xong, liền xoay người ra nội thất.
Nàng vội đồng ý cùng hắn ra nội thất.
Thấy ba vị di nương đều đến đông đủ, Thập Nhất Nương khoác áo choàng, cho Hổ Phách ôm Từ Tự Giới, một hàng người chậm rãi đi chỗ thái phu nhân.
Lúc này đây bọn họ tới có chút sớm, thái phu nhân đang thay quần áo.
Truân ca đã ở thính đường đợi. Hành lễ với Từ Lệnh Nghi cùng Thập Nhất Nương, một đôi mắt lại xem xét Từ Tự Giới.
Thập Nhất Nương biết hắn luôn luôn sợ Từ Lệnh Nghi, khẳng định là muốn cùng Từ Tự Giới chơi đùa lại sợ Từ Lệnh Nghi mất hứng, đẩy Từ Lệnh Nghi đi gian phía đông ngồi: “Ta ở trong này đợi bọn tam gia là được.”
Từ Lệnh Nghi thấy trong phòng không phải nữ nhân thì chính là đứa nhỏ, cũng thấy không thú vị, liên đi gian phía đông.
Truân ca quả nhiên chạy đến bên cạnh Hổ Phách: “Giới ca nhi, mau hành lễ cho ta.” Khóe mắt mi sao dấu không được đắc ý.
Từ Tự Giới cũng cũng không thèm liếc nhìn Truân ca một cái.
Truân ca khó nén thất vọng, nhìn Thập Nhất Nương . Giống như hỏi, hắn vì cái gì không chơi cùng ta?
Thập Nhất Nương cười kéo Từ Tự Giới đến trước mặt Truân ca, ôn nhu nói: “Đây là Tứ ca của con, về sau nhìn thấy kêu phải Tứ ca!”
Từ Tự Giới do dự sau một lúc lâu, nhẹ giọng kêu “Tứ ca”.
Giọng nói tuy thấp, lại thập phần dễ nghe.
Truân ca giật mình, ngẩng đầu nói với Thập Nhất Nương: “Giọng của Ngũ đệ so với hoàng anh còn dễ nghe hơn.”
Thập Nhất Nương không khỏi cười khổ. Cũng may Truân ca là thật tâm ca ngợi, cũng không nghĩ nhiều. Theo trong lòng lấy ra một túi nho nhỏ, nói: “Ngươi kêu ta một tiếng Tứ ca, ta liền cho người kẹo đường làm từ nước hoa hồng ăn.” Nói xong, mở bao giấy ra, lộ ra bên trong màu đỏ hồng, kẹo đường trong suốt giống như thủy tinh.
Đừng nói, nhỏ tuổi như Từ Tự Giới, chính là Văn di nương cùng Kiều di nương cũng hiếu kì nhìn qua, chỉ có Tần di nương, thì nhún chân nhìn ra ngoài, miệng còn thì thào lẩm bẩm,” Nhị thiếu gia như thế nào còn chưa đến”.
Từ Tự Giới quả nhiên đã bị kẹo đường này thu mua, ánh mắt nhìn chằm chằm kẹo đường, lập tức kêu Truân ca một tiếng “Tứ ca”.
Truân ca vui vẻ ra mặt, lấy một viên đường cho Từ Tự Giới.
Ai biết Từ Tự Giới không thỏa mãn, đem đường đặt ở miệng, sau đó hướng Truân ca xòe tay, ý tứ là còn muốn nữa.
Truân ca thấy lập tức lại cho hắn một viên.
Từ Tự Giới nhanh chóng nắm trong tay, xòe tay kia ra.
Truân ca do dự một chút, tự mình lấy một viên đường, suy nghĩ một chút, lại lấy thêm mấy khối ra, sau đó đem phần còn lại cho Từ Tự Giới.
Từ Tự Giới lập tức nhận lấy đem đường ôm trong lòng.
Khắp phòng mọi người bị hắn chọc cười ha hả.
Truân ca cũng cười thoải mái, lơ đểnh kéo tay Từ Tự Giới: “Chỗ ta còn có cao hoa quế. Cũng là trong cung thưởng.” Nói xong liền cùng với Từ Tự Giới đi vào phòng mình.
Mama bên cạnh vội ngăn cản: “Tiểu tổ tông của ta, sắp ăn cơm tất niên, không thể để cho thái phu nhân đợi, ăn cơm tất niên xong, ngài đi tìm cao hoa quế kia cho Ngũ thiếu gia cũng không muộn.”
Đang nói, thì Tam gia cùng Tam phu nhân dẫn Từ Tự Cần, Từ Tự Dụ cùng Từ Tự Kiệm đi đến.
Đứng ở phía sau Thập Nhất Nương, Tần di nương liền thở thật dài.
Hôm nay là giao thừa, mọi người phải tụ tập một chỗ ăn cơm tất niên. Không thể đến muộn, để các trưởng bối có ấn tượng không tốt.