Đúng a, nói thế, chẳng khác nào nhổ củ cải mang theo bùn, Từ Lệnh Nghi trên lưng phải mang oan ức.
Thập Nhất Nương nói làm cho hoàng hậu lâm vào trầm tư.
Trong lúc nhất thời, nàng cũng không biết làm sao bây giờ cho tốt.
Hỏi Từ Lệnh Nghi có tính toán gì sao?
Ngộ nhỡ trong lòng Hoàng Thượng có suy nghĩ khác làm sao bây giờ?
Ra chủ ý cho Từ Lệnh Nghi?
Hoàng Thượng đứng nghe sau bức rèm, hiện giờ truyền ra lời đồn thu nữ trại chủ Miêu Cương là ngoại thất, đã đề cập đến chuyện triều đình, không phải nử tử hậu cung có thể hỏi đến…… Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có trách người khởi xướng kia.
“Đều là Tiểu Ngũ gây họa. Làm ọi người chịu mệt!”
Ngũ gia không tốt, nhưng tóm lại là bào đệ hoàng hậu. Nàng có thể trách cứ, nhưng mình không thể toát ra bất mãn.
” Nương nương nói quá lời.” Thập Nhất Nương nói, “Ngũ gia cũng là đo tuổi nhỏ, chơi lầm bạn xấu. Có chuyện lần này, về sau làm việc càng ngày càng trầm ổn .
Nhưng việc này càng truyền càng thái quá, cố tình Hầu Gia lại là người ít nói, trong lòng thần thiếp thực sợ hãi.”
Hoàng hậu cười khổ: “Ngươi cũng không cần lo lắng. “Lại liếc mắt xem bức rèm một cái, giọng không khỏi mang an ủi Thập Nhất Nương, “Hầu Gia là người thế nào tất cả mọi người đều rất rõ ràng.”
Thập Nhất Nương biểu tình buồn bả.
Mà hoàng hậu thấy sự tình đã nói rất rõ ràng, sợ nói tiếp lại nảy sinh ra chi tiết gì, hỏi thân thể thái phu nhân, biết hết thảy đều tốt, liền bưng trà.
Thập Nhất Nương vội đứng dậy cáo lui.
Hoàng Thượng từ trong thất đi ra.
“Hoàng Thượng, chuyện này làm sao bây giờ?” Hoàng hậu hoang mang lo sợ nhìn Hoàng Thượng,” Không nghĩ tới Tiểu Ngũ thế nhưng lại làm ra loại việc này!”
Hoàng Thượng suy nghĩ, nói: “Nếu đúng như Vĩnh Bình Hầu phu nhân nói vậy, ta xem vẫn là giao cho Vĩnh Bình Hầu tự mình xử lý đi! Chuyện này dù sao cũng là chuyện Từ gia, ngươi và ta đều không tiện nhúng tay.”
Hoàng hậu không có trả lời.
Lời nói này có đạo lý.
Truyện tông tộc, người ngoài họ không tiện nhúng tay.
Nàng thở dài, đột nhiên cảm thấy noãn các này quá mức rộng lớn, có chút lạnh lẽo!
…… Hoàng Thượng tránh ở nội thất có thể nghe được rõ ràng các nàng nói chuyện, thái độ hoàng hậu cẩn thận lại có chút không biết nên làm sao, còn có lời đồn đáng chết của người không có tâm, hết thảy hết thảy, đều làm cho Thập Nhất Nương cảm thấy thực bất an.
Nàng một lòng muốn về nhà nhanh chóng, nên giống như tên bay về tới Hà Hoa Lý, vội vàng đi chỗ thái phu nhân.
Từ Lệnh Nghi vẫn một mực ở đó đợi nàng.
Đợi tiểu nha hoàn dâng trà, thái phu nhân lập tức đuổi hầu hạ trong phòng, gấp gáp không kịp đợi nói: “Vì sao gọi ngươi tiến cung? Đều nói cái gì?”
“Vì chuyện đứa nhỏ.” Thập Nhất Nương bất chấp việc uống trà, đem toàn bộ tình cảnh lúc ấy nói cho thái phu nhân cùng Từ Lệnh Nghi.
Hai người càng nghe sắc mặt càng ngưng trọng, cuối cùng, sắc mặt thái phu nhân đã trắng bệch.
“Lão Tứ, chuyện này vẫn phải nên tham khảo ý kiến nương nương mới được. Không biết Hoàng Thượng rốt cuộc là có ý tứ gì, chúng ta mới dễ làm việc!”
“Không cần!” Từ Lệnh Nghi thần sắc có chút lãnh đạm,”Ý tứ của Hoàng Thượng đã thực rõ ràng.”
“Chính là……”
” Nương!” Ánh mắt Từ Lệnh Nghi hiện lên một tia mỏi mệt,” Ta biết trong lòng ngài còn nhớ kỹ Thất hoàng tử thường đến đây xin ngài ăn thịt kho tàu gân chân thú…… Nhưng đó đã là quá khứ.”
Thái phu nhân nghiêng mặt đi, không có trả lời.
Có tiểu nha hoàn cách bức rèm bẩm: “Thái phu nhân, Nhị phu nhân đã trở lại!”
Ba người ngạc nhiên.
Thái phu nhân vội nói: “Mau mời tiến vào.”
Một nữ tử mặc tụ bối tử bằng gấm màu xanh nhạt tay bó vén mành mà vào.
” Nhị tẩu!” Thập Nhất Nương cười cùng người tới chào hỏi.
” Tứ đệ muội.” Nhị phu nhân hướng Thập Nhất Nương nắm tay, tiến lên hành lễ với thái phu nhân cùng Từ Lệnh Nghi.
” Di Thực, ngươi như thế nào trở lại?” Thái phu nhân quan tâm nói,” Có việc gì?” Sau đó nhìn nhìn phía sau nàng,” Trinh tỷ nhi đâu? Không trở về cùng người sao?”
“Ta nghe được một ít lời đồn, liền vội vàng chạy trở về.” Nhị phu nhân nói, “Sợ Trinh tỷ nhi chịu không nổi xóc nảy, nên để nàng ở lại Tây Sơn.”
Thái phu nhân gật đầu, nói: “Nhanh đến kháng ngồi, thời tiết lạnh, cẩn thận coi chừng lạnh.”
Nhị phu nhân không khách khí, lên kháng ngồi.
Thập Nhất Nương mang trà tiến vào.
Nhị phu nhân đã cùng thái phu nhân nói: “…… Ta nghĩ một đêm. Cảm thấy việc này chỉ sợ không khỏi liên hệ cùng Khu gia. “Thấy Thập Nhất Nương bưng trà cho nàng, nàng cám ơn, rồi tiếp tục nói: “Nhà chúng ta nếu xảy ra việc, nhà bọn họ là người có lợi ích lớn nhất.”
“Đúng như lời Nhị tẩu nói.” Từ Lệnh Nghi đem sự tình trải qua nói cho Nhị phu nhân,” Các loại đồn đãi đều có, hiện giờ ngay cả trong cung đều nghe nói– Thập Nhất Nương mới từ trong cung trở về.”Đem tình cảnh Thập Nhất Nương tiến cung nói cho Nhị phu nhân.
“Tay chân Khu gia cũng thật mau.” Nhị phu nhân trầm ngâm nói,” Mua đứa nhỏ mang về Phúc Kiến, đợi khi lớn lại mang về…… Đến lúc đó, vài vị hoàng tử đều đã trưởng thành…… Khu gia làm việc không chỉ ác độc, hơn nữa không chỉ tranh giành trong sớm chiều, chỉ sợ đã sớm bố trí chúng ta không biết bao nhiêu. Còn thỉnh Hầu Gia phải tốn nhiều tâm tư mới được!”
Ý tứ là nói Khu gia muốn tranh trữ (ngôi thái tử).
Từ Lệnh Nghi nhẹ nhàng gật đầu, thần sắc có chút lạnh lùng,” Là ta chủ quan!
Lần này nếu không có người Vương gia chuyên nhìn chằm chằm người Khu gia, chỉ sợ chúng ta còn không biết có chuyện này.”
“Đây cũng là may mắn của Hầu Gia. Cho nên âm mưu Khu gia mới có thể bại lộ.”
Nhị phu nhân nói,”Do chúng ta ở ngoài sáng, Khu gia ở trong tối, không khỏi ăn mệt. Hiện tại nếu biết dụng tâm của Khu gia, Hầu Gia cũng thong dong làm việc!”
“Nhị tẩu yên tâm. Chuyện này ta sẽ châm chước một phen.” Trong mắt Từ Lệnh Nghi hiện lên vẻ dứt khoát, “Mọi người tranh giành cũng không phải trong một sớm một chiều, thời gian còn dài.”
“Một khi đã như vậy, ta có chủ ý. Hầu Gia nghe thử. “Nói xong, ngưng mắt nhìn Từ Lệnh Nghi, chờ hắn bày tỏ thái độ.
” Nhị tẩu thỉnh nói.” Từ Lệnh Nghi còn thật sự lắng tai nghe Nhị phu nhân.
Nhị phu nhân liền liếc mắt nhìn Thập Nhất Nương một cái, biểu tình ngưng trọng nói: “Hầu Gia không bằng nhận đứa nhỏ này đi!”
Thái phu nhân nhìn liếc mắt Nhị phu nhân một cái, lại nhìn liếc mắt Thập Nhất Nương một cái , muốn nói lại thôi.
Từ Lệnh Nghi không có trả lời, toát ra vẻ trầm tư.
Thập Nhất Nương nhìn Từ Lệnh Nghi, thì dáng vẻ phu xướng phụ tùy Trong lúc nhất thời, trong phòng có thể nghe châm rơi.
” Nếu mọi người tranh không phải trong một sớm một chiều, ta nghĩ, vẫn là tận lực không để tình thế lan rộng mới tốt.” Nhị phu nhân mắt lộ kiên định, có vẻ tự tin thong dong, từ từ nói: “Chúng ta giải thích, người khác càng hoài nghi nên chúng ta đổi trắng thay đen; chúng ta biện bạch, trước là liên lụy đến Hầu Gia, sau liên lụy đến Ngũ gia, hơn nữa Liễu Huệ Phương là con hát, sẽ tổn hại đến lão Hầu Gia, không công thành đề tài cho người ta đàm tiếu, chỉ sợ có so với việc ‘Hầu Gia có con tư sinh’ càng khiến cho Ngự Sử hưng trí bừng bừng, lời đồn nhảm càng truyền ra. Chúng ta nếu trấn áp lời đồn, lại sợ Hoàng Thượng cảm thấy Từ gia có thể thay đổi như chong chóng, trở tay làm mưa làm gió, quá mức hiển hách; nếu chúng ta không thể ngăn chận lời đồn, chỉ sợ Khu gia bởi vì vậy làm việc càng thêm càn quấy, làm ra càng thêm nhiều việc bất lợi cho Từ gia chúng ta.
” Nếu chúng ta nhận đứa nhỏ này. Thứ nhất có thể bịt miệng người trong thiên hạ. Thứ hai có thể thử ý tứ Hoàng Thượng — nếu Hoàng Thượng đứng ở bên chúng ta, cho dù Ngự Sử buộc tội như thế nào cũng sẽ không bị thương gân cốt. Nếu như Hoàng Thượng không đứng ở bên chúng ta, mượn việc này làm khó dễ……” Nói xong, giọng nói của nàng dừng một chút, liếc mắt thật sâu xem Từ Lệnh Nghi một cái,” Chúng ta cũng nên sớm chuẩn bị…… Khu gia dù sao cũng ở Phúc Kiến. Vương gia cũng có thể dùng một chút…… Cũng không thể ngồi chờ chết, lâm vào kết quả ‘Người là dao thớt, ta là thịt bò’!”
Thập Nhất Nương nghe tim đập thình thịch, nhìn lại Từ Lệnh Nghi.
Đã thấy hắn mặt không chút thay đổi cúi đầu buông mắt, nhìn không rõ biểu tình.
Nàng lại nhìn lại thái phu nhân.
Thái phu nhân nhếc nhanh đôi môi, sắc mặt càng trắng hơn vài phần so với vừa rồi.
Trong phòng tràn ngập không khí khẩn trương.
“Nhị tẩu nói đều là lời vàng ngọc.” Trầm mặc một lát, Từ Lệnh Nghi nâng mắt nhìn Nhị phu nhân, “Đợi ta suy nghĩ kỹ lại.” Sau đó cười nói, “Nhị tẩu từ Tây Sơn chạy về, nhất định còn không có ăn cơm trưa đi? Chúng ta vẫn chờ Thập Nhất Nương từ trong cung trở về, cũng còn không có ăn cơm trưa. Mọi người hẳn đều đói. Thập Nhất Nương, bảo nhóm nha hoàn dọn cơm đi!” Dáng vẻ không muốn nói nhiều.
Giọng nói hắn ôn hòa làm dịu đi không khí trong phòng.
Thập Nhất Nương khom đầu gối đáp ứng, đi kêu nhóm nha hoàn dọn cơm, phía sau truyền đến tiếng Nhị phu nhân mỉm cười: “Vẫn là Hầu Gia nghĩ chu đáo. Thiếp thân thật đúng là đói!”
Trở lại trong phòng, Thập Nhất Nương yên lặng giúp Từ Lệnh Nghi thay quần áo.
“Làm sao vậy? Một mực không nói lời nào.” Từ Lệnh Nghi sờ sờ đầu của nàng.
Tâm Thập Nhất Nương có chút loạn, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
” Có phải sợ hãi hay không?” Từ Lệnh Nghi nhìn nàng, hắc mâu u thâm.
Thập Nhất Nương gật gật đầu– giống như cũng không sợ hãi, lo lắng quá nhiều…….
Lại lắc lắc đầu– nói không sợ hãi cũng không đúng, vừa rồi lúc ăn cơm tay vẫn run run, nàng lại gật gật đầu.
Từ Lệnh Nghi cười rộ lên.
Đem nàng ôm vào trong ngực.
“Đừng sợ. Lòng ta có tính toán,” Lại cảm thấy an ủi này thực nhợt nhạt, lại nói: “Nhị tẩu nói có đạo lý, lại không đầy đủ. Hoàng Thượng nếu không đứng ở bên chúng ta, sự tình thực khó giải quyết. Nhưng giống Nhị tẩu nói vậy, lại cấp tiến quá mức. Biện pháp tốt nhất, là tìm biện pháp cho Hoàng Thượng đứng ở bên chúng ta…….”
Thập Nhất Nương có chút kinh ngạc nhìn Từ Lệnh Nghi.
Lời này nói thì dễ dàng, làm thì lại quá khó khăn. Bằng không, như thế nào có câu nói “Chim bay cao, cung tên giấu”Đâu!
” Nói cho cùng, Hoàng Thượng là kiêng kị Từ gia thanh thế lớn.” Hắn áp thấp thanh âm,” Nếu chúng ta có thể làm cho Hoàng Thượng buông tâm cảnh giới, gian kế Khu gia không cần làm cũng sẽ tự phá giải.” Hắn thần sắc trở nên ngưng trọng “Lời Nhị tẩu nói nhắc nhở ta. Hoàng Thượng sợ nhất chính là quyền thần mạnh vì gạo bạo vì tiền, yên tâm nhất chính là thuần thần đoan phương thủ lễ.
Lại nói tiếp, Khu gia tuy đánh một gậy vào chúng ta, nhưng cũng cấp cho chúng ta một cơ hội biểu hiện.”
“Ý tứ của Hầu Gia là……” Ngắn ngủn một buổi sáng, đã xảy ra nhiều chuyện, thần kinh Thập Nhất Nương khẩn trương, suy nghĩ vẫn còn dừng lại ở lời Nhị phu nhân khiến nàng rung động, đầu óc tạm thời nằm trong trạng thái bị vây hãm.
Từ Lệnh Nghi mỉm cười: “Đúng như lời Nhị tẩu nói, nếu chúng ta ở trước mặt mọi người biện giải chuyện đứa nhỏ, hoặc là lợi dụng nhân mạch mấy năm nay kinh doanh đem lời đồn mạnh mẽ áp chế, chỉ biết làm cho Hoàng Thượng lo lắng. Ngược lại, nếu chúng ta án binh bất động, Khu gia nói không chừng cảm thấy chúng ta miệng cọp gan thỏ, làm ra động tác lớn hơn.
Hoàng Thượng sợ Từ gia độc đại, chẳng lẽ sẽ cho Khu gia một tay che trời hay sao? Vì duy hộ loại quan hệ cân bằng này, hắn nhất định đứng ở bên chúng ta.”
Nói xong, ánh mắt hắn hơi nheo lại, trên mặt lộ ra tươi cười lãnh khốc. “Nếu chúng ta xử trí thích đáng, nói không chừng có thể một lần vất vả mà cả đời nhàn nhã……”