Chương 145: Bằng Hữu (thượng)

Văn di nương nói có lý có tình, khiến cho Thập Nhất Nương thực giật mình.

Không đề cập hai nhà Từ, Văn, lại đề hai nhà La, Văn…… Nghĩ đến lần đầu tiên thấy Nguyên Nương lúc đó Nguyên Nương cho Ngô Hiếu Toàn đi Dương Châu hỏi thăm Văn thị, còn nói,”Người Văn gia nhất định đối với hắn thật có lễ”, lại nhớ đến ngày đó kiểm tra sổ sách, Nguyên Nương kiếm nhiều tiền, cũng là năm, sáu năm cuối cùng, phía trước tuy không có ít, nhưng cũng không có kiếm nhiều giống như vậy. Huống hồ xem tuổi Lô Vĩnh Quý, thị tì hồi môn lúc tới được cũng bất quá hơn mười tuổi, không có người phụ giúp đắc lực, như thế nào có thể có thành tựu như hôm nay. Mà khi đó Từ gia tự chiếu cố ình còn không xong, dù có giúp đỡ, cũng có hạn. Nhớ đến thái độ của Nguyên Nương đối với Văn thị…… Thập Nhất Nương mơ hồ hiểu ra Nguyên Nương vài năm nay thông qua Văn thị buôn bán lời không ít tiền.

Nàng cùng Nguyên Nương ý tưởng lại bất đồng.

Quân tử yêu tài, nhất định sẽ cầu. Nếu mình dựa vào Văn gia kiếm tiền, như thế nào có khả năng ở trước mặt Văn di nương thẳng sống lưng mà nói chuyện.

Thập Nhất Nương cười uống trà, nói: “Ta mấy ngày nay chính xác bề bộn nhiều việc. Ý tốt của Văn Tam phu nhân ta tâm lĩnh, về sau có cơ hội mọi người gặp nhau một lần đi!” Chính xác là cự tuyệt Văn di nương.

Văn di nương nghe sắc mặt có chút trắng, tươi cười miễn cưỡng nói: “Tỷ tỷ, Văn Tam phu nhân, muốn gặp ngài, cũng là bởi vì nàng từ Dương Châu mang cho ngài lễ vật đến……” Thập Nhất Nương cười kêu Hổ Phách: “Tiễn khách đi! Ta còn muốn đi chỗ thái phu nhân nơi đó vấn an.”

Văn di nương sắc mặt lập tức trở nên xấu hổ, lại như trước mang theo khuôn mặt tươi cười nói: “Tỷ tỷ, Văn gia tam gia từ tây dương mang đến hồng bảo thạch cùng thanh kim thạch, mỗi viên to bằng trứng chim bồ câu, San Hô tốt có đôi ấy thước……”

Cho Thập Nhất Nương thấy đó là vật phẩm thượng hạng– không đến cuối cùng, không thể không cố gắng. Nhưng nàng càng hiểu được một đạo lý. Ăn thịt dùng miệng, bắt người dùng tay. Nàng cước bộ cũng không có ngừng chút nào nàng đứng dậy tiến nội thất.

Hổ Phách con mắt không nhìn, cười đối Văn di nương nói: “Di nương, sắc trời không còn sớm, ta sai tiểu nha hoàn tiễn ngài trở về đi!”

Văn di nương đứng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn bóng dáng Thập Nhất Nương, góc mày nhẹ cau, khom đầu gối hành lễ lui xuống. Hổ Phách tiễn nàng đến cửa nách phía đông quay lại. Thu Hồng đỡ Văn di nương hướng trong phòng mình đi.

Trên đường gặp Tú Duyên. Nàng miệng cười như hoa, đang cùng Lữ bà tử đứng ở trong nhà nói thầm. Thấy Văn di nương, nàng xa xa gật đầu, tiếp tục cùng Lữ bà tử nói chuyện.

Thu Hồng nhìn thấy sắc mặt biến đổi, nói: “Di nương, Kiều di nương này cũng hơi lớn lối chút……”

Văn di nương không sao cả cười nói,” Người ta lên mặt, chúng ta có thể làm thế nào. Nghe nói Hầu Gia ngày hôm qua lại nghỉ ở phòng nàng thôi……”

Thu Hồng nghe xong không khỏi cắn môi: “Di nương, thừa dịp lần này Tam gia ở kinh lí, không bằng tặng hai nàng ngựa gầy Dương Châu đến……” Văn di nương nghe xong cười khổ: “Cùng với tặng ngựa gầy Dương Châu, còn không bằng khuyên Tam thúc, óng tay hắn đừng thâm như vậy. Chỉ sợ càng quản được hơn chút.” Khi nói chuyện, hai người đã tiến vào sân của mình. Nhà giữa ba gian có nhĩ phòng, chỉ có đồ vật này nọ có một cái sương phòng, trung gian núi giả bằng thạch thái hồ, góc viện có một đống cây xanh lớn. Trong viện yên tĩnh lặng lẽ , không có tiểu nha hoàn đứng cửa vén rèm, chỉ có một cái mama ứng môn.

Mama kia nhìn thấy Văn di nương, trên mặt lập tức đôi mắt cười: “Di nương đã trở lại!”

Văn di phòng mặt không chút thay đổi gật đầu, tiến tây gian nhà giữa. Một nha hoàn khác Đông Hồng đang làm thêu thùa may vá, nghe được động tĩnh vội nghênh đón.

Thoát áo choàng, Văn di nương thần sắc có chút ngưng trọng dựa vào gối dựa.

Đông Hồng nhìn thấy mặt nàng không đúng, thật cẩn thận cấp nàng thay đổi giày, lại bưng nước ấm hầu hạ nàng rửa mặt. Văn di nương thần sắc vẫn hoảng hốt, lúc rửa mặt hỏi Thu Hồng: “Văn nhị tổng quản còn tại phòng cửa sau?”

Thu Hồng đem áo choàng thu lên, thấp giọng nói: “Hẳn là còn đợi tin tức di nương.” Văn di nương im lặng một hồi, liền phân phó Đông Hồng: “Ngươi đi cùng Văn nhị tổng quản nói một tiếng, hôm nay phu nhân phải hầu hạ thái phu nhân, không rảnh, bảo hắn đi về trước, chờ tin tức ta là được.”Đông Hồng trả lời mà đi. Thu Hồng liền bưng trà nóng lên, thấp giọng nói: “Di nương, nếu phu nhân vẫn không thay đổi chủ ý……”

” Trước kéo thêm vài ngày. Nói không chừng mấy ngày nay sẽ có chuyển biến!”

Thu Hồng nghe muốn nói lại thôi.

Văn di nương cười nói: “Ngươi nha hoàn này, có cái gì không thể nói!” Lại nói,” Có phải trong nhà có chuyện gì phải vay tiền hay không. Di nương Ngươi thứ khác không có, có chính là tiền. Phải bao nhiêu tiền?” Giọng điệu cũng không miễn có vài phần buồn bả.

Thu Hồng nghe sẳng giọng: “Ta khi nào thì nói trong nhà có chuyện.” Nói xong, khóe mắt thấp,” Ta là xem ngài lao tâm lao khổ như vậy lại phải lấy lòng hai bên, trong lòng khó chịu.” Lấy khăn tay ra lau khóe mắt,” Lại nói tiếp, tiền trong tay ngài cũng đủ ngài tiêu cả đời. Ta xem, ngài không bằng giả câm vờ điếc, hưởng phúc.” ” Người ở trên đời này nào có phúc gì mà hưởng.” Văn di nương nghe bất đắc dĩ cười nói,” Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi không muốn. Đối với ngươi phải có cái mệnh kia mới được. Ta có năng lực làm cho chút nha hoàn phu nhân ở Từ gia liếc mắt xem nhiều một cái, nói đúng ra, bất quá là có chút tiền thôi. Không có Văn gia, tiền này đều là tiền chết, đặt ở trong nhà không động đậy, miệng ăn núi lở, cũng có thể chống đỡ vài năm quang cảnh mà thôi. Có Văn gia, tiền này là tiền sống , tiền có thể sinh tiền, chúng ta mới có núi vàng núi bạc dùng. Mặc kệ chuyện Văn gia, không dựa vào Văn gia, chẳng lẽ ta đi dựa vào hầu phủ.”

Từ năm ấy di nương giúp đỡ trong nhà tranh việc kinh doanh vải dệt nội vụ phủ, Hầu Gia liền cùng di nương trở nên xa lạ. So sánh với Văn gia, nàng lại cảm thấy được dựa vào Hầu Gia cũng có bài bản chút. Dù sao, di nương hiện tại đã muốn là thiếp thất Từ gia.

Nàng liền khuyên Văn di nương: “Mắt thấy Trinh tỷ nhi qua hai năm liền sẽ gả.

Nàng cùng ngươi còn không có thân thiết bằng nha hoàn bên người……” Văn di nương nghe ánh mắt có chút đăm đăm.

Trước kia, Trinh tỷ nhi cũng dưỡng ở bên người nàng . Nàng nói cho Trinh tỷ nhi cách đánh bàn tính “Lục lục khẩu quyết”, bị thái phu nhân nghe thấy, thái phu nhân lập tức liền đem Trinh tỷ nhi ở lại trong phòng mình, rốt cuộc không cho nàng trở về. Khi đó Trinh tỷ nhi mới một tuổi rưỡi…… Giọng nàng không khỏi thấp xuống: “Ta biết, chuyện đó có gì vội vàng. Chỉ cần nàng tốt. Có thể được thái phu nhân thích, về sau tìm lang quân như ý gả, cùng ta thân hay không thân có quan hệ gì. Huống chi, ta một người làm di nương cho người ta, nói ra đi có thể diện gì. Mọi người mỗi chỗ, cũng bình an.” Khóe mắt rốt cuộc có thủy quang.

Con của nữ nhi Văn gia nói chuyện sẽ học thuộc “Lục lục khẩu quyết”, tuy Trinh tỷ nhi là Đại tiểu thư Hầu Gia, nhưng nàng cũng phải ăn ngũ cốc hoa màu, học chút bản lĩnh quản lý sổ sách về sau quản gia đến cũng sẽ làm ít công to.

Chính là Nhị phu nhân, tính sổ sách còn nhanh hơn so với quản gia làm mấy chục năm tại ti phòng, lúc này mới đem những người đó trấn trụ, lúc Hầu Gia không ở nhà mới có thể làm cho nhóm quản sự trong nhà này không dám tùy tiện sinh ra nhị tâm…… Nàng không hiểu, nàng dạy Trinh tỷ nhi khẩu quyết có cái gì không đúng. Nói đến đây, bất quá ngại nàng xuất thân thấp kém không xứng với thân phận mẹ đẻ trưởng tiểu thư Vĩnh Bình Hầu phủ…… Nhưng gả đến Từ gia, không phải nàng tự nguyện ……’ nghĩ đến đây, nàng không khỏi nhắm ánh mắt lại. Hai má tuyết trắng liền rơi xuống một giọt nước mắt trong suốt.

Thập Nhất Nương thấy Hổ Phách quay trở về, nhẹ nhàng thở ra,” Tiễn bước Văn di nương!”

Hổ Phách che miệng cười: “Ta xem thái độ của ngài vừa rồi kiên định thực.”

“Người giống như Văn di nương vậy, ngươi nếu hơi do dự, nàng lập tức khí thế tăng vọt, nói không chừng còn có thể theo vào nội thất. Ta chẳng lẽ còn kêu thô sử bà tử đem nàng đuổi ra hay sao!”

Hổ Phách nghe xong thấp giọng cười rộ lên.

“Đúng rồi, chuyện Vạn Đại Hiển người đi báo tin chưa?”

“Đi.” Hổ Phách cười nói,” Ngài ngày hôm qua cho ta đi làm ‘ ma phương’ gì đó, ta cũng đem đồ giao cho Bạch đại tổng quản.”

Thập Nhất Nương cười nói: “Ta trước đây cho tới bây giờ không có thể đem sáu mặt làm hoàn chỉnh qua.” Nói xong, trừng mắt nhìn,” Lần này cũng làm người khác khó xử!”

Hổ Phách xem nàng tâm tình tốt, mình cũng cao hứng. Tiến lên hầu hạ nàng thay đổi xiêm y, mang theo Lục Vân, Thập Nhất Nương đi chỗ thái phu nhân nơi đó.

Ngụy Tử liền hướng tới Hổ Phách đưa ánh mắt.

Hổ Phách hơi gật đầu, tiễn Thập Nhất Nương vào nhà, liền đi nhĩ phòng bên cạnh – nha hoàn giống như các nàng vậy, không có chuyện gì, là không thể tùy tiện đi theo vào gặp thái phu nhân .

Thu Lăng bên người Tam phu nhân cũng ở, Hổ Phách thân thiết kêu một tiếng “Thu Lăng tỷ tỷ.”

Thu Lăng hướng nàng gật đầu cười, trên mặt nhưng không có tươi cười bình thường, có tâm tư thật mạnh.

Hổ Phách vì không biết Ngụy Tử tìm mình chuyện gì, cùng Thu Lăng hàm hàm hồ hồ xã giao một tiếng, bỏ chạy đến chỗ nuôi chim trên hành lang uốn khúc cùng tiểu nha hoàn cho chim ăn.

Chỉ chốc lát, Ngụy Tử đi ra, cười nói: “Ngươi ở trong này làm cái gì? Thời tiết lạnh như vậy, cẩn thận bệnh. Chuyện qua năm nay lớn, nếu bệnh bị đưa đến biệt viện tĩnh dưỡng, phu nhân các ngươi sẽ luống cuống tay chân.”

Hổ Phách nghe liền lôi kéo vai Ngụy Tử, cười hì hì nói: “Ngụy Tử tỷ tỷ thật sự là cẩn thận, khó trách thái phu nhân một khắc cũng không rời tỷ tỷ.”

Hai người nói xong liền hướng nhĩ phòng đi.

Ngụy Tử thấp giọng nói: “Nhị phu nhân cho tổng quản mình tặng gã sai vặt kêu Tiểu Lộc Tử đến, nói là thị tì hồi môn của mình, nhìn thấy người thông minh, có năng lực biết mấy chữ. Ở lại chỗ mình nơi đó đáng tiếc. Cho Hầu Gia an bài công việc. Hầu Gia liền đem người an bài ở trong phòng Nhị thiếu gia, nói cho Nhị thiếu gia làm tùy tùng. Thư còn trong tay Bạch tổng quản đâu!”

Hổ Phách nghe xong kinh hãi, trên mặt cũng không dám lộ ra nửa phần, sợ bị Ngụy Tử nhìn ra, nghĩ đến Thập Nhất Nương không chấp nhận thiếu gia. Rồi lại không thể không cảm tạ tốt ý của nàng. Là cười nói: “Đa tạ Ngụy Tử tỷ tỷ. Ta một hồi đi liền nói cho phu nhân nhà chúng ta.”

Nói mấy câu, hai người đã đến cửa nhĩ phòng. Hổ Phách đi nhĩ phòng, Ngụy Tử tiếp nhận trà nóng của tiểu nha hoàn, vào phòng.

Tứ phu nhân đang cùng thái phu nhân nói chuyện: “Ta cũng không có việc gì, mỗi ngày ăn liền ngủ, ngủ liền ăn. Có thể giúp Tam tẩu tự nhiên là tốt. Chính là ta ngu ngốc, có cái gì làm không đúng , còn thỉnh Tam tẩu vui lòng chỉ giáo.”

Nói xong, đứng dậy hướng Tam phu nhân phúc phúc.

Tam phu nhân vẻ mặt là cười đem Tứ phu nhân đỡ lên: “Ta lớn hơn Tứ đệ muội mười tuổi, nói là đệ muội, ta đem ngươi giống như chất nữ. Ngươi yên tâm, ta sẽ tận tình dạy ngươi. Không có chuyện gì !”

Tứ phu nhân cười cùng Tam phu nhân nói cám ơn.

Ngụy Tử nhân cơ hội một lần nữa thay đổi trà.

Trong lòng lại nói thầm: Tam phu nhân đây là làm sao vậy? Đột nhiên muốn Tứ phu nhân giúp đỡ quản gia? Trước kia nàng không phải ghét nhất bị người khác nhúng tay vào việc nàng quản sự sao?