Gió tuyết càng lúc càng lớn, nóc nhà, ngọn cây đều bị che phủ trong đám tuyết trắng mờ mịt. Chỉ có dưới mái hiên lộ ra đèn lồng lớn màu đỏ, lay động theo gió, ánh sáng chiếu lên tuyết tạo một mảnh hồng, trong phòng truyền ra tiếng cười nói vui vẻ, lộ ra hơi thở vui sướng.
“…… Một mặt thầy giáo cầm thước gõ, một mặt ngâm ‘anh tư táp thích đến hàm chiến’, thầy giáo tiến vào, Tam đệ sợ tới mức giật mình một cái, thước lúc ấy liền hạ xuống.”
Thái phu nhân chỉ vào Từ Tự Kiệm a a trực cười: “Đứa nhỏ, thật sự là bướng bỉnh.”
“Tổ mẫu đừng nghe đại ca.” Từ Tự Kiệm lăn lên kháng chui vào trong lòng thái phu nhân,”Thước không có hạ xuống, là ta thấy thầy giáo đến, cho nên buông ra.
Không phải hạ xuống, là ta buông ra……” Dây dưa “Hạ xuống” cùng “Buông” Không thuận theo.
Tam huynh đệ đến cho thái phu nhân cùng chư vị trưởng bối vấn an, chỉ có Thập Nhất Nương ở một bên hầu hạ, không có câu nệ như ngày xưa vậy, trêu ghẹo nhau chọc thái phu nhân vui vẻ. Thái phu nhân thấy không khí náo nhiệt, tự nhiên là để bọn họ ầm ĩm. Mà Truân ca nhi thấy vị trí luôn luôn là của mình hiện giờ bị Từ Tự Kiệm chiếm, đều mồm miệng bổ nhào vào trên lưng thái phu nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn ở bên cạnh thái phu nhân cà đi cà lại đi làm nũng.
Từ Tự Dụ ngồi ngay ngắn ở bên kháng thấy chính là cười ảm đạm, Từ Tự Cần kéo bào đệ Từ Tự Kiệm: “Ngươi lớn như thế, còn chui vào trong lòng tổ mẫu làm nũng, cẩn thận mệt tổ mẫu!”
Thái phu nhân ôm Từ Tự Kiệm: “Đừng lo, đừng lo. Tổ mẫu thích mà!”
Từ Tự Kiệm có chút hiểu biết, biết một hai thì phải dừng, ở trong lòng thái phu nhân một hồi, liền cười ngồi bên cạnh thái phu nhân, hỏi Trinh tỷ nhi: “Tỷ tỷ hôm nay làm gì?”
Truân ca nhi giành trước Trinh tỷ nhi nói: “Hôm nay chúng ta nhảy dây.”
“Ngươi như thế nào mỗi ngày đều chơi trò của nữ hài tử.” Từ Tự Kiệm nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Truân ca nhi một chút,” Ngày nào đó đi theo ta, chúng ta cưỡi ngựa đi.”
Con mắt Truân ca nhi như mặc ngọc tất cả đều là kinh hỉ: “Thật sự? Tam ca thật sự muốn dẫn ta đi cưỡi ngựa sao?”
Từ Tự Cần cười to, sao không, sờ soạng đầu Truân ca: “Hắn tự mình đều có người dẫn xung quanh cột mới cưỡi ngựa được…”‘ “Đại ca!” Từ Tự Kiệm xấu hổ thẹn quá hóa giận, trừng mắt Từ Tự Cần.
Từ Tự Cần vội cố nén cười: “Tốt, tốt, tốt. Ta cái gì cũng không nói.”
Thái phu nhân cười ha hả, hỏi Ngụy Tử: “Tam gia cùng Tam phu nhân như thế nào lúc này còn không có đến?”
Hiện giờ đã là dậu sơ, bình thường lúc này tất cả mọi người đều tề tụ.
Ngụy Tử vội cười nói: “Đã sai người đi thúc giục!” Lại nói,” Ta lại đi nhìn xem!”
Truân ca đi vòng quanh Từ Tự Kiệm: “Tam ca, chúng ta khi nào thì đi cưỡi ngựa.”
Trinh tỷ nhi mân miệng cười.
Từ Tự Kiệm mặt đỏ giống gấm, hàm hồ nói: “Đến lúc đó thì sẽ kêu ngươi đi!”
Thập Nhất Nương ở một bên cười nhìn mấy đứa nhỏ, trong lòng lại nghĩ đến chuyện lều cháo.
Không biết Từ Lệnh Nghi đến cửa thành phụ hay không? Gió tuyết lớn như vậy.
Không biết dân chạy nạn ra sao? Nếu lúc này mọi người biết chuyện thay đổi lương thực, cũng không biết có truyền đi ra hay không…… Hy vọng chuyện này có thể không kinh động người bên ngoài mau mau giải quyết mới tốt! Ít nhất vẫn giữ mặt mũi. Về phần chuyện khác, đó là chuyện trong nhà của Từ gia, đóng cửa lại rồi nói.
Suy nghĩ, liền thấy Ngụy Tử cười khanh khách cùng Tam phu nhân đi đến.
Thập Nhất Nương ngẩn ra.
Ngày thường Tam gia cùng Tam phu nhân đều đồng tiến đồng ra .
Thái phu nhân cũng thực ngoài ý muốn: “Lão Tam đâu? Như thế nào không cùng ngươi đến cùng nhau?”
Tam phu nhân cười tiến lên cấp thái phu nhân hành lễ, nói: “Mấy ngày nay tam gia sợ lều cháo bên kia có việc, một mực đứng cửa thành phụ bên kia trông nom.
Hôm nay gió tuyết quá lớn, sợ là trên đường trở về bị muộn, ta đã sai người đi xem.” Lại nói,” Ngài đừng lo lắng, ta thấy thời tiết không tốt, hôm nay cố ý cho tam gia ngồi kiệu đi.”
Thái phu nhân gật đầu,” Cái này tốt.”
Thập Nhất Nương cười tiến lên cùng Tam phu nhân cho nhau thấy lễ, mấy đứa nhỏ sôi nổi tiến lên cấp Tam phu nhân hành lễ, Từ Tự Kiệm gặp được mẫu thân, líu ríu nói chuyện học đường, không khí thực ấm áp.
Có gã sai vặt tiến vào bẩm đến: “Tam gia nói, để cho thái phu nhân, các vị phu nhân ăn trước, không cần đợi. Hắn gặp Hầu gia, huynh đệ hai cái cùng nhau đi tuần.”
Khéo như vậy?
Thập Nhất Nương hoảng hốt một chút.
Thái phu nhân nghe xong cười rộ lên: “Một khi đã như vậy, chúng ta đây sẽ không đợi!‘ Nha hoàn, bà tử được tiếng, sôi nổi bày biện chén đĩa.
Tam phu nhân giúp đỡ thái phu nhân ngồi thượng tòa.
“Tuyết này không biết khi nào thì có thể ngừng!” Thái phu nhân thực lo lắng,”
Cũng không biết có thể ảnh hưởng canh tác sang năm hay không?”
“Năm tuyết lớn thì được mùa.” Tam phu nhân cười nói,”Chắc sẽ không!” Nói xong, dùng khăn mạt tử bao đôi đũa cho thái phu nhân.
Thái phu nhân cầm đũa: ” Hôm nay ăn lẩu, không cần câu nệ đại nhân, tiểu hài tử, đều vây quanh ngồi ăn chung.”
Người già thích náo nhiệt. Mọi người cũng biết, huống chi không có Từ thị huynh đệ ở trong này, đều cười ngồi vây quanh thái phu nhân.
Lẩu thịt dê thượng hạng, trừ bỏ gà vịt thịt bò, còn có một đĩa rau mầm vàng tươi, một đĩa cải củ hồng trong veo như nước, một đĩa cải thìa xanh lục, một địa dưa leo giòn tươi.
Thời tiết như vậy, trên bàn có thể có đồ ăn như vậy, chính là phải phí một phen tâm tư .
Nhóm đứa nhỏ nhìn thấy đều cao hứng lên, chính là luôn luôn có vẻ có chút lão thành Từ Tự Dụ cũng cười lên.
Thái phu nhân nhìn Tam phu nhân, trên mặt liền lộ ra vẻ vừa lòng: “Làm cho ngươi lo lắng.”
Tam phu nhân cười phong khinh vân đạm, đáy mắt lại hiện lên một tia đắc ý: “ Bất quá là an trí ăn uống y phục của ngài thôi, việc nhỏ ấy vẫn là làm được.”
Nói xong, liếc mắt xem Thập Nhất Nương một cái.
Thập Nhất Nương đón mỉm cười của nàng, trong lòng cũng không chấp nhặt.
Nàng đây là muốn đem mọi việc làm tốt nhất, cho dù có một ngày chính mình quản gia, người tiền nhiệm kế nhâm có cái so sánh. Chính mình làm tốt, đó là chuyện hẳn làm, mình làm không tốt, là không có năng lực…… Đây là Đào mama, cũng chuyên môn tìm nàng nói qua chuyện này.
Nói Tam phu nhân quản gia mấy tháng này, giảm không ít người, tiêu phí cũng giảm chút ít so với Nguyên Nương quản gia. Vài vị quản gia mama ngay từ đầu còn chính là nhìn mặt mũi thái phu nhân đáp ứng cho phù hợp tình hình, hiện tại tất cả đều tán dương nàng thông minh, hiền huệ, thậm chí còn có người nói “Tam phu nhân có tổn thất chính là do không phải là con vợ cả”.
Thập Nhất Nương cũng không thực lo lắng.
Cái gọi là giảm người cũng tốt, giảm phí dùng cũng tốt, lại nói tiếp đều thuộc thay cũ đổi mới. Chỉ cần là thay cũ đổi mới, vậy sẽ có biến hóa, chỉ cần có biến hóa, vậy sẽ có người không hài lòng…… Giống như so với biện pháp của Vương An Thạch. Tuy tất cả mọi người đều biết chuyện này tốt, nhưng khi tổn hại đến lợi ích của mình, chỉ sợ chữ “Tốt” này sẽ không được tán dương thoải mái như vậy.
Thái phu nhân cho nhóm tiểu nha hoàn bày đồ ăn cấp mấy đứa nhỏ, thật không chú ý tới tình huống của hai người trong lúc đó, chỉ hỏi: “Đan Dương nơi đó có tặng đi?”
Tam phu nhân lập tức cười nói: “Cải củ, dưa leo đều là vật hàn, sợ nàng ăn không thoải mái, mỗi loại chỉ tặng một chút đi qua.”
Thái phu nhân lại một lần nữa vừa lòng gật đầu.
Ăn cơm xong, thái phu nhân tự mình tiễn Từ Tự Cần cùng Từ Tự Dụ đến cửa, lặp lại việc dặn dò nha hoàn: “Cần phải cẩn thận, ngàn vạn lần không cần trơn!”
Nhóm nha hoàn ai dám lớn ý, đều có chút nơm nớp lo sợ đáp ứng”Vâng”, nhưng thật ra Từ Tự Cần cười nói: “Tổ mẫu yên tâm, chúng ta đều lớn như vậy, chính là ném té ở tuyết trên mặt đất cũng không sợ.”
” Nói bậy cái gì?” Tam phu nhân lập tức ở một bên sẳng giọng,” Nếu ngã thì làm sao, cũng không phải là trò đùa!”
Từ Tự Cần hình như rất sợ mẫu thân lãi nhải, lôi kéo Từ Tự Dụ vội vàng đi ra ngoài: “Tổ mẫu, chúng ta đi. Sáng mai lại đến cho ngài vấn an!”
” Tiểu tử này……” Tam phu nhân tức giận đến dậm chân.
“Tiểu tử choai choai chính là như vậy!” Thái phu nhân nhìn đèn lồng đỏ của hai huynh đệ càng lúc càng xa cười nói,” Năm đó lão Tứ nghe ta lãi nhải cũng là bỏ chạy rất xa. Ta xem Cần ca nhi tính tình này không giống lão Tam, thật giống lão Tứ!”
Trong lòng Thập Nhất Nương khẽ động. Ngẩng đầu đánh giá Tam phu nhân, nàng trong mắt quả nhiên bắn ra kinh hỉ.
” Giống Hầu Gia tốt a!” Mặt của nàng cười thành một đóa hoa,” Giống Hầu Gia có văn có võ, có cơm ăn!”
Thái phu nhân cười ha hả, từ nha hoàn dìu vào nhà.
Tam phu nhân liền nói khẽ với thái phu nhân: “Ta có chuyện này muốn thương lượng ngài?” Nói xong, liếc mắt xem Thập Nhất Nương một cái.
Thập Nhất Nương nghe âm biết lời, cười nói: “Nương, ta đi mang chén trà cho ngài.” Nói xong, cùng Ngụy Tử trách đến nhĩ phòng bên cạnh.
Ngụy Tử lại như thế nào để Thập Nhất Nương pha trà. Thỉnh nàng ngồi ghế bành một bên, các tiểu nha hoàn vội bưng chậu than lại đây, Ngụy Tử trước bưng một ly trà cho Thập Nhất Nương , sau đó mới bắt đầu pha trà cho thái phu nhân.
Có tiểu nha hoàn ở cửa nhĩ phòng ló đầu nhìn ra.
Ngụy Tử nhìn thấy nhíu mi, sau đó dường như không có việc gì tiếp tục pha trà.
Bọn họ tuy là nha hoàn, nhưng cũng có vòng luẩn quẩn xã giao của chính mình.
Thập Nhất Nương làm bộ như không có thấy, bưng trà, đi trong phòng thái phu nhân.
Hầu hạ trong phòng đều lui xuống, Tam phu nhân giống như đã nói xong, chính cầm chày mỹ nhân đấm chân cho thái phu nhân.
Thấy Thập Nhất Nương tiến vào, thái phu nhân nói: “Việc này, ngươi thương lượng Thập Nhất Nương đi! Nàng dù sao cũng là mẫu thân đứa nhỏ!”
Thập Nhất Nương nghe thấy cả kinh.
Tam phu nhân tươi cười có vài phần miễn cưỡng, nói: “Là như thế này. Ta xem nha hoàn trong phòng Cần ca cùng Dụ ca tuổi đều không nhỏ, sợ sinh ra chuyện, nghĩ muốn sớm thả ra một chút……”
Lại hát xướng tuồng gì đây.
Thập Nhất Nương đem trà cho thái phu nhân, cười nói: “Dụ ca ngày thường cùng Cần ca đều trụ ngoại viện, ta chỉ chú ý một ít, thật không hướng đến mặt này mà suy nghĩ. Làm cho Tam tẩu lo lắng.” Trước hết đem trách nhiệm của mình phân cấp rỏ ràng rồi nói sau,” Nếu Tam tẩu cảm thấy chuyện này là tất yếu, chắc muốn làm nhanh chuyện này, Dụ ca chúng ta liền theo Cần ca. “Đem trách nhiệm phải đổi người đẩy trên người Từ Tự Cần đứa con Tam phu nhân đi.
Nói xong, nàng nhìn thái phu nhân: ” Phải đem chuyện này định xuống, ta ngày mai liền bắt đầu giúp đỡ Dụ ca nhi xem xét mấy nha hoàn biết bổn phận đi?” Mặc kệ Tam phu nhân là ý tứ gì, đều không thể cho nha hoàn, bà tử bên người Dụ ca mang hắn phá hư– hắn dù sao cũng là con Từ Lệnh Nghi, trưởng tử tứ phòng, nên vì các huynh đệ làm gương,”Đến lúc đó đưa đến chỗ ngài nơi này giáo dạy tốt rồi mới đem đến hầu hạ bên người Dụ ca đi.” Cho thái phu nhân cấp Dụ ca quản gia đi, ngộ nhỡ thực sự không thể tưởng được có chỗ bị Tam phu nhân chui vào, trách nhiệm của mình cũng nhỏ một chút.
Tam phu nhân nghe sắc mặt âm tình bất định.
Thái phu nhân lại thẳng thắn gật đầu: “Nếu Thập Nhất Nương cũng đồng ý, vậy cứ như vậy. Trước năm đem việc này làm đi.”
Hai người đồng thanh đáp ”Vâng”.