Thập Nhất Nương rửa mặt đi ra, Từ Lệnh Nghi đã lên giường, hai người dựa vào đầu giường nói chuyện.” Ngũ đệ muội chuyển đến hoa viên ở, Nhị tẩu đi biệt viện Tây Sơn. Ta đem người hầu hạ ở trong viện chiêu hồi trở về. Bằng không trong nhà khẳng định sẽ trở nên lộn xộn ……” Từ Lệnh Nghi đem chuyện phát sinh trong nhà mấy ngày nay nói cho Thập Nhất Nương,” Nương tuổi lớn, Nhị tẩu lại không có ở bên người, ngươi phải giúp chiếu khán lão nhân gia nàng nhiều một chút mới được!”
Thập Nhất Nương vội vàng đáp ứng. Nghĩ đến thái phu nhân cùng Từ Lệnh Nghi đối với Nhị phu nhân luôn luôn lễ ngộ, thương lượng Từ Lệnh Nghi nói: “Muốn sai người đi ân cần thăm hỏi một tiếng hay không? Xem Nhị tẩu muốn đồ vật gì hay không, mang hộ đi một ít cũng tốt.”
Từ Lệnh Nghi thấy nàng hiểu biết như vậy, cười gật đầu, ánh mắt nhìn nàng trở nên nhu hòa lên: “Ngươi có thể nghĩ như vậy thì tốt. Nàng cô độc một mình, chúng ta làm đệ đệ, đệ muội phải chiếu cố nàng nhiều một chút mới được. Không có việc gì ngươi cũng qua lại chỗ nàng một chút.” Nói xong, nhắc tới đất của Thập Nhất Nương “Công bộ có cái kêu Trần Bình là Chủ Bạc, tuy là cử nhân xuất thân, nhưng rất có năng lực trị thủy. Ta từng nghe nói hắn ở Đại hưng trồng cây ăn quả. Tìm hắn tới hỏi. Vốn muốn mời hắn đi điền trang ngươi nhìn xem , ai ngờ hắn nghe nói ta có năm trăm mẫu ruộng dốc, thì cảm thấy thực hứng thú.
Nghĩ muốn thuê một trăm lượng bạc một năm. Ta cảm thấy khoản tiền này có thể, chờ ngươi nghĩ như thế nào?”
Thập Nhất Nương không nghĩ tới động tác Từ Lệnh Nghi mau như vậy. Nàng nhanh chóng suy nghĩ: “Hầu Gia kiến thức rộng rãi, nếu nói khoản tiền này có thể, chắc là không sai. Nhưng ta nghĩ đem việc thuê điền trang cấp Trần đại nhân vị này, thị tì hồi môn trong nhà sẽ không có việc gì làm. Mỗi ngày ngồi chơi nhàn rỗi, chỉ sợ sẽ sinh ra chuyện. Ta nghe Cổ quản sự nói, ruộng dốc kia trồng cây ăn quả là tốt nhất. Cũng không biết hắn cùng Hầu Gia thảo luận thế nào có phương pháp thuê hay không? Ta nghĩ, cây ăn quả cũng không phải là một hai năm liền có thu hoạch, khẳng định một khi thuê chính là thiệt nhiều năm. Hầu Gia có thể giúp ta hỏi không, xem Trần đại nhân kia nghĩ muốn thuê bao nhiêu năm?
Tiền thuê này là định chết như vậy? Hay là sẽ thay đổi theo giá chung quanh?”
Thanh âm nàng thanh thúy như chuông bạc, nói một đống lớn, lại có trật tự rõ ràng, câu nào cũng nói đến điểm mấu chốt.
Ánh mắt Từ Lệnh Nghi nghe không khỏi sáng ngời, nhìn nàng với cặp mắt khác xưa ngồi thẳng thân mình, nói: “Trần Bình nghĩ muốn thuê mười năm, mỗi năm một trăm lượng bạc giá chết, một hơi trả trước ba năm. Nếu như mười năm sau muốn cho thuê tiếp, thì phải ưu tiên hắn trước.” Thập Nhất Nương nghe ra chút đường.
Vậy một mẫu năm lượng bạc, năm trăm mẫu , là hai ngàn năm trăm lượng bạc, mà Trần Bình một hơi liền đưa ba trăm lượng…… Nàng trầm ngâm nói: “Chung quanh Yến Kinh giống ta như vậy một hơi có năm trăm mẫu ruộng dốc hẳn là không nhiều lắm đi?”
Từ Lệnh Nghi không khỏi cười rộ lên: “Không sai. Bằng không, hắn cũng sẽ không vừa ra tay là thuê ba năm.”
Trong lòng Thập Nhất Nương cũng có vài phần nắm chắc.
Tuy nhiên có chút hương vị chim gáy khát cầu nước, nhưng nếu nàng có ba trăm lượng bạc này, không chừng còn có thể làm chút chuyện khác. Nhưng là khai phá ba trăm mẫu đất cát kia. Hoàn hảo Từ Lệnh Nghi giao thiệp đủ rộng, lập tức liền tìm đường ra cho nàng.
“Hầu Gia phái người đi nói cùng Trần đại nhân một chút đi!” Thập Nhất Nương cười nói,” Chuyện thuê đất dễ bàn, nhưng phải dùng người của ta giúp hắn quản vườn!”
Từ Lệnh Nghi cười nói: “Ngươi nghĩ muốn lén học nghệ, mười năm cũng hơi dài một chút đi? Không bằng đem người rút ra làm chuyện khác.”
“Cũng không tính là lén học nghệ.” Thập Nhất Nương cười nói.” Chính là cơ hội khó được, cho bọn họ học một tay nghề, về sau cũng có cơm ăn. Cho người một con cá, không bằng cho người cần câu cá.”
Ánh mắt Từ Lệnh Nghi xem nàng hiện lên một tia thưởng thức.
“Ngày mai cho Bạch tổng quản đi!” Hắn cười nói,” Bất quá ngươi cũng đừng gấp, hiện giờ đều nhanh đến lập đông, chuyện thuê đất cũng là chuyện sang năm.”
“Nếu muốn thuê liền nhân lúc này định xuống đi!” Thập Nhất Nương nghĩ đến khoản tiền thuê ba trăm lượng bạc,” Ta cũng có thể sớm đem mấy phòng thị tì hồi môn an bài tốt. Mắt đã thấy vào lập đông.”
” Ta biết.” Từ Lệnh Nghi nói xong, nằm xuống.
Biết hắn muốn ngủ, Thập Nhất Nương tắt đèn.
Trong bóng đêm, nàng nghe hắn xột xoạt xoay người, rất muốn hỏi Từ Lệnh Nghi, là chiếu theo quy củ trước kia, nghỉ năm ngày ở mỗi phòng di nương hay vẫn là một lần nữa định lại quy củ? Nhưng nghe hắn dần dần bình ổn tiếng hít thở, nàng quyết định vẫn là tìm một cơ hội khác nói việc này.
Ngày hôm sau sáng sớm, tiễn Từ Lệnh Nghi đi lâm triều, Hổ Phách cùng các nàng ở nhà sửa sang lại hòm xiểng, nàng mang theo hai cái nhị đẳng nha hoàn Lục Vân cùng Hồng Tú đi chỗ thái phu nhân nơi đó vấn an.
Thái phu nhân đang ở dặn bảo Đỗ mama: “···bỏ nhiền than một chút đi. Đem Đinh mama phòng bếp nhỏ của chúng ta bên này phái đi qua, lẩu của nàng làm là ăn ngon nhất, Thời tiết càng ngày càng lạnh, ăn lẩu ấm áp hơn chút. Còn có năm trước trong cung thưởng trang sức sanh tanh hoa mai lan cúc trúc nguyệt bạch cũng đều mang đi qua···”
Thập Nhất Nương vừa nghe đã biết đây là nói chuyện Nhị phu nhân.
Thấy nàng đến, thái phu nhân hướng nàng ngoắc tới: “Đợi lát nữa chúng ta cùng đi xem Di Thực!”
Thập Nhất Nương rất kinh ngạc.
Buổi tối ngày hôm qua thái phu nhân một chữ cũng không đề cập chuyện đi biệt viện Tây Sơn, xem bộ dáng là nhất thời nảy ra chủ ý······ Từ Lệnh Nghi hôm nay sang sớm trực tiếp đi lâm triều, khẳng định không biết thái phu nhân muốn đi biệt viện Tây Sơn.
Nàng cười vấn an thái phu nhân: “Nương, muốn nói một tiếng cùng Hầu Gia hay không. Cũng để phái thêm mấy người đi theo ······”
“Yên tâm!” Thái phu nhân cười nói,”Đây là Yến Kinh, lại không phải ở Miêu Cương. Chẳng lẽ còn sợ ai bắt cóc sao?”
Thập Nhất Nương tự nhiên là cười đáp ứng, lấy cớ phải về đổi bộ xiêm y, vội sai Hổ Phách đi ngoại viện tìm Bạch tổng quản, cho hắn đem chuyện thái phu nhân muốn đi biệt viện Tây Sơn đi báo cho Từ Lệnh Nghi. Lại vội vàng thay đổi bộ hoa bối tử tứ hỉ màu xanh lá mạ rồi đi chỗ thái phu nhân nơi đó.
Vừa tiến môn liền đụng phải Tam phu nhân.
Trong tay nàng cầm sổ sách, vừa từ trong phòng thái phu nhân đi ra.
“Vẫn là Tứ đệ muội có may mắn, có thể đi ra ngoài một ngày. Không giống như ta, mỗi ngày không có lúc nào nhàn rỗi.” Giọng điệu có vài phần phản đối.
Chuyện không liên quan, không cần cậy mạnh.
Thập Nhất Nương cười nói: “Người có năng lực nên vất vả. Chúng ta không có Tam tẩu, cũng không có thể tiêu dao như vậy.”
Tam phu nhân nghe thập phần hưởng thụ, đáy mắt hiện lên vài phần đắc ý. Cùng Thập Nhất Nương tán gẫu vài câu, lấy cớ có việc vội cáo từ.
Thập Nhất Nương vừa mới tiến vào phòng ở của thái phu nhân, Ngũ phu nhân đã tới.
Nghe nói các nàng muốn đi Biệt viện Tây Sơn, cũng la hét muốn đi: “Ta muốn đi thăm Nhị tẩu.”
Thái phu nhân cười trách mắng: “Chúng ta đi tặng chút đồ vật này nọ cho Di Thực, lại không phải đi ra ngoài chơi. Ngươi tốt nhất ở nhà đợi cho ta, không được chạy loạn.”
Nàng liền kéo ống tay áo thái phu nhân làm nũng.
Thái phu nhân lần này quyết tâm không cho nàng đi ra ngoài: “Ra khỏi Yến Kinh đường lộ không giống……” Cảm thấy nàng đang có bầu, sợ động thai khí.
Ngũ phu nhân thấy thế, tươi cười trở nên rất là ngoan ngoãn, giọng điệu cũng thập phần ngọt ngào: “Vậy cho nhóm nha hoàn theo giúp ta đi lệ cảnh hiên hái hoa.” Dáng điệu tiểu hài tử được nuông chiều.
“Tốt, tốt, tốt.” Lui mà cầu tiến, thái phu nhân vội đáp ứng không ngừng,” Cần phải cẩn thận, đừng cho con sâu gì cắn trúng.”
Ngũ phu nhân cười thành một đóa hoa: “Sẽ không , sẽ không.”
Thái phu nhân lắc đầu: “Như thế nào mà nghịch ngợm như vậy?” Trên mặt trong mắt tất cả đều là ý cười.
…… Tuy là giảm thiểu xe đi theo, nhưng cũng hơn mười xe ngựa đỉnh bằng sơn đen sắp xếp đồng nhất thành một hàng, ba tầng hộ vệ bên ngoài, dáng điệu đã thập phần cao lớn.
Người đi trên đường nhanh chóng lảnh tránh.
Một đám người chậm rãi đi biệt viện Tây Sơn.
Thập Nhất Nương cùng thái phu nhân ngồi ở một chiếc xe ngựa, vẻ mặt còn có chút hoảng hốt.
Không nghĩ tới sẽ ở loại tình huống không hề chuẩn bị này mà ra Từ phủ…… Nàng thật cẩn thận hầu hạ thái phu nhân, sợ thái phu nhân thân thể không khoẻ– dù sao tuổi lớn, xe ngựa này lại không có biện pháp gì giảm xóc, hiển nhiên không tránh khỏi xóc nảy.
Thái phu nhân lại cười khẩn trương của nàng: “Không có việc gì, không có việc gì.” Nhưng hiếu thuận của Thập Nhất Nương vẫn làm cho trong lòng nàng thập phần hưởng thụ.
Đi ước chừng một nửa canh giờ, đến biệt viện Tây Sơn.
Sớm có gã sai vặt báo quản sự biệt viện, tiến thùy hoa môn, nha hoàn, bà tử đều quỳ xuống.
Mặt Nhị phu nhân mang vẻ xấu hổ ra nghênh đón: “Nương, đều là con dâu không tốt!” Lại cùng Thập Nhất Nương chào hỏi,” Làm cho Tứ đệ muội phải tha bước.”
Thập Nhất Nương bước lên phía trước cùng Nhị phu nhân thấy lễ.
Thái phu nhân cười ha hả: “Ta đến xem ngươi ở có quen không!”Đánh giá chung quanh.
Biệt viện Tây Sơn rất cổ xưa, tường trắng có thanh chuyên làm đẹp ở giữa, tựa như một bức tranh thủy mặc thanh nhã yên tĩnh. Trong viện đá dũng đạo sạch sẽ gọn gàng, cột nhà sơn đen được lau chùi sáng bóng, lan can đá bày biện hoa cúc mới nở.
Thái phu nhân vừa lòng gật đầu, để Nhị phu nhân đỡ vào nhà.
Bức tranh trên bàn còn đầy màu đỏ vàng cùng giấy và bút mực. Hiển nhiên là trước lúc các nàng đến Nhị phu nhân đang vẽ tranh.
Thái phu nhân bước đi đến trước bàn vẽ.
Là bức tranh Tây Sơn lá đỏ, đang tô mầu.
Nhị phu nhân cười nói: “Nương, ngài đừng lo lắng ta. Ta ở trong này rất tốt.”
Thái phu nhân lại liếc mắt đánh giá một cái màn trướng trong phòng màu trắng dạng ánh trăng sáng tỏ, đồ sứ cảnh thái lam ba chân giống hình lư hương, kỷ trà cao có cốc thanh hoa cắm hoa phù dung bằng gỗ, cười nói: “Ngươi thích là tốt.”
“Nơi này phong cảnh rất khác biệt.” Nhị phu nhân giúp đỡ thái phu nhân đến gian phía đông ngồi trên Lâm Song đại kháng, nha hoàn Kết Hương bưng trà lão quân mi cấp mọi người uống,” Mỗi ngày đi dạo ở trong rừng, sau đó về phòng hoặc vẽ tranh hoặc đọc sách, thập phần vui thích.”
Thái phu nhân nghe ý cười càng sâu.
Nhị phu nhân liền cùng Thập Nhất Nương hàn huyên: “Ngày hôm qua vừa trở về đi?
Đại thái thái có tốt không?”
” Hết thảy đều tốt.” Nàng cùng Nhị phu nhân khách khí vài câu. Thái phu nhân cho Đỗ mama đem đồ vật này nọ mang cho Nhị phu nhân tiến vào. Nhóm nha hoàn nối đuôi nhau ra vào. Gối dựa xốp mềm, chén đĩa thủy tinh trong suốt, lò sưởi tay men kết ti, cung đăng dương giác óng ánh như ngọc, hộp nghiên mực ngân lưu kim trâm hoa…… Nhiều vô số chiếm hơn nửa cái kháng.
Nhị phu nhân rất bất an: “Nương, ta không dùng nhiều đồ vật như vậy.”
“Nơi này không thể so trong nhà, muốn cái gì đều không có phương tiện.” Thái phu nhân không cho là đúng,” Ngươi nếu thiếu cái gì, không thể để ở trong lòng không nói ra. Chỉ cần nói cho ta là được.”
Nhị phu nhân vội khom đầu gối hành lễ hướng thái phu nhân nói cám ơn, cho Kết Hương đem đồ vật thu nhận, cùng thái phu nhân uống trà, hỏi thái phu nhân thân thể, có Bách mama đến hỏi cho biết: “Cơm trưa làm sao?” Nhị phu nhân liền nhìn thái phu nhân.
Thái phu nhân cười nói: “Liền bày ở nơi này đi!”
Bà tử kia cười mỉm khom đầu gối lui ra, cho người ta bưng cái bàn, Nhị phu nhân tự mình bày chén đĩa Thập Nhất Nương đương nhiên cũng sẽ không nhàn hạ, giúp đỡ một tay.
Mới vừa bố trí không sai biệt lắm, có gã sai vặt chạy vào bẩm: “Hầu gia đến đây?”
Nhanh như vậy?
Thập Nhất Nương hơi có chút giật mình.
Liền thấy Từ Lệnh Nghi sải bước đi đến.
Hắn mặc quan phục đỏ thẫm, trên có hình sư tử ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế hùng vĩ.