Chương 7: Ông Nói Gà Bà Nói Vịt Cùng Gián Tiếp Hôn Môi

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mộng

TruyenYY Viêm cúi người, nhìn tiểu giống cái vùi đầu trông như đà điểu, hắn trước tiên đem đứa con Tiểu Lạc xách lên để trên đầu vai, tiếp đó lại đem tay phải vói vào dưới chăn, từ dưới đầu gối Lâm Thông Bảo xuyên qua, tay trái vòng ngụ ở cái eo nhỏ nhắn của tiểu giống cái, đem cả người hắn từ trên giường đá bế lên.

Dọa——— Lâm Thông Bảo giật mình từ trong chăn ngẩng đầu lên, ấn vào trong tầm mắt là một khuôn mặt tuấn lãng cương nghị, ngũ quan sâu sắc, tóc dài màu vàng, bay ở sau người, chỉ có mấy sợi tóc kiên cố rũ xuống ở phía trước, rơi ở trên mặt của Lâm Thông Bảo, quấy nhiễu làm cho hắn thấy ngưa ngứa, theo bản năng mà nâng tay nắm lấy sợi tóc trước mặt, lúc này hắn mới phát hiện nó (tóc) so với trong tưởng tượng cứng rắn hơn rất nhiều, giống như thanh sắt, lại lôi kéo, cư nhiên còn rất co giãn.

Bỗng nhiên phát hiện hành động của mình như vậy có điểm ngây thơ, ngẩng đầu vừa nhìn, quả nhiên đối phương nguyên bản lạnh lùng khóe miệng cứng ngắc, lúc này lại có hơi nhếch lên, một đôi mắt vàng vốn là nóng rực, lại trở nên ôn hòa mang theo ý cười, giống như xuân phong dịu dàng đa tình phất qua.

Mặt Lâm Thông Bảo đỏ lên, nhanh chóng cúi đầu xuống, ni mã, làm gì mà cười đến dễ nhìn như vậy a. Bộ dạng suất có gì đặc biệt hơn người, ta mới không cần thừa nhận mình nhìn đến ngây người đâu! Lâm Thông Bảo cảm giác mình thật sâu ghen ghét!

(hix……..chưa chi anh đã bị vẻ đẹp của mình làm cho em ghét rùi……tội nghiệp quá………..người ta nói đẹp cũng là một cái tội á, quả nhiên không sai TT^TT)

Nhưng khi Lâm Thông Bảo cúi đầu liền phát hiện một cái vấn đề “Trọng đại” nguyên bản hắn nên coi trọng: hỗn đản! Yêu quái này muốn làm cái gì! Đây chẳng phải là kiểu ôm công chúa sao! Đây tuyệt đối không phải là kiểu ôm công chúa đâu!?

Lúc này Lâm Thông Bảo chính là đang tựa vào lồng ngực dày rộng ám màu của thú nhân, nam nhân nửa người trên trần truồng, thân vững như thiết, phần bụng nổi lên bát khối tạo thành cơ bụng với đường cong tuyệt đẹp, nửa người dưới quấn một mảnh da thú màu vàng mang theo đường sọc vần cùng thú hình của hắn ta giống nhau, vừa thấy chỉ biết nam nhân này là một người có được lực lượng cường đại. Thú nhân vóc người lại thập phần cao lớn, nhìn ra chiều cao ước chừng hai ba mét, đối với Lâm Thông Bảo chỉ cao một thước bảy mà nói, bị hắn ôm vào trong ngực tựa như cùng ôm tiểu hài tử giống nhau. Lâm Thông Bảo vô hạn rối rắm, rồi lại không dám tùy tiện lộn xộn. Ôm liền ôm đi, tổng so với bị ăn sạch tốt hơn! (trước sau gì cũng bị “ăn” thui em ơi *cười gian*)

Nhưng hắn Lâm Thông Bảo không biết, bộ dáng của hắn bây giờ rơi vào trong mắt người khác, thì phải giống như là chim nhỏ nép vào người a ~ cho nên mới nói: không biết mới là hạnh phúc.

Đợi hắn ngoan ngoãn bị ôm đến bên cạnh đống lửa, Lâm Thông Bảo rốt cục nhịn không được nữa, vừa mới bị ôm coi như xong, như thế nào đến bên đống lửa vẫn bị cái tên yêu quái này ôm trong lòng chứ, cho hắn là con nít ba tuổi sao!

(không thể không nói chân tướng cho ngươi!)

Hắn giãy dụa muốn từ trên người thú nhân ngồi xuống: “Buông ra, ta tự mình ngồi!”

Viêm tuy rằng nghe không hiểu tiểu giống cái nói, nhưng từ động tác của tiểu giống cái mà xem, tiểu giống cái kia nhất định muốn rời khỏi ôm ấp của hắn, nhưng Viêm sẽ thả ra sao? Vô nghĩa, đương nhiên là không có khả năng, đạo lý thịt đến miệng như thế nào để cho nó bay. Nhưng tiểu gia hỏa giãy dụa đến lợi hại, nếu quá dùng sức thì sợ làm bị thương hắn, vì thế, Viêm nhẹ nhàng khẩn cấp khép lại cánh tay, đưa hắn vòng trong song chưởng, làm cho tiểu giống cái càng dán chặt chẽ vào trong ngực của hắn.

“A a, hỗn đản, ngươi nghe không hiểu tiếng người sao! Thả ra!” Lâm Thông Bảo nóng nảy, người kia chẳng những không buông hắn ra, cư nhiên còn đem hắn ôm chặt hơn nữa. Nhìn cánh tay vòng ngụ hắn ở trước mắt, hắn đem sợ hãi gì đó tất cả ném ở sau đầu, há mồm ra hung hăng cắn xuống một ngụm…………

Răng của ta, ngươi có khỏe không? Ngươi còn nằm ở trên lợi đáng yêu chứ? Ngươi sẽ nát sao?

Lâm Thông Bảo cảm giác răng mình mãnh liệt đập vào trên búa sắt! Toàn bộ răng đều muốn vỡ ra, lung lay sắp đổ! Cái mũi còn lên men, ngay sau đó nước mắt liền ào ào chảy xuống, “Oa——–”, Lâm Thông Bảo nhịn không được khóc lớn, hắn chỉ là muốn kế thừa nhà hàng, hảo hảo sống mà thôi, vì cái gì vất vả lắm hắn mới được toại nguyện, lại bị cơn động đất kéo đến nơi này, không có chỗ nào nương tựa. Bây giờ còn xuất hiện một lão hổ tinh biết biến thành người, còn khi dễ hắn! Không cho hắn xuống dưới (ngồi xuống a) (ê)! Còn khi dễ hắn nha (ê ê)! Vừa nghĩ tới còn trở thành bữa tiệc lớn của yêu quái nữa (ê ê ê)! Lâm Thông Bảo cảm giác mình hảo ủy khuất, hắn muốn phát tiết, đem toàn bộ ủy khuất của mình phát tiết ra ngoài, cho nên hắn bất cần dùng sức khóc lớn.

Viêm phi thường tự trách, khi tiểu giống cái vừa muốn cắn hắn, hắn cư nhiên lại do dự: nếu hắn né tránh, hắn lại sợ răng tiểu giống cái cắn nhầm đầu lưỡi của mình; còn không né tránh, bằng thể chất của tiểu giống cái ——— cho dù là giống cái cường tráng nhất cũng vô pháp tổn thương đến một sợi mao của thú nhân, hơn nữa Viêm lại là một dũng sĩ đứng hàng nhất nhì trong bộ lạc thú nhân, kết quả có thể nghĩ, cũng vì một lúc do dự của hắn, tiểu gia hỏa liền chịu tội.

Nhìn tiểu giống cái khóc đến nước mắt nước mũi một phen chảy, Viêm đành phải một bên lấy tay nhẹ nhàng mà đụng chạm vào lưng của tiểu gia hỏa khinh hống, hắn không dám dùng tay vỗ xuống, chỉ sợ một chưởng của hắn vừa hạ xuống thì tiểu giống cái liền xong đời. Còn tay kia của Viêm, thì dùng một ngón tay tối nộn tối bằng phẳng nhất trong những ngón tay thô ráp của mình, để ở trên mặt của tiểu giống cái giúp hắn lau nước mắt. Thậm chí ngay cả Tiểu Lạc đang ngốc ở trên bả vai lỗ mã của mình cũng duỗi móng vuốt ra: “Mẫu mã, đừng khóc, luyến tiếc luyến tiếc nga ~”

Lâm Thông Bảo đang khóc thì ngơ ngẩn, hắn đây là làm sao vậy, cư nhiên ở trước mặt một cái yêu quái xa lạ đáng sợ khóc lóc, hơn nữa tên yêu quái này còn rất có thể sẽ ăn hắn! Cho dù tái đau cũng không thể khóc, hắn lặng lẽ chấn chỉnh tinh thần, lại phát hiện tên yêu quái mà mình cho là thực đáng sợ, lại có thể lau mặt cho hắn! Tuy rằng ngón tay người này thô ráp giống như nhánh cây, nhưng động tác của quái nhân kia thật cẩn thận làm cho hắn cảm thấy được một tia kinh ngạc——– hắn không phải là yêu quái ăn thịt người sao? Như thế nào đối với mình quan tâm như vậy?

Lại phát hiện thảm trạng trên mặt mình, vội vàng cầm lấy cái chăn lúc nãy cũng bị mình tha lại đây ở trên mặt lau một cái, ngẩng đầu, thế nhưng nhìn thấy thú nhân tuấn mỹ vẻ mặt khẩn cấp cùng thần tình lo lắng, xin lỗi.

Lo lắng? Xin lỗi? Không phải đâu? Yêu quái làm thế nào đối với thức ăn lo lắng, xin lỗi? Chẳng lẽ là bản thân hắn nghĩ lầm rồi? (ừ) lại trộm nhìn đến tiểu Thang Viên ở trên vai thú nhân cao lớn, tiểu tử kia phát hiện Lâm Thông Bảo đã ngừng khóc liền vẫn cứ há mồm ra mắt híp lại: “Nga nga, mẫu mã đừng khóc ~ vui vẻ ~” ánh mắt đều nhanh khép thành một cái khe, nhất thời làm cho Lâm Thông Bảo manh nghĩ bắt lấy. Thân thủ ôm qua Tiểu Lạc, tinh tế vuốt ve cái đầu nhỏ của nó, Tiểu Lạc được vuốt đến thoải mái phát ra thanh âm “Khò khè khò khè”

Nhìn lại thú nhân vẻ mặt vẫn lo lắng, Lâm Thông Bảo ngượng ngùng, “Cái kia……..Nhĩ hảo?”

““ &%@##¥%%?” (phiên dịch: tiểu gia hỏa ngươi không sao chứ?) Viêm nhìn tiểu giống cái đã ngừng khóc thân thiết hỏi.

“Ha? Ngươi nói cái gì? Ta như thế nào nghe không hiểu?”

“$#@&&($@@” (răng có còn đau hay không?)

“Uy uy, ngươi rốt cuộc nói ngôn ngữ nước nào thế?”

Sau một trận ông nói gà bà nói vịt, Lâm Thông Bảo vô lực, coi như thời điểm lúc mình học đại học không có chăm chỉ học tốt ngoại ngữ đi chẳng nữa khả cũng sẽ không đến nông nỗi trở thành thảm đến hoàn toàn nghe không hiểu chứ! Ni mã, cho dù xuyên qua, chẳng lẽ không thể làm cho hắn đến địa phương cùng ngôn ngữ sao? Vì cái gì nhất định phải đến nơi nói ngôn ngữ ngoại tinh này chứ?

Viêm nhíu mày, ngôn ngữ của tiểu gia hỏa hắn cho tới bây giờ chưa từng nghe qua, ngôn ngữ của những bộ lạc khác chung quanh rừng rậm, hắn cũng biết đại khái, nhưng hắn trước đây chưa từng nghe qua ngôn ngữ giống tiểu gia hỏa này. Hơn nữa nhìn những đồ vật tiểu gia hỏa mang đến, cũng không giống với những thứ có trong bộ lạc, xem ra tiểu gia hỏa nhất định là sứ giả của Thú Thần đại nhân phái tới.

Nhìn tiểu gia hỏa mất mác cúi đầu, Viêm cảm thấy hắn nhất định đã đói bụng, dù sao tiểu gia hỏa cũng đã ngủ quá giữa trưa, hiện tại mặt trời cũng đã xuống núi, hắn liền đem thịt Tiêm Nha thú con đang nướng một bên, xé ra một khối thịt non nhất, bao ở trong lá cây sau đó đưa vào trong ngực tiểu giống cái, miễn cho khối thịt nướng nóng hổi làm bị phỏng tiểu giống cái.

Lâm Thông Bảo trong lòng rất là buồn bực, đột nhiên một cỗ mùi thịt truyền tới, mà bụng của hắn cũng thành thực mà phát ra “Ọt——” một tiếng. Lâm Thông Bảo xấu hổ ôm bụng, thật mất thể diện a. Nhìn thấy thú nhân đưa qua một khối đùi heo tản ra mùi thịt nướng, lòng còn sợ hãi mà liếm liếm lấy hàm răng của mình vẫn còn ẩn ẩn đau, răng của mình……..còn có thể dùng đi?

Ngó ngó cái thứ đang nướng ở trên đống lửa, ân, là heo đi, có chút giống dã trư, hình thể khổng lồ, nhất là răng nanh trên miệng, bộ dạng đều vượt xa ngà voi, tản ra hàn quang dày đặc, thật không biết quái nhân này làm thế nào mà giết được nó, bị răng nanh của nó đâm phải, không rụng đi nửa cái mạng mới là lạ. Mà quái nhân này, chẳng những đánh ngã nó mà còn nướng nó ăn.

Nhưng vô luận thế nào, nếu người ta đã đưa tới, hắn cũng không khách khí mà tiếp nhận, nâng lên hai tay tiếp nhận miếng thịt lớn đối phương đưa qua, khối thịt này thật là lớn a, hắn hai tay cầm lấy đều có chút cố hết sức. Trên khối thịt nướng màu hoàng kim tựa hồ dính một thứ chất lỏng không biết tên, lúc này phải “hưng phấn” mà mạo hiểm phao. Nghe hương vị dường như còn rất ngon, vì thế, hắn hơi há mồm, dùng hàm răng vẫn còn có chút đau đớn cắn xuống……Hảo, hảo cho một khối thịt có cá tính a, Lâm Thông Bảo dùng sức cắn cắn, cuối cùng kéo xuống được một miếng thịt nhỏ, lại cắn cắn cắn, nhai nhai nhai………. Hương vị chưa thể nói là ngon, có chút vị chát, tựa hồ là do chất lỏng kia truyền đến, có một chút vị mặn thản nhiên, nhưng càng nhiều cũng là cái vị đắng chát.

Chưa ăn được vài hớp, Lâm Thông Bảo liền cảm giác miệng của mình tất cả đều là một cỗ chát chát cay đắng, thịt dù có thơm cũng không có dục vọng ăn nữa. Đành phải hướng đôi mắt trông mong nhìn về phía nam nhân từ lúc bắt đầu liền chăm chú nhìn hắn, truyền lại: Không thể ăn, ta không ăn được không?

Mà thú nhân vẫn luôn quan sát sắc mặt Lâm Thông Bảo cũng rất nhanh đón nhận được tín hiệu của hắn, chẳng lẽ nướng đến thật không thể ăn sao? Viêm vì mình sơ ý mà nhíu mày, đưa tay tiếp nhận khối thịt trên tay Lâm Thông Bảo, ở trước mặt Lâm Thông Bảo há mồm cắn một cái. Di, không sao a, hương vị không sai. Vì thế, lại đem khối thịt giao vào trong tay Lâm Thông Bảo, cũng hướng bờ môi của hắn đẩy, ý bảo tiểu gia hỏa ăn thêm một chút, thân thể vừa nhỏ vừa gầy, phải ăn nhiều một chút mới có thể có thân thể cường tráng khỏe mạnh.

Mà Lâm Thông Bảo thì lại mở to hai mắt nhìn, ni mã! Mới vừa rồi là chuyện gì? Vậy coi như là gián tiếp hôn môi sao! Phải không! Vì sao nam nhân này lại làm đến tự nhiên như vậy! Hắn cũng không đỏ mặt! Da mặt của hắn làm bằng tường thành sao, nhất định là vậy!! Lâm Thông Bảo trong lòng nhất thời cảm giác thiên lôi cuồn cuộn!

Nhìn lại khối thịt bị đẩy đến bên miệng, Lâm Thông Bảo không còn có ý nghĩ muốn ăn, hắn mới không cần lại cùng nam nhân gián tiếp hôn môi. Đột nhiên lại nghĩ tới, cảnh tượng mình cùng người này gặp nhau, không khỏi lại treo đầy hắc tuyến, chính mình xem như chủ động bổ nhào vào trên miệng người ta đi? Phải không?

Lâm Thông Bảo đẩy khối thịt ra, ý bảo bản thân không muốn ăn. Hắn từ nhỏ đã đi học làm cơm, vào đại học cũng là chương trình học mỹ thực, đến hiện tại đã có thể tự mình phụ trách một mặt công tác đầu bếp! Vô luận như thế nào hắn cũng không muốn ăn loại thức ăn mang theo vị sáp này.

Gặp tiểu gia hỏa không muốn ăn nữa, Viêm do dự, tiểu gia hỏa không thích ăn thịt phải làm sao bây giờ? Tiểu gia hỏa vốn rất nhỏ gầy, nếu không ăn cái gì sẽ đói bụng lắm. Nghĩ nghĩ, nhớ tới giống cái trong bộ lạc đều thực thích ăn một vài hoa quả, Viêm quyết định đi hái một ít hoa quả mang về đây cấp tiểu giống cái ăn. Vì thế, hắn đem tiểu gia hỏa ôm lại trên giường đá. Đắp kín chăn, nhẹ giọng dặn: “Ngoan ngoãn ở đây, ta đi tìm thức ăn cho ngươi”. Lại xoay người đối với đứa con ở trên giường nói: “Xem trọng mẫu mã của con, đừng để cho hắn bị thương”. Sau đó liền hướng bên ngoài sơn động đi, hắn trước khi trời tối phải trở về, nếu không tiểu tử kia sẽ đói bụng lắm.