Vương Nhã Khả tỉnh lại, nhận ra đang ngủ trong phòng mình, đầu đau như búa bổ sau trận rượu say tí bỉ đêm qua. Cô ngước cặp mắt kèm nhèm nhìn khắp bốn phía xung quanh, cảm giác còn giống giấc mơ hơn cả giấc mơ.
Rõ ràng hôm qua cô đến Encounter, còn uống rất nhiều rượu, tại sao lại về được nhà thế này?
Vương Nhã Khả không tìm được câu trả lời, cô bước ra khỏi phòng phủ, thấy Ân Tấn Minh đang ngồi trên sofa đọc báo. Nhìn thấy cô bước ra, anh liếc mắt nhìn, rồi ánh mắt lại di chuyển lên tờ báo, nói: “Tôi mua rất nhiều đồ ăn sáng, nếu cô không ngại thì cùng ăn đi”.
Vương Nhã Khả lặng người giây lát, cô không nghe nhầm đấy chứ? Ân Tấn Minh chuẩn bị bữa sáng? Sống với nhau ba năm trời, xưa nay anh chưa từng mua đồ ăn sáng, thế mà giờ phút này, khi họ không còn bất cứ quan hệ gì nữa, anh tại sao lại tốt bụng thế này?
Bị Vương Nhã Khả nhìn chằm chằm, Ân Tấn Minh chẳng còn cách nào khác đành giả bộ tiếp tục đọc báo.
Vương Nhã Khả thì đang cố sức sắp xếp, hồi tưởng lại mớ ký ức hỗn độn đêm qua. Hình như đêm qua có người đưa cô lên xe taxi, người đó là ai? Cô và người đó có Make love không? Nếu đúng là tình một đêm thật chắc cô xấu hổ đến đào hố mà chui xuống mất.
Cô suy nghĩ mông lung, đi đánh răng rửa mặt.
Ân Tấn Minh thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình đúng là đồ ngốc, mua cái ài không mua lại mua đồ ăn sáng. Quá lộ liễu, như thế chẳng phải sẽ khiến cô nghi ngờ sao?
Đột nhiên, Vương Nhã Khả lao ra, bước chân thần tốc đổ bộ đến ben anh, hét lớn: “Tôi nhớ ra rồi, Ân Tấn Minh, có phải hôm qua anh đưa tôi về đúng không?”
Ân Tấn Minh tim đập thình thịch, nhìn bộ dạng của “thẩm phán” Vương Nhã Khả đang lớn tiếng chấn vấn, hoạch hội, anh ngập ngừng giây lát, thầm nghĩ dù có duỗi ra hay co vào thì cũng một đao là xong đời, việc gì mình phải rụt cổ vào. Nghĩ thế anh liền ngẩng cao đầu hùng hồn tuyên bố đầy lý lẽ: “Là tôi đưa cô về đấy. Cô có biết ở Encounter hạng người nào cũng có không? Tôi sợ cô bị người ta lây AIDS sang cho. Nhưng cô đừng cho rằng tôi quan tâm cô, chỉ là tôi nghĩ cho bản thân tôi thôi. Chúng ta tắm chung một phòng, ăn chung một nhà bếp, ngồi chung một phòng khách, nếu đúng là cô bị dính phải thứ đó thì tôi cũng không muốn gặp vận rủi như thế đâu. Vì thế tôi mới anh hùng ra đi để đón cô về!”
Vương Nhã Khả ánh mắt lóe sáng, con ngươi chuyển động không ngừng, lúng túng nói: “Vậy tôi… tôi không nói gì đấy chứ?”
“Cô thì có thể nói gì chứ? Say tí bỉ còn biết trời đất gì nữa!”, Ân Tấn Minh hậm hực nghĩ, người ta có lòng tốt không chịu báo đáp còn mắng mở té tát như thế. Tôi không so đo tính toán với cô thì thôi, cô còn không biết xấu hổ mà hỏi như thế sao?
“Vậy tôi… tôi… tôi không làm gì chứ?” Vương Nhã Khả lại càng lúng túng. Giọng cũng run rẩy, ngập ngừng.
“Không, tôi quẳng cô lên giường, cô liền ngủ luôn.” Ân Tấn Minh tiếp tục giả bộ đọc báo. Cô từng làm gì hoặc anh đã làm gì, nhất định anh không nói. Vả lại, anh đã cố ý dùng từ “quẳng” để biểu thị rằng anh không hề thương hoa tiếc ngọc, tất cả chỉ vì sợ cô mang AIDS về nhà nên mới tỏ thái độ và trách nhiệm nơi công cộng mà đưa cô về thôi.
“Thật hả?”
“Thật!”
Ánh mắt sáng quắc của Vương Nhã Khả tựa như ánh đèn pha quét khắp ngươi anh, Ân Tấn Minh vẫn cố giữ nét mặt giả bộ như không hề có chuyện gì xảy ra. Cuối cùng, Vương Nhã Khả cũng không nói gì nữa, quay trở lại phòng vệ sinh tiếp tục rửa mặt.
Ân Tấn Minh lúc đó mới đặt tờ báo xuống, không muốn nghĩ về vấn đề này nữa. Anh thầm nghĩ nếu không thẩm vấn cho ra ngọn ra ngành thì nhất định cô sẽ không dừng lại, vì thế anh vội vội vàng vàng thu dọn chuẩn bị đi làm.
Chiếc cà vạt của anh sau khi rơi vào tay cô đêm qua, đến sáng nay chẳng khác nào sợi dây thừng. Anh đổi chiếc cà vạt khác, bước ra phòng khách, Vương Nhã Khả đang ngồi bên bàn ăn sáng, bộ dạng rất yên tâm thoải mái.
Ân Tấn Minh thầm nhếch mép, nghĩ cô nàng này đúng là không biết điều gì cả, ngay cả đến câu cảm ơn cũng chẳng nói.
Lúc thay giày ở gần cửa, đột nhiên anh nhớ ra, trước đây anh cũng từng như thế. Vương Nhã Khả làm xong bữa sáng anh mới dậy, sau khi đánh răng rửa mặt liền ngồi vào ăn sáng, giống như bữa sáng tự nhiên từ trên trời rơi xuống vậy.
Nghĩ như thế, Ân Tấn Minh có chút ngại ngùng. Mình mới mua bữa sáng được một lần đã đòi người ta phải báo đáp ơn nghĩa, rõ ràng anh như thế thật không phải. May mà Vương Nhã Khả không nói lời cảm ơn, chứ nếu không chẳng phải sẽ càng chứng tỏ anh không phong độ sao?
Ân Tấn Minh vội mở cửa bước ra, đúng lúc đó, Vương Nhã Khả đột nhiên nói: “Cảm ơn”.
Anh chợt sững người, quay đầu lại nhìn. Vương Nhã Khả đang cúi đầu uống sữa đậu nành, cô cũng chẳng dám nhìn sang phía bên này. Anh lắc đầu, thầm nghĩ không phải mình nghe nhầm đấy chứ?
Ân Tấn Minh không có thói quen dùng từ này, Vương Nhã Khả lại càng ít khi sử dụng. Hai người đấu khẩu đã trở thành thói quen hằng ngày rồi, đột nhiên lại dùng từ lịch sự như thế, giống như mặt trời cùng mọc lên từ bốn phía Đông Tây Nam Bắc, thật không thể nào tin nổi.
Trên taxi, Ân Tấn Minh vẫn còn cảm thấy ngày hôm nay thật kỳ lạ. Anh và Vương Nhã Khả đều như uống nhầm thuốc, chỉ mới qua một đêm thôi mà đã biến thành thanh niên ngũ giảng tứ mỹ vậy. Trân say hôm qua khiến Vương Nhã Khả mụ mị đầu óc rồi sao? Chập mạch hả? Vậy còn anh? Điều gì đã khiến anh cũng chập mạch theo như thế?
Bên ngoài cửa kính xe, những tòa cao ốc không ngừng lướt qua trước mặt. Ân Tấn Minh cố chụp lại từng khoảnh khắc trong tâm trí mình. Hôm nay anh phải giải quyết rất nhiều việc, đầu tiên phải điều động nhân sự đến vùng Hoa Bắc, buổi tối còn buổi tiệc khiêu vũ, lời ám chỉ hôm qua của Trần tổng khiến anh không thể không suy nghxi.
Vương Nhã Khả sau khi ăn sáng xong, liền nghĩ đến bộ dạng như nhìn thấy quỷ của Ân Tấn Minh sau khi nghe thấy tiếng “Cảm ơn” từ miệng cô, bất giác nhoẻn miệng cười. Bữa sáng rất đơn giản, xuống ngay dưới lầu là có thể mua được, một chút quẩy, sữa đậu nành và cháo, nhưng, sau trận say đêm qua, một ít cháo và sữa đầu nành như thế này đúng là rất phù hợp với cái miệng đang nhạt nhẽo của cô.
Lúc đó, Vương Nhã Khả đột nhiên nhớ đến một chuyện, nụ cười trên mặt thoáng chốc biến đi, sắc mặt lại trở nên thật khó coi. Tình cảm giữa cô và Bạch Đào Ninh nảy sinh vấn đề nghiêm trọng, đáng lẽ cô nên suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này, nhưng nhìn thấy Ân Tấn Minh, cô bỗng quên hoàn toàn những thứ đó.
Vương Nhã Khả khẽ chau mày, hôm qua là cô không đúng. Đổi lại nếu cô là Bạch Đào Ninh nhất định cũng sẽ tức giận như thế. Song, đúng là chuyện tình cảm rất khó nói. Cô muốn chấp nhận anh ta, nhưng trong lòng vẫn còn quá nhiều thứ mơ hồ, cô không cảm nhận được vị ngọt của tình yêu.
Dường như Bạch Đào Ninh mang trong mình một thứ gì đó rất khủng khiếp, một vài việc anh ta làm khiến cô khó lòng tiếp nhận. Trước đây, Vương Nhã Khả chưa từng nghiêm túc nghĩ đến vấn đề này, ngược lại nếu đứng ở vị trí của anh mà nghĩ thi cũng có thể hiểu được phần nào.
Song, nếu ở góc độ của Nhã Khả mà nhìn nhận thì chuyện không hẳn chỉ đơn giản như vậy. Cô từng đặt mình vào vị trí của Bạch Đào Ninh để nhìn nhân vấn đề, nhưng lại chưa từng nhìn nhận từ góc độ của bản thân mình. Còn anh ta, liệu anh ta đã từng đặt mình vào vị trí của cô để đánh giá vấn đề chưa?
Yêu cầu của anh ta không quá đáng, nhưng cảm xúc của cô vẫn chưa chín muồi hay họ đã sai ở chỗ nào?
Giống như đêm qua, nếu anh ta thật lòng yêu và tôn trọng cô thi cho dù cô có từ chối, anh ta cũng không nhất thiết phải nổi trân lôi đình rồi lạnh lùng thờ ơ như thế. Đêm qua một mình cô rời khỏi nhà nhưng anh ta cũng chẳng tỏ vẻ gì, hoàn toàn không quan tâm.
Vương Nhã Khả uống hớp sữa đậu nành, chợt thần người ra.
Tình cảm đã phát triển đến mức này, nhưng càng lúc cô càng thấy mơ hồ. Cô thấy tình cảm giữa cô và Bạch Đào Ninh không giống tình yêu mà giống như đang tiến hành một vụ giao dịch làm ăn nào đó vậy. Vấn đề nguy hiểm ở chỗ, dù là giao dịch, nhưng mục đích của cuộc giao dịch này là gì thì cô lại hoàn toàn không biết.
Vương Nhã Khả chẳng có cách nào để toàn tâm toàn ý với Bạch Đào Ninh, từ sâu thẳm trong trái tim cũng không thể sẵn sàng đón nhận anh ta. Dường như không gian của hai người đã bị ngăn cách, rốt cuộc là bị ngăn cách bởi thứ gì? Là vì bản thân cô vẫn còn lưu luyến về cuộc hôn nhân trước đó, hay vì thái độ của Bạch Đào Ninh?
Vương Nhã Khả luôn bị động đón nhận, bị động nghe theo tất cả những việc mà anh ta sắp đặt, nhưng bản chất của cô đâu phải là người yếu đuối, không có chủ kiến như thế.
Sau khi chủ kiến quay trở về thì cô lại bắt đầu hoài nghi về mối tình này.
Nếu trước đây cô luôn nghĩ những lời mà Ân Tấn Minh nói là cố tình xoáy sâu vào nỗi đau, cố tình ngăn cản chuyện tình cảm của cô thì lúc này cô cũng bắt đầu hoài nghi về tình cảm mà Bạch Đào Ninh dành cho mình rốt cuộc mấy phần là thật. Vết rạn nứt của ngày hôm qua càng khiến cô thêm phần khó hiểu.
Vương Nhã Khả dọn dẹp bàn ăn, xách túi đi làm, cố gắng không ngồi một chỗ mà đoán già đoán non nữa. Cô cần đối diện với sự thật. Về điểm này Vương Nhã Khả luôn có đủ dũng khí và sự mạnh mẽ.
Sau khi đến công ty, mọi đều rôm rả say xưa bàn về buổi khiêu vũ tối nay. Mục đích của buổi tiệc là để mừng công thì quá rõ ràng rồi, nhưng ẩn ý đằng sau theo như lời mọi người đồn lại chính là buổi lễ đính hôn của Ân Tấn Minh và An Thư Mỹ.
Tuy mọi người đã cố tình không muốn để Vương Nhã Khả biết, nhưng cô vẫn nghe thấy. Bình tĩnh lắng nghe, cô thầm nghĩ, nếu tin này là thật thì mai hoặc là ngày kia, Ân Tấn Minh nhất định sẽ đề nghị cô bổ sung đơn ly hôn chính thức, rồi làm thủ tục theo đúng trình tự pháp luật.
Khi ấy, anh hay cô sẽ là người phải chuyển khỏi nhà đây?
Vương Nhã Khả không thể tập trung suy nghĩ vào màn hình vi tính được. Trong đầu cô hoàn toàn không có phương án kế hoạch nào cả, ***g ngực đau nhói, mọi suy nghĩ cứ rối bời, hoàn toàn chẳng nghĩ thêm được điều gì.
Bạch Đào Ninh vẫn không gọi điện thoại, cũng chẳng tìm gặp cô. Nhã Khả không biết tâm trạng mình lúc này là thế nào nữa. Trước đây khi còn yêu Ân Tấn Minh, nếu hai người mà cãi nhau, không được bao lâu là cô bắt đầu lo được lo mất, không biết nên làm sao, rồi thấp thỏm, đứng ngồi không yên.
Nhưng lúc này, cô không hề có cảm giác đó, chẳng có cảm xúc gì, thậm chí cô còn chẳng nhớ. Cho dù có đột nhiên nhớ đến, cảm giác trong lòng Vương Nhã Khả cũng chẳng đau chẳng ngứa gì mà chỉ có một chút áy náy mà thôi.
Có lẽ Bạch Đào Ninh nói đúng. Đúng là cô vẫn còn yêu Ân Tấn Minh. Nhưng, anh và An Thư Mỹ đã phát triển đến giai đoạn này rồi, chẳng ai trong công ty là không truyền tai nhau chuyện họ đính hôn, cô vẫn còn yêu thì cũng được gì đâu? Tự chuốc nhục vào thân ư?
Không thể tiếp tục suy nghĩ mông lung như thế, Vương Nhã Khả đứng lên, Bạch Đào Ninh không tìm cô thì cô có thể đi tìm anh ta. Trước đó đúng là cô có chỗ không đúng, vì thế cô nên chủ động nhận lỗi. Tất cả đều đã trưởng thành, có gì thì phải nói ra, không nên giữ mãi trong lòng.
Cánh cửa phòng làm việc của Bạch Đào Ninh đóng chặt. Vương Nhã Khả đứng trước cửa ngập ngừng giây lát, cuối cùng hạ quyết tâm, mở cửa. Cánh cửa vừa được mở ra, cô lập tức sững người. Bạch Đào Ninh đang ngồi sau bàn làm việc, Cát Đằng cũng ở đó, nhưng, chỗ ngồi của cô ta là… trên đùi Bạch Đào Ninh. Tiếng mở cửa bất ngờ làm kinh động đến cả hai người. Cũng chỉ là kinh động một chút thôi, vì hai người chẳng mấy ngạc nhiên hay lo lắng. Bạch Đào Ninh nhìn Vương Nhã Khả, thần sắc lạnh tanh, hờ hững nói: “Cô không biết gõ cửa hả?”
Cát Đằng nhìn cô, ánh mắt kiêu ngạo mà huênh hoang, trên mặt còn lộ vài phần đắc ý và khoe khoang, nụ cười khẽ nhếch trên khóe miệng. Đó là nụ cười biểu thị uy phong.
Vương Nhã Khả chợt sững người, cảnh tượng này đối với cô mà nói là rất bất ngờ, nếu không dám nói là trở tay không kịp. Cô nhất thời không biết nên phản ứng ra sao. Cô thì đang áy náy day dứt muốn nói lời xin lỗi, thế mà anh ta lại hăng say vui vẻ bên tình nhân mới.
Đúng là nực cười, mới mấy ngày trước đây thôi, người đàn ông này còn cầu hôn cô, cách ngày tặng một bó hoa, miệng phun ra toàn lời hay ý đẹp. Hôm qua anh ta còn bảo cô chuyển đến sông cùng nhà anh ta. Đó là Bạch Đào Ninh sao?
Vương Nhã Khả cười phá lên, nụ cười hoàn toàn chân thật, cô nói: “Xin lỗi, làm phiền rồi!” Sau đó cô quay gót bước ra.
Khi về đến trước bàn làm việc của mình, cô vẫn còn cười, nụ cười khiến hai hàng lệ càng mau chảy xuống. Thế giới này đúng là một trò hề, người đàn ông mới hôn qua còn nói yêu thương cô, vậy mà trong nháy mắt đã ôm ấp người phụ nữ khác trong lòng. Quả nhiên Ân Tấn Minh nói rất đúng. Bạch Đào Ninh cũng chỉ là loại đàn ông thích chinh phục, chứ đây có yêu thương gì cô.
Vương Nhã Khả cười một lát, sau đó mở máy tính, bắt đầu chăm chú vào bản phương án kế hoạch đang hiện trên màn hình.
Trước đó, mọi suy nghĩ còn rối bời, bất an, thế mà lúc này lại bình tĩnh lạ thường.
Nhậm Thủy Hương ầm ầm bước vào, Vương Nhã Khả ngẩng đầu nhìn, cô ấy mỉm cười, nói: “Nhã Khả, chỗ cậu có cái dập ghim không? Tớ mượn một chút!”
Vương Nhã Khả nói: “Chỗ Tiểu Trương có đấy!”
“Đấy, cậu nhìn tớ xem, đúng là lú lẫn quá rồi, ở chỗ cậu sao có thứ đó được chứ, đương nhiên là ở chỗ Tiểu Trương rồi.” Nhậm Thủy Hương như bừng tỉnh. Xoay người bước đi, đi được vài bước lại quay đầu nói: “Nhã Khả, chuyện đó… cậu không sao chứ?”.
“Chuyện gì?”, Vương Nhã Khả thấy lạ, “Tớ có chuyện gì sao?”
“À, ha ha, không có gì, không có gì đâu”, Nhậm Thủy Hương vội xua tay, “Tớ chỉ tùy tiện hỏi thôi, vừa thấy cậu cười vui vẻ quá”.
Vương Nhã Khả cười tươi như hoa: “Thấy chuyện buồn cười nên tự nhiên cười thôi, cậu biết không, tớ là người rất thích cười!”
Nhậm Thủy Hương vội tiếp lời: “Đúng, đúng, đúng, một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ, đây là chuyện tốt nên phải tươi tỉnh chứ! Vậy tớ không làm phiền cậu nữa nhé, tớ đi mượn dập ghim ở chỗ Tiểu Trương đây”.
Vương Nhã Khả liếc ánh mắt lạnh băng nhìn theo bóng hình của cô ta. Chốn công sở đúng là cái nôi của những tin đồn, từ những chuyện nhỏ nhặt nhất như gió lay cỏ động, mà không biết có bao nhiêu con mắt cứ chăm chú vào. Chuyện của Cát Đằng và Bạch Đào Ninh, nhất định Nhậm Thủy Hương đã biết. Cho nên vừa rồi cô ta mới giả bộ thăm dò như thế. Muốn thấy nỗi đau chất chứa trong lòng hay nỗi bi thương tuyệt vọng của cô đây?
Vương Nhã Khả cười lạnh, lúc này cô bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ. Cho dù Bạch Đào Ninh đúng là là giận chuyện hôm qua thì cũng không thể đến với Cát Đằng nhanh như thế được. Vậy thì, có khả năng mối quan hệ giữa anh ta và Cát Đằng đã ngầm từ trước đó rồi, hoặc là, anh ta luôn bắt cá hai tay, chỉ có mình cô là không biết mà thôi.
Tại sao tình cảm của anh ta và Cát Đằng đã phát triển đến mức này rồi mà anh ta còn muốn kéo cô vào lòng? Ân Tấn Minh nói đúng, cô cũng chẳng phải là quốc sắc thiên hương, hoa nhường nguyệt thẹn gì, chỉ là một người đàn bà mới ly hôn. Bạch Đào Ninh nếu không phải là có dã tâm thì tại sao lại tốn công phí sức theo đuổi cô làm gì?
Có lẽ, đêm qua dù cô đồng ý hay cự tuyệt, kết quả cuối cùng đều giống nhau. Giá trị lợi dụng của cô trong mắt anh ta đã không còn, cho nên, anh ta không cần phải chiều chuộng cô nữa.
Nếu như vậy, anh ta lợi dụng cô để đạt được mục đích gì? Báo thù tình yêu hay là tấn công ai đó?
Nghĩ ngợi giây lát, cô chợt thấy Cát Đằng từ phòng làm việc của Bạch Đào Ninh bước ra, dáng đi uốn éo hình chữ S. Khi bước qua bàn làm việc của Vương Nhã Khả, cô ta còn cố tình dừng lại, rất huênh hoang nói: “Nhã Khả, xin lỗi nhé, tuy cậu và Bạch Đào Ninh trước đây vô cùng thân mật với nhau, nhưng, Đào Ninh nói đó đều là quá khứ. Anh ấy cần tôi làm bạn nhảy của anh ấy đêm nay. Cậu biết đấy, trước lời mời như thế sao tôi có thể từ chối được? Cho nên, cậu đừng trách tôi nhé!”.
Vương Nhã Khả lạnh lùng nói: “Sao tôi lại trách cậu chứ? Tôi cảm ơn cậu còn không kịp nữa là”.
“Nếu cậu nghĩ như vậy thì tốt quá, tôi cũng không cần phải khó xử nữa. Nếu cậu không để bụng thì tôi yên tâm rồi!”, Cát Đằng cười “khì khì” nói, “Tôi đã bảo rồi, dù sao tôi cũng chưa kết hôn lần nào, tại sao có thể kém cậu nhiều như thế được. Xem ra đúng là ông trời có mắt, đối với ai cũng công bằng, cậu thấy có đúng không?”
Vương Nhã Khả liếc mắt nhìn, nét mặt thoáng cười: “Cậu nói đúng lắm. Chúc mừng cậu, cuối cùng cũng có thể lấy được chồng rồi!”
Cát Đằng thấy Vương Nhã Khả chuẩn bị thế tấn công thì lập tức thu binh, mập mờ nói: “Đương nhiên rồi, dù sao chưa lấy chồng lần nào so với lấy chồng một lần rồi cũng dễ dàng, đơn giản hơn nhiều! Không nói nhiều nữa, tôi về chỗ làm việc đây. Lát nữa tôi còn phải đi mua một bộ lễ phục thật lộng lẫy để tham gia buổi khiêu vũ tối nay. Không thể để Đào Ninh mất mặt được, cậu nói xem đúng không?”, sau đó tiếp tục khoe khoang dáng đi hình chữ S trở về bàn làm việc của mình,
Buổi khiêu vũ tối nay, mấy chữ đó cứ đâm thẳng vào dây thần kinh của Vương Nhã Khả. Cô không muốn tham gia, nhưng, buổi tiệc mừng của công ty, không ai được phép vắng mặt.
Tuy chỉ là buổi khiêu vũ trong nội bộ công ty nhưng cũng được tổ chức rất hoành tráng. Đây cũng là sự kiện đầu tiên sau khi Giám đốc phòng Hành chính được bổ nhiệm lên chức, nên phải làm rầm rộ hừng hực khí thế. Trần Tử Nam rất hài lòng.
Trong ánh sánh lấp lánh đủ mọi sắc màu, sau khi Trần Tử Nam phát biểu, mọi người cùng nhau nâng ly chúc mừng, rồi cổ vũ khích lệ chúc tụng Ân Tấn Minh và An Thư Mỹ. Không gian náo nhiệt vô cùng. Dường như mọi người cũng nhân ra ý đồ tác hợp Ân Tấn Minh và An Thư Mỹ của Trần tổng, vì thế những lời nửa đùa nửa thật ào ào lao tới.
Họ cũng chẳng để ý đến Vương Nhã Khả, vì mọi người đều biết cô và Ân Tấn Minh đã ly hôn, biết mối quan hệ của cô và Bạch Đào Ninh. Chí ít tất cả mọi chuyện xảy ra từ hôm qua đến lúc này, họ điềm nhiên coi như không biết, chẳng ai thèm quan tâm để ý.
Trần Tử Nam đưa micro cho Ân Tấn Minh, cười ý nhị sâu xa: “Cậu nói mấy câu đi!”.
Ân Tấn Minh nhận ra ẩn ý của ông ta, anh hít thật sâu, cầm micro, ngập trong tiếng vỗ tay hân hoan của mọi người, anh nói: “Cảm ơn tất cả các đồng nghiệp trong công ty, cũng xin cảm ơn sự ưu ái của Trần tổng. Chuyến đi Hoa Bắc này, nhờ sự giúp đỡ của cố vấn An , phòng Marketing đã giành được thành tích nhất định. Việc mở rộng thị trường vùng Hoa Bắc phải cần thêm thời gian. Tôi tin tưởng rằng dưới sự lãnh đạo của Trần tổng, việc khai phá thị trường Hoa Bắc sẽ không tốn quá nhiều thời gian và tiền bạc. Phòng Marketing sẽ tranh thủ thời cơ tiến thêm từng bước, để thành tích marketing ở vùng Hoa Bắc có thể làm rạng danh và gây tiếng vang lớn cho công ty chúng ta. Cảm ơn mọi người!”
Trong khoảnh khắc bước khỏi bục phát biểu, anh thấy sâu trong đáy mắt Trần Tử Nam thấp thoáng một nỗi u buồn, anh chỉ cười cười. Trần Tử Nam cũng cười đáp trả. Buổi tiệc mừng công mới bắt đầu, không khí cũng dần nóng lên. Việc Ân Tấn Minh không để chuyện công việc và vấn đề tình cảm cá nhân lẫn lộn với nhau là chuyện rất bình thường. Giây lát sau đó buổi khiêu vũ bắt đầu, Trần Tử Nam lại giành cơ hội cho Ân Tấn Minh.
Những lời cần nói đều đã nói, buổi khiêu vũ cũng nhanh chóng được bắt đầu. Trần Tử Nam hướng về phía mọi người nói lớn: “Buổi khiêu vũ hôm nay, mọi người phải vui vẻ hết mình, tôi đề nghị công thần Ân Tấn Minh và An Thư Mỹ của chúng ta cùng nhảy một điệu, mọi người thấy sao?”.
Mọi người hùa theo hưởng ứng. Trên dưới toàn bộ công ty, việc An Thư Mỹ thích Ân Tấn Minh dường như đã trở thành bí mật được công khai. Thái độ mập mờ và hành vi mờ ám mà cô ta cố tình tạo ra khiến mọi người đều nhận ra hai người là một cặp. Lúc đó, tiếng gào hét vang lên, bản thân Ân Tấn Minh không còn bất kỳ vương bận nào, lại có thể nhân cơ hội mà lấy lòng cấp trên, sao không tự nguyện mà làm chứ?
Ân Tấn Minh bước về phía An Thư Mỹ, dáng đi đĩnh đạc, lịch sự đưa tay ra tạo dáng mời cô ta nhảy.
Hôm nay An Thư Mỹ vô cùng xinh đẹp. Trang phục dạ hội màu bạc được khoác trên làn da trắng như tuyết, càng tôn thêm vẻ lộng lẫy của cô ta. Ngay phía sau cô ta khoảng ba mắt, Vương Nhã Khả tĩnh lặng ngồi đó, dường như nhìn thấy tất cả nhưng lại như chẳng trông thấy thấy gì. Ân Tấn Minh quét ánh mắt qua Vương Nhã Khả, bóng hình cô sao cô độc đến vậy?
Âm nhạc vang lên, bước nhảy nhịp nhàng, An Thư Mỹ thì thào bên tai Ân Tấn Minh: “Anh có biết chuyện gì không? Mọi người đều đồn rằng, đêm nay là buổi lễ đính hôn của anh và tôi!”
Ân Tấn Minh cười nói: “Tôi mới nghe qua. Cô biết đấy, mọi người chẳng phải vô duyên vô cớ mà lôi chuyện của người khác ra nói đâu!”
“Tôi cảm thấy ý này rất hay, tại sao chúng ta nỡ để mọi người thất vọng đây?” An Thư Mỹ cười yểu điệu thục nữ.
Ân Tấn Minh cười đáp: “Tôi gan nhỏ lắm, nơi đông người thế này không biết biểu lộ tình cảm đâu!”.
“Anh không cần phải thể hiện gì, chỉ cần anh trao cho tôi một chiếc nhẫn là được.”
“Nhưng tôi không có nhẫn.”
“Tôi đã chuẩn bị cho anh rồi. Nếu anh đồng ý, tôi cũng sẽ bằng lòng”, An Thư Mỹ nghiêng mặt nhìn anh, giọng nhỏ nhẹ mà ngọt ngào, thần sắc khêu gợi lại đưa tình.
“Cảm ơn sự ưu ái của cô, để tôi suy nghĩ thêm đã”, Ân Tấn Minh mỉm cười, xoay người theo đúng điệu nhạc.
“Vâng, tôi hy vọng anh sẽ có câu trả lời trước khi bữa tiệc kết thúc!”
“Nhất định là thế!”
Mọi ánh đèn chiếu lên hai nhân vật chính. Họ nhảy rất đẹp, động tác phối hợp, động tác phối hợp thật nhịp nhàng, nam thanh nữ tú, thu hút tất cả mọi ánh nhìn.
Vương Nhã Khả ngồi trong góc lẩn khuất phía sau đám đông, quan sát từng bước nhảy điệu nghệ mà hài hòa của hai người, rồi cả nụ cười xuất hiện trên mặt họ. Cảnh tượng đẹp đẽ mà rạng rỡ như thế, nhưng trái tim cô lại âm ỉ một nỗi đau, mọi thứ vỡ vụn, con tim tan nát.