Nhờ sự giúp đỡ của Bạch Đào Ninh, cộng thêm những cố gắng nỗ lực không ngừng, cuối cùng Vương Nhã Khả cũng hoàn thành sơ bộ phương án kế hoạch cho hạng mục của Hâm Bằng. Đưa cho Tổng thanh tra Tô xem qua, ông ta rất hài lòng. Mà vì thế mà cũng được sếp tổng khen ngợi, vui đến mức không khép nổi miệng, mấy ngày nay đối xử với Nhã Khả hòa nhã, vui vẻ như người thân khiến những nhân viên khác trong công ty tức sôi máu.
Cát Đằng và một vài đồng nghiệp khác tỏ vẻ coi thường, luôn châm chọc khiêu khích, dường như rất không hài lòng.
May mà lúc được khen ngợi, tâng bốc, nét mặt Vương Nhã Khả vẫn rất lạnh nhạt, chí ít cô không thể hiện ra là mình quá vui mừng, không lấy thành công của mình ra để xem thường người khác, cho nên, giảm thiểu được không ít mũi giáo chĩa vào mình. Vương Nhã Khả là người như thế, cô không bao giờ kiêu căng ngạo mạn, nhất là trên chốn quan trường. Bộ mặt thật của cô thuộc bản quyền của Ân Tấn Minh, người khác không có cơ hội nhìn thấy được.
Cát Đằng cứ tưởng rằng Vương Nhã Khả được khen thưởng thì sẽ nhảy cẫng lên vì sung sướng, nhưng mãi chẳng thấy gì, cô ta đành ỉu xìu rồi im bặt.
Thực ra Vương Nhã Khả đã chẳng còn sức lực đâu để phản ứng như bình thường được nữa. Cô đang sức cùng lực kiệt chiến đấu với công cuộc ép hôn của mẫu thân đại nhân ở nhà. Nhã Khả không muốn gặp bác sĩ, và nhất là không muốn thấy mặt Hoàng Sở Hạo. Nhưng mẹ cô lại chỉ mong đứa con gái cưng của mình kiếm được chàng rể làm nghề bác sĩ, như thế, bà mới yên tâm.
Mặc dù đã phải sẽ dùng đến đấu pháp đạo cao một thước, ma cao một trượng, nhưng cuối cùng, cô con gái bé bỏng vẫn chẳng thể đấu lại được mẫu thân đáng kính. Mẹ Nhã Khả dùng đủ mọi cách bức ép cô đi coi mặt anh chàng thanh niên tuấn tú làm nghề bác sĩ mà bà nhờ người khác giới thiệu cho.
Có lẽ cũng vì trước đó Vương Nhã Khả đã tỏ rõ quan điểm: Người khác có thể coi mặt, riêng Hoàng Sở Hạo thì không.
Mẹ Vương Nhã Khả liền đồng ý ngay tức khắc. Lúc đó Vương Nhã Khả hoàn toàn tin tưởng vào câu nói của bà mẹ đáng kính: “Mẹ quen biết không ít bác sĩ ưu tú”, mà không chút ngờ vực. Cách ngày lại phải đi gặp một bác sĩ, hết người này lại đến người khác, thế mà danh sách của mẹ cô vẫn còn tận hơn chục cái tên nữa.
Vương Nhã Khả đi xem mặt tới tấp liên tiếp như thế nên Ân Tấn Minh cũng biết. Anh không những không tức giận, ngược lại còn cổ vũ khích lệ. Lúc Vương Nhã Khả ra đến cửa, Ân Tấn Minh còn góp ý vài câu ví dụ như son môi màu này không đẹp, rồi khoác chiếc túi nào cho hợp?
Vương Nhã Khả luôn dùng ánh mắt sắc như dao liếc về phía anh, ánh mắt đó hung hãn cứ như đao phủ chuẩn bị xử phạt lăng trì.
Ân Tấn Minh chẳng sợ đôi mắt đó, thậm chí còn khuyên nhủ chân thành: “Vương Nhã Khả, tốt nhất là cô nên kiếm người nào giàu có một chút, nếu người ta có nhà có cửa, thì một nửa ngôi nhà này của cô có thể tài trợ cho tôi”.
Từ câu nói đó có thể nhận ra, anh cũng ủng hộ Vương Nhã Khả trong sự nghiệp coi mặt quang vinh, lúc nào cũng giơ cả hai tay tán thành.
Vương Nhã Khả cũng không tỏ ra yếu thế, tươi cười rạng rỡ trả lời: “Anh yên tâm, nhất định tôi sẽ kiếm người có tiền, chí ít, cũng phải hơn đứt anh. Nhưng, anh đừng có mơ tưởng đến chuyện tôi sẽ nhượng lại cho anh một nửa căn nhà. Cho dù tôi có chuyển đi thì nửa ngôi nhà này, tôi cũng sẽ đem bán đi cho được giá. Anh là cái gì của tôi chứ? Tại sao tôi phải dâng cho anh một miếng thịt ngon thế này?”.
Ân Tấn Minh cũng chẳng giận, tiếp tục nở nụ cười lưu manh: “Nói cũng phải. Cô phải dựa vào xem mặt mới có thể xuất chuồng được, thôi thì coi như đó là của hồi môn”.
“Ân Tấn Minh, anh thật quá đáng. Anh có tư cách gì mà nói tôi như thế?”
“Tôi có tư cách của một người xa lạ, tư cách của một hàng xóm!”, Ân Tấn Minh cười “ha ha” nói, “Có điều, tôi khác với những người xa lạ và hàng xóm bình thường, người khác nói sau lưng, còn tôi đường đường chính chính nói trước mặt cô, vì tôi thẳng thắn chân thành hơn họ!”.
Cơn tức giận như trào dâng trong ***g ngực Vương Nhã Khả. Song, rất nhanh, cô đã tìm được đòn để phản kích, cười lạnh nói “Coi mặt thì sao chứ? Đến cả đài truyền hình người ta còn tổ chức hẳn một chương trình về coi mặt cơ mà, hơn nữa, người đi tham gia đều là trai tài gái sắc cả. Cho dù là trai tài gái sắc thì cũng không phải cứ đi trên đường là có thể dễ dàng chạm mặt được. Tôi cho rằng mình cũng vậy, có thể tùy tiện tóm bất cứ người nào trên đường được sao? Coi mặt là cách hiệu quả nhất, chí ít, cũng còn tốt hơn chẳng có ai thèm hỏi đến”.
Ân Tấn Minh thờ ơ, chẳng thèm đoái hoài gì, nói: “Cô đang nói tôi ư? Nếu tôi muốn, chỉ cần đứng trên đường hô một tiếng là sau lưng có đến hàng đàn bám theo. Cô tưởng cái gì mình cũng biết sao? Đúng là ếch ngồi đáy giếng. Quá xem thường sức hấp dẫn của tôi rồi đấy!”.
“Một đám các bà nội trợ sao?”, Vương Nhã Khả nói vẻ châm biếm.
“Đúng, các bà nội trợ trong tương lai. Chắc chắn là xinh đẹp hơn cô gấp tỷ lần, trẻ trung hơn cô gấp vạn lần!”, Ân Tấn Minh ngẩng cao đầu, dùng ánh mắt kiêu căng, khiêu khích nhìn Vương Nhã Khả.
“Anh cứ ba hoa khoác lác đi, ba hoa đâu có bị đóng thuế! Tôi chán nói chuyện với anh lắm rồi”, Vương Nhã Khả chẳng rảnh rỗi mà tốn thời gian với Ân Tấn Minh nữa, liền cầm túi xách, đi đến giá để giày gần cửa, tiếng giày cao gót giẫm lên nền nhà vang lên “cồm cộp cồm cộp”, sau đó cửa được mở ra, để lại một bóng hình kiêu ngạo là anh.
Vương Nhã Khả nói đi liền đi ngay, Ân Tấn Minh khẽ nhếch mép nhưng lại không hiện lên nụ cười, không biết anh đang cố khích lệ bản thân hay tự chế giễu sự nhàm chán của mình nữa. Vừa rồi mồm miệng đấu đá, đả kích lẫn nhau khiến tâm trạng thoải mái hơn phần nào, lúc này anh lại thấy đói, mở tủ lạnh ra, bên trong trống không, chẳng có gì hết.
Khi chưa ly hôn, trong tủ lạnh còn cái để ăn, ngay cả khi Nhã Khả quyết tâm từ bỏ phong cách lãng mạn của giai cấp tiểu tư sản thì cô cũng rất biết điều, anh chưa bao giờ phải lo lắng đến mấy chuyện bếp núc.
Hiên tại đã ly hôn, Vương Nhã Khả không làm cơm, vì thế trong tủ lạnh chẳng có thứ gì còn sót lại. Ân Tấn Minh lắc lắc đầu đóng cửa tủ lạnh. Sau đó anh lại đi lục lọi chỗ khác, nhưng tìm một vòng mà chẳng thấy gì ăn, kể cả mì ăn liền.
Anh hừng hực lửa giận bèn vào phòng thay đồ, quyết định đi siêu thị. Anh chỉ muốn nhanh chóng lấp hết chỗ trống trong cái tủ lạnh kia.
Rất lâu rất lâu rồi Ân Tấn Minh không đi siêu thị. Trước đây đồ dùng đều do Vương Nhã Khả đi mua. Khi ấy anh rất bận, chẳng có chút thời gian rảnh nào để mà đi dạo siêu thị cùng cô.
Lúc đó, anh cảm thấy việc trong tủ lạnh có sẵn đồ ăn thức uống là một điều đương nhiên, cứ như thể chiếc tủ lạnh tự động sản xuất ra những món đồ đó vậy. Anh chẳng hề quan tâm đến chuyện tại sao những thứ đó lại về được đến tủ lạnh nhà mình.
Có một lần, trên đường về nhà, Ân Tấn Minh gặp Vương Nhã Khả đang xách túi lớn túi bé đồ đạc, anh còn tỏ vẻ coi thường nói cô mắc bệnh nghiện mua sắm, còn cho rằng phải giáo huấn cô một trận để từ sau không mắc bệnh đó nữa. Anh thờ ơ không thèm đến giúp cô xách đồ, vẫn vung vẫy tay không về nhà.
Về đến nhà, Vương Nhã Khả mệt bở hơi tai, thở phì phà phì phò, đã vậy anh còn lôi chuyện đó ra để cãi nhau. Ân Tấn Minh chẳng hề khách khí mà nói ra những lời cay độc, hai người lời qua tiếng lại từ sáng đến tối, từ bình mình cho đến hoàng hôn khiến trời long đất lở, quỷ thần cũng phải than khóc. Bây giờ nhớ lại, Ân Tấn Minh cảm thấy khi ấy đúng là mình có chút quá đáng.
Đứng trước hàng trăm quầy hàng long lanh rực rỡ, Ân Tấn Minh chỉ chọn mì ăn liền, mấy chai rượu và một vài đống đồ uống khác, anh không biết nấu cá thịt, mua về cũng chỉ bỏ phí.
Bình thường Ân Tấn Minh hay phải đi tiệc tùng xã giao, thời gian về nhà ăn cơm cũng không nhiều. Những thứ đồ ăn nhanh và tiện lời này có thể lấp đầy bụng mỗi khi anh ở nhà.
Đi được một đoạn, Ân Tấn Minh chợt phát hiện trong chiếc xe đẩy hàng có mấy chai nước dừa. Anh không thích uống nước dừa, người thích là Vương Nhã Khả. Vừa nãy trong lúc không để ý, anh đã tiện tay đặt vào xe. Ân Tấn Minh định đẩy xe quay trở lại để bỏ mấy chai nước dừa đó trở lại giá. Nhưng khi bàn tay vừa chạm vào vỏ chai, anh lại ngập ngừng giây lát, thầm nghĩ đã lấy rồi thì mua luôn, cũng chỉ là mấy chai nước dừa thôi mà, dù sao cũng nên thể hiện phong độ đàn ông một chút.
Nhìn đống đồ đã mua cũng không ít, Ân Tấn Minh đẩy chiếc xe hàng vòng lại quầy thu ngân, đúng lúc ngẩng mặt lên nhìn thì bắt gặp ánh mắt của một người, anh rất bất ngờ, nhưng vẫn lễ phép chào hỏi: “Thật trùng hợp”.
“Đúng vậy, thật trùng hợp”, Ân Tấn Minh mặt mày rạng rỡ. Thực ra hoàn toàn không hề trùng hợp, cô ta cố tình bám đuôi Ân Tấn Minh đến đây. Nói một cách cụ thể thì là cô ta định đến tìm Ân Tấn Minh, nhưng trên đường lại bắt gặp anh đi vào siêu thị, vì thế cô ta cũng đi vào cùng, tìm một vòng, cuối cùng mới gặp được anh ở chỗ này.
Ân Tấn Minh cảm thấy lạ: “Cô… ở đây… mua đồ sao?”
“À, đi qua nên tiện vào thôi!”, An Thư Mỹ mỉm cười tươi tắn, “Anh biết không, phụ nữ lúc nào cũng thích lượn lờ trong siêu thị và cửa hàng”.
“Ừm”, Ân Tấn Minh không phát biểu thêm bất kỳ ý kiến nào, chỉ hờ hững đáp một tiếng.
Ánh mắt An Thư Mỹ dừng lại trên chiếc xe đẩy hàng của anh, đảo mắt nói: “Ăn nhiều mỳ ăn liền không tốt cho sức khỏe, không đủ đủ dinh dưỡng!”.
Ân Tấn Minh cười nói: “Cũng thỉnh thoảng mới ăn mà, chủ yếu là chống đói thôi”.
“Anh ở gần đây sao?”, An Thư Mỹ rõ ràng đã biết nhưng vẫn cố tình hỏi.
“Đúng vậy!”
“Tôi vẫn chưa có thời gian đến thăm nhà anh, nhân tiện gặp ở đây, anh không ngại mời tôi đến nhà một chút chứ?”
Ân Tấn Minh ngập ngừng giây lát, trong lòng thầm nhủ, không ngờ An Thư Mỹ lại tiếp anh càng lúc càng gần như thế. Nhưng xét từ góc độ công việc mà nói, anh vẫn cần đến sự giúp đỡ của cô ta.
Lần trước, Trần Tử Nam không hài lòng lắm với kế hoạch marketing của Ân Tấn Minh, nhưng nhờ sự giúp đỡ của An Thư Mỹ, Trần Tử Nam liền vui vẻ đồng ý ngay. Lại còn lần trước nữa, và mấy lần trước trước nữa, đều phải nhờ An Thư Mỹ nhúng tay vào, Trần Tử Nam mới hào hứng vung tay múa bút, ký tên vào bản kế hoạch.
Từ điểm này có thể thấy, Trần Tử Nam và An Thư Mỹ có quan hệ rất đặt biệt. Cho nên, ông không thể đắc tội cô ta. Bây giờ, cô ta lại chủ động đưa ra ý kiến muốn đến nhà anh, thực ra anh cũng không có lý do gì để từ chối cả. Có điều, từ trong sâu thẳm trái tim, Ân Tấn Minh hoàn toàn không muốn đưa An Thư Mỹ tới một nơi nhạy cảm như vậy, vì thế, anh cười vẻ lúng túng khó xử: “Chuyện này… nhà tôi bừa bộn lắm. Hay để hôm khác đi”.
“Không sao, nhà của đàn ông độc thân, bừa bộn cũng là điều dễ hiểu”, An Thư Mỹ lại không vì lời từ chối khéo của Ân Tấn Minh mà rút lui, ngược lại còn rất nhiệt tình nói, “Chúng ta làm việc chung với nhau đã lâu, có thể coi như khác thân thiết, giờ cũng đã đến trước cửa nhà anh mà tôi lại không vào thăm thì cũng có vài phần thất lễ, chẳng phải sao?”
Ân Tấn Minh hiểu được ý tứ đằng sau câu nói đó của cô ta, anh so vai, nói: “Vậy được thôi. Hy vọng lát nữa cô không sợ hãi mà bỏ chạy”. Nhà anh cũng không bừa bộn đến mức không thể bước vào được, có Vương Nhã Khả vẫn ở chung, khu vực phòng khách làm gì có chỗ nào bừa bộn? Phòng ngủ thì Ân Tấn Minh không có cơ hội vào trong nên không thể biết được.
Điều khiến Ân Tấn Minh lo ngại nhất chính là Vương Nhã Khả thấy anh đưa người phụ nữ khác về nhà nhất định sẽ thấy không thoải mái. Nhưng hiện tại, Vương Nhã Khả cũng đi coi mặt rồi, có lẽ phải sau bữa tối cô mới về, không thể về sớm được.
An Thư Mỹ cười nói: “Anh đi cùng tôi chút, tôi mua ít đồi, nhanh thôi”.
Ân Tấn Minh không biết cô ta định làm gì, chỉ đành đẩy xe hàng đi theo. Cô ta đi đến quầy thực phẩm, mua thịt và cá, còn có cả rau xanh và trứng gà.
Ân Tấn Minh không biết An Thư Mỹ định làm gì, kinh ngạc nhìn theo. Cô ta chỉ cười “khì khì” nói: “Thấy bữa tối mà anh định ăn toàn những thứ không có nhiều dinh dưỡng như thế, dù sao tôi cũng đang rảnh, nhân tiện giúp anh làm cơm luôn, thế nào?”.
Thức ăn đã mua rồi thì còn có thể thế nào nữa?
Ân Tấn Minh cười nói: “Cảm ơn cô đã quan tâm!”.
“Chúng ta đã quen nhau lâu như vậy, không cần phải khách sáo thế!”, An Thư Mỹ điềm nhiên mỉm cười, sóng mắt mềm mại như tơ.
Thanh toán xong xuôi, Ân Tấn Minh xách một túi đồ to, còn An Thư Mỹ tay không bước đi bên cạnh. Hai người vừa nói vừa cười, có vẻ vô cùng ăn ý, hòa hợp. Lúc mở cửa, vì tay Ân Tấn Minh đang xách quá nhiều đồ nên không thế lấy chìa khóa được, An Thư Mỹ thấy vậy liền nói: “Ở đâu, để tôi lấy giúp anh!”. Tay cô ta luồn qua tay của anh, lấy chiếc chìa khóa từ túi quần anh rồi mở cửa.
Động tác của cô ta vô cùng tự nhiên, như thể hành động nhỏ nhặt của những cặp vợ chồng.
Ân Tấn Minh ngây ngẩng giây lát rồi mời An Thư Mỹ vào nhà.
An Thư Mỹ nhìn quanh một lượt phòng khách, xuyên qua tấm kính thấy quần áo của Vương Nhã Khả đang được phơi bên ngoài, cô nghiêng đầu như cười như không nhìn Ân Tấn Minh.
Ân Tấn Minh mỉm cười giải thích: “Nhà hơi chật!”
An Thư Mỹ nhanh nhạy hiểu ý của câu nói này, điềm nhiên cười nói: “Nhà anh đâu bừa bộn, anh khiêm tốn quá.”.
Ân Tấn Minh mỉm cười gượng gạo. Anh nhét hết túi to túi nhỏ đang xách trong tay vào tủ lạnh. Ánh mắt của An Thư Mỹ cũng lướt theo từng động tác của anh, nhìn thấy tủ lạnh trống không, sắc mặt cô ta lộ ra vài phần thương cảm.
Sau khi Ân Tấn Minh xếp xong chai rượu cuối cùng vào tủ lạnh, quay lại nhìn An Thư Mỹ đã xách túi rau vào phòng bếp. Ân Tấn Minh chợt cảm thấy để khách như cô ta phải xuống bếp thì quá bất lịch sự nên cũng đi theo.
An Thư Mỹ đang lấy đồ ăn từ trong túi ra, mỉm cười xinh đẹp với Ân Tấn Minh, nói: “Đợi chút, lát nữa sẽ được ăn”.
Ân Tấn Minh bất giác sững người. Trước đây, khi Vương Nhã Khả mới bắt đầu học nấu cơm, cũng như thế này, tung hết đống nguyên liệu từ trong túi ra rồi bắt đầu khua môi múa mép “Lát nữa sẽ được ăn”. Nhưng cái “lát nữa” đó phải tốn đến mấy tiếng đồng hồ, mà “được ăn” cũng mang một ý nghĩa phi phàm, cơm không khê thì còn sống, canh không nhạt thì quá mặn.
Nhưng khi ấy, nghĩ đến sự vất vả của Nhã Khả khi phải xắn tay áo xuống bếp, nghĩ đến những món ăn đó toàn bộ là tình cảm của cô dành cho anh, Ân Tấn Minh vẫn vui vẻ ăn hết.
May mà tài nghệ nấu nướng của Vương Nhã Khả nhờ được con chuột bạch là Ân Tấn Minh ca tụng hết lời, lại thêm ngày ngày động viên khích lệ khiến cô như thuyền theo sóng lớn, tiến bộ rất nhanh. Sau cùng anh cũng được thưởng thức sơn hào hải vị do chính tay cô nấu.
Nhưng đó là chuyện của rất lâu trước đây. Cảm giác như đã qua một thế kỷ vậy.
Lúc này, lịch sử đang được tái hiện một lần nữa, nhất là khi An Thư Mỹ deo chiếc tạp dề của cô đi đi lại lại trong không gian mà từ trước đến nay chỉ thuộc về mình Nhã Khả. An Thư Mỹ ngẩng đầu mỉm cười, khiến trái tim Ân Tấn Minh bỗng thấy hoảng hốt, rồi lại không kiềm chế được bất giác nở nụ cười.
“Tấn Minh, bếp nhà anh thật rộng và thoáng!”, An Thư Mỹ nói xong câu đó nhưng không thấy ai đáp bèn ngẩng đầu nhìn, thấy vẻ dịu dàng trên khuôn mặt Ân Tấn Minh đáng quét qua bóng hình cô ta, trong lòng cô ta thầm vui sướng, khóe miệng khẽ nhếch tạo thành một nụ cười đẹp mê hồn, sau đó lại tiếp tục bận rộn nấu ăn.
Ân Tấn Minh sững sờ, định thần lại, tự giễu chính mình rồi đi cho cá ăn. Con cá vàng so chính tay anh cẩn thận tỉ mỉ nuôi nấng hôm nay lại trở nên hoạt bát, đáng yêu vô cùng. Cho cá ăn xong, anh quay người ngồi trên sofa và bắt đầu hút thuốc. Quy định sống chung của Vương Nhã Khả là không được hút thuốc, nhưng lúc này, Vương Nhã Khả không có ở nhà.
Tài nghệ nấu nướng của An Thư Mỹ so với hồi Vương Nhã Khả bắt đầu học nấu ăn cao siêu hơn nhiều, còn nếu so vơi Nhã Khả của hiện tại thì cũng một chín một mười. Không để Ân Tấn Minh phải đợi lâu, ba món ăn và một món canh được bày lên bàn.
An Thư Mỹ bê đồ ăn đặt lên bàn, cởi tạp dề rồi rửa tay, cứ như một người vợ đảm gọi Ân Tấn Minh vào ăn cơm.
Ân Tấn Minh cười nói: “Thật ngại quá, lần đầu cô đến nhà tôi, phải là tôi chiêu đãi cô mới đúng, đằng này lại bắt tôi phải vào bếp nấu cơm cho tôi. Lần sau tôi sẽ mời cô đi ăn bên ngoài!”.
“Đừng khách sáo như thế, cũng lâu rồi chưa trổ tài nấu nướng, anh không chê khó ăn là tốt rồi”, Ân Tấn Minh hào hứng nói.
An Thư Mỹ lúc đeo tạp dề thì xinh đẹp mà mộc mạc, còn khi cởi tạp dề ra lại tươi tắn, cao quý vô cùng. Đặt biệt là nụ cười của cô ta, nụ cười ấy vô cùng thoải mái lại không hề phô trương.
So ra thì Vương Nhã Khả không xuất sắc được bằng An Thư Mỹ. Nhã Khả thuộc mẫu người mải mê kiếm tiền, tính tình chân thật song, cô cũng có khuyết điểm, vui buồn thất thường, hay hờn dỗi, hay chấp nhặt, một khi đã tức lên thì vô cùng ngang ngạnh bướng bỉnh, nói ra những lời rất khó nghe. Vì thế chỉ cần một chuyện nhỏ nhặt thôi cũng có thể khiến hai vợ chồng cãi nhau, càng cãi càng lớn chuyện, sau đó lại biến thành đay nghiến lẫn nhau.
Tại sao lại có thể đem Vương Nhã Khả cùng An Thư Mỹ ra so sánh như thế chứ, Ân Tấn Minh cười tự giễu những suy nghĩ trong lòng mình.
Lúc này tuy đã rất đói, nhưng được thong dong thư thái thưởng thức tại nghệ nấu nướng của An Thư Mỹ, đem cả con tim ra để cảm nhận, Ân Tấn Minh thấy tài nghệ của An Thư Mỹ đúng là rất tuyệt. Anh cảm thấy rất lạ, nhìn bộ dạng cô ta như thế, ai cũng tưởng cô ta là một tiểu thư sống trong nhung lụa, không ngờ lại có thể tại ra những món ngon như thế này.
Chỉ có điều, tuy rằng món ăn cực kỳ ngon, nụ cười của An Thư Mỹ cũng vô cùng ngọt ngào, nhưng Ân Tấn Minh vẫn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó.
Thiếu thứ gì đây?
Ân Tấn Minh vừa ăn vừa nghĩ, đúng rồi, cô thiếu một chút dè dặt mà một người làm khách nên có, còn anh lại thiếu một chút yên lòng mà người chủ nhà nên có. Khi Vương Nhã Khả làm cơm, anh thấy rất thoải mái chứ không như thế này.
An Thư Mỹ nhìn Ân Tấn Minh ăn những món do chính tay mình nấu thì rất vui, bộ dạng nhìn anh ăn từng chút từng chút, sau đó hỏi: “Thế nào? Có ngon không?”.
Ân Tấn Minh gật đầu: “Ừ, rất ngon!”.
An Thư Mỹ tươi cười rạng rỡ, rồi cũng cúi đầu ăn. Ăn được mấy miếng, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, cô ta hỏi: “Vợ cũ của anh đâu?”.
Động tác ăn cơm của Ân Tấn Minh chợt ngừng lại giây lát, từ “vợ cũ” này tuy là do chính anh nói khi cãi nhau với Vương Nhã Khả nhưng lại chưa từng được nghe từ miệng của người khác, cảm giác có chút gượng gạo. Anh cười nói: “Ừ, cô ấy ra ngoài rồi”.
An Thư Mỹ không hỏi thêm nữa, bắt đầu khuyên Ân Tấn Minh ăn nhiều một chút. Trong lòng Ân Tấn Minh chợt dấy lên một cảm giác lạ lẫm. Anh cũng chẳng biết cảm giác là từ đâu, đây chẳng phải là nhà anh sao?
Ăn cơm xong cũng đã hơn năm giờ, An Thư Mỹ thu dọn chiến trường, Ân Tấn Minh cũng giúp một tay. Hai người cùng nhau thu dọn bát đũa rồi mang vào bếp.
Lúc đó, khóa cửa đột nhiên nhẹ vang tiếng “cạch”, Ân Tấn Minh chợt sững người, Vương Nhã Khả đã về.
Khoảnh khắc Vương Nhã Khả đặt chân vào nhà cũng phải thất thần. Đập vào mắt cô là hình ảnh An Thư Mỹ đeo chiếc tạp dề của mình. Cô cứ nhỡ mình vào nhầm nhà. Nhưng, ngay sau đó cô lại nhìn thấy Ân Tấn Minh tay đang bê chồng bát.
Đầu óc Ân Tấn Minh thoáng chút rối bời. Anh không ngờ Vương Nhã Khả lại về sớm như vậy, đang nghĩ xem lát nữa làm thế nào để đưa An Thư Mỹ về mà không để Vương Nhã Khả phát hiện. Nhưng Vương Nhã Khả trở về đã làm rối tung kế hoạch của anh, trong đầu Ân Tấn Minh chợt nhảy ra một câu: “Gặp nhau nơi ngõ hẹp”.
Anh quan sát Vương Nhã Khả, không biết cô sẽ phản ứng ra sao.
An Thư Mỹ cũng chăm chú nhìn Vương Nhã Khả, và chờ đợi phản ứng của cô. Cô ta hy vọng Nhã Khả sẽ tức giận, sẽ làm ầm ĩ, sẽ tức tối mà nói ra những lời bất lịch sự.
Nhưng, có vẻ tâm trạng của Vương Nhã Khả hôm nay rất tốt. Cô chỉ thoáng sững sờ trong giây lát rồi nhanh chóng nở nụ cười, nói: “Thật ngại quá, tôi không làm phiền hai người chứ?”.
An Thư Mỹ cười nói: “Không phiền, không phiền, cô về sớm hơn một chút có phải tốt hơn không, chúng tôi cứ nghĩ cô không về ăn tối nên không để phần đồ ăn. Giờ thì hết mất rồi, chằng còn gì cả”.
Nụ cười trên mặt Vương Nhã Khả càng tươi rói: “Tôi ăn rồi, cảm ơn, không cần khách sáo”.
Nét cười trên mặt An Thư Mỹ cũng rạng rỡ chẳng kém, ra vẻ hối hận nói: “Thật ngại quá, tôi đến mà cũng không báo trước với cô một tiếng!”.
Ân Tấn Minh chau mày, An Thư Mỹ đùa hơi quá rồi, đấy chẳng phải là đang thị uy sao? Anh và Nhã Khả chỉ là hàng xóm láng giềng, cô ta định làm gì đây?
Vương Nhã Khả cười nói: “Xem cô nói kìa, cô đến thì sao phải nói với tôi? Cô chớ thấy chúng tôi ở cùng nhà mà hiểu lầm, chỉ vì giá nhà quá cao, tôi chưa có nơi nào để chuyển thôi. Cô thấy có người nào khi có khách đến chơi còn phải thông báo cho nhà hàng xóm không?”.
“Cô không để bụng là may mắn rồi.”
“Tôi để bụng gì chứ? Ai cũng có quyền được quan hệ xã hội, chẳng ai có nghĩa vụ phải khai báo với ai cả, không phải sao?”, Vương Nhã Khả mỉm cười nói, “Hai người tiếp tục đi, tôi xin phép”. Nói xong, cô xoay gót, nở nụ cười bình thản như không đi về phía phòng mình.
Sau khi cánh cửa được đóng lại, không gian rộng lớn chỉ còn lại Ân Tấn Minh cùng An Thư Mỹ. Nhưng, cứ nghĩ đến trong gian phòng kia còn có cả Vương Nhã Khả thì cảm giác lại hoàn toàn khác.’
Ân Tấn Minh bê nốt số bát đĩa còn lại trên bàn vào bếp, sau đó nói: “Lát nữa tôi sẽ rửa bát, cô cũng mệt rồi, ngồi nghỉ chút đi”.
An Thư Mỹ cười tươi tắn, cũng không cố thêm nữa. Cô ta cảm thấy mình đã đạt được mục đích là lấp đầy dạ dày của Ân Tấn Minh, còn chuyện rửa bát sau đó cũng chỉ là chuyện nhỏ, không nhất thiết phải cố gắng thêm. Vả lại, cô ta cũng không thích rửa bát, dầu mỡ nhớt nhớt rất khó chịu. Khi ở nhà, cô ta chỉ tập trung làm cơm cho thật ngon, còn bát đũa thì có người làm thuê đến rửa, không cần cô ta phải động tay động chân.
Hai người ngồi trên sofa nói chuyện, nhưng tâm trí đều hướng về Vương Nhã Khả đang ở trong phòng, vì thế tư tưởng của Ân Tấn Minh cũng không mấy tập trung cho cuộc chuyện trò đó. Sau khi Vương Nhã Khả đi về phòng thì không còn bất cứ động tĩnh nào nữa, rất biết điều cố tình nhường không gian rộng lớn riêng cho Ân Tấn Minh và Ân Tấn Minh.
Cuối cùng, Ân Tấn Minh cũng nhếch khóe miệng nở nụ cười rạng rỡ nói: “Làm phiền cô cũng lâu rồi, thật ngại quá, hôm nay cũng không còn sớm nữa, để tôi đưa cô về!”.
Ân Tấn Minh khẽ cười, vốn là một người rất thông minh, cô ta biết bất cứ chuyện gì cũng không thể gấp gáp mà thành được. Thành quả đạt được hôm nay cũng khá khả quan, tuy hiên tại mới hơn sáu giờ tối, nhưng cũng cố tình hùa theo Ân Tấn Minh: “Đúng rồi, không còn sớm nữa, vậy chúng ta đi thôi!”.