"Cô ấy là ai? "
Tôi tự hỏi nhưng cũng chẳng đủ sức để nghĩ nhiều .
Thiếp đi sau những câu hỏi nặng kí mà chưa biết cách giải đáp tôi làm một mạch đến chiều tối . Giờ đây chỉ còn tôi và ông lão cùng bốn bức tường lạnh lẽo cô quạnh .
"Những cơn gió đông vẫn đang rít gào ngoài kia chúng nó luồn qua cửa sổ phả vào mặt tôi khiến da tôi càng thêm tê tái . Do cô y tá quên đóng cửa và cũng là do tôi quá mức vô dụng tôi tự nhủ" . "Nhưng rồi bỗng tiếng nói khàn khàn phát ra từ phía giường ông lão phá tan không gian yên bặt đến đáng sợ".
Cậu tỉnh rồi à? , hay quá thế là tôi có người trò chuyện chứ không chắc tôi buồn chết mất
À mà quên nữa cậu có nói được đâu hahaha ,
"Ông lão nói không ra hơi nhưng mà vẫn cố nói , vừa nói vừa cười , chắc chắn khi xưa lão cũng vui tính phết đấy cơ mà giờ về già ít người bầu bạn chắc lão phải buồn lắm".
À mà cậu còn nghe tôi nói chứ , nhìn qua phía tôi ông lão bắt gặp ánh mắt chăm chú của tôi vẫn nhìn qua đó thế là ông gật gật miệng liên tục nói tốt tốt tốt .
Cậu trai trẻ cậu rất may mắn , chắc hẳn " Chúa " đã nghe lời của cô gái ấy mà gọi cậu trở về .
Hazzz . Chẳng bù cho cái thân già của tôi , tôi nằm trong này cả năm trời chẳng có đứa nào ngó ngàng đến , thôi thì tụi nó lo công việc con cái bận bịu tôi cũng chẳng trách . cơ mà đến cái gọi điện hỏi thăm bố nó sống chết thế nào cũng chẳng hay . Đúng là con với chả cái , phải chi bà nó còn sống thì tôi đâu buồn đến nỗi này , tưởng đâu phải chết buồn ở trong cái chốn lạnh tanh này cũng nên . Cũng may là có cô gái trẻ chăm sóc cho cậu rồi cũng hay qua đây nói chuyện với tôi cũng đỡ rầu rĩ hẳn đi .
Cậu có phước lắm mới quen được con bé đó , tôi nhớ mấy cái ngày đầu cậu được chuyển vào phòng này nó khóc suốt . Bỏ cả ăn uống công việc đến đây với cậu , tối thì ngồi ghế gục đầu xuống cạnh cậu mà ngủ . Thấy thương quá thế là cô y tá mới đem cho chiếc chăn . Ta nói nó ngủ mà tay nó cứ khư khư lấy tay của cậu giữ như của quý vậy . Sau đó 1 thời gian nó đi làm lại ăn uống đầy đủ nhìn nó hồng hào lại chút chứ hồi đó người nó hốc hác mắt thi quầng thâm nhìn mà thương . À mà sao hôm nay nó chưa tới nhỉ ?. mọi hôm là cứ 7 giờ tối là nó tới rồi .
" Nghe những lời ông lão nói mà nước mắt tôi đã tuôn từ bao giờ , tôi cố lục tìm khoảng trống kí ức nhưng không có một chút .đến tên tôi là gì tôi là ai , sao tôi nằm đây tôi cũng chẳng rõ nhưng thứ tôi rõ là nước mắt tôi rơi bây giờ không phải vì buồn thông thường . Tôi có cảm giác cô ấy rất quen thuộc nhưng chẳng nhớ cô ấy là ai . Tôi có cảm giác đau đớn , xót xa khi nghe những lời ông lão kể những tôi chẳng biết nó là gì .
Cô ấy là vợ tôi , em gái tôi hay là bạn của tôi cũng chẳng rõ nữa nhưng tôi chắc chắn một điều , một người bạn thì không bao giờ khiến tôi có cảm giác như vậy , cũng chẳng có bạn nào mà thức thâu đêm bỏ ăn uống mấy ngày để lo cho tôi .
Nước mắt tôi cứ tuôn như vô thức khiến đôi mắt tôi cũng nhoè đi cho đến khi một bàn tay ấm áp ôm lấy thân thể đang run lên từng đợt vì những cơn gió đông và cũng vì buốt giá nơi con tim này .
" Anh tỉnh hồi nào vậy , sao anh lại khóc ? . Cô ấy ghì chặt lấy tôi và thủ thỉ , khoé mắt cũng đã rưng rưng dọt lệ .
Chính khoảng thời gian tôi hôn mê đã khiến cô ấy trở nên cứng rắn hơn bao giờ hết . Cô ấy biết tôi vẫn đang chờ cô ấy và cũng như không muốn tôi phải bắt gặp những giọt lệ từ trong khoé mắt của cô ấy . Nhưng giờ thấy tôi rơi nước mắt cô ấy vẫn là cô gái yếu đuối vẫn không kìm lòng được mà tuôn lệ . "
" Giờ phút đó tôi muốn ôm em vào lòng và nói với em bao điều nhưng cánh tay tôi như bị bao xiềng xích quấn chặt chẳng thể nào di chuyển . Tôi cũng chẳng thể nói nhiều vì nếu em biết tôi chẳng nhớ em là ai lúc đó không giám chắc em sẽ sốc đến mức nào thế nên tôi đành kìm lòng lại . Cố bắt cặp anh mắt của em và gửi thông điệp , em đưa tay lau đi những giọt nước mắt vẫn còn đọng trên gò má tôi rồi ngồi xuống cạnh tôi . "
Anh tỉnh hồi nào vậy , sao em không thấy chị y tá đâu cả ? . Thôi chết em quên , anh nói được đâu mà trả lời .
Em đã hỏi bác sĩ , ông ấy cũng bảo việc anh tỉnh lại như một kì tích vậy . Cơ thể anh cũng đang chuyển biến tích cực chỉ ít tuần nữa thôi anh sẽ cử động và nói được nhiều hơn là có thể ngồi xe lăn ra ngoài .
" Trông cô ấy cười thật hạnh phúc , tôi cũng hiểu rõ lý do là gì " . Nghĩ đến cái quả xe lăn tôi phát sợ , nhưng mà được thoát khỏi cái nơi này ngày nào tôi mừng ngày đó .
À mà anh này , ngủ lâu như vậy anh có biết thế giới đã đổi mới rất nhiều không . Em đã dọn hẳn qua nhà của anh ở lâu lắm rồi và em đã thay toàn bộ sơn xanh thần thánh của anh thành hồng hello kítti nhé hehe . Hồi đó anh cấm em mà bây giờ em làm được rồi . Em còn cho người đào cái sân của anh lên làm ao nuôi cá koi nữa hehe . Khi nào anh về đảm bảo bất ngờ luôn ..
Hết chương 8
Chân thành cảm ơn ❤️.