Cơ thể của Trương Thiên Tường cứng đờ, linh hồn suy nhược, nếu không phải trong tay có Thận Châu thì chỉ cần một phút là Hàn Hướng Nhu có thể tóm được gã. Nhưng chính Thận Châu này khiến người ta phải kiêng kỵ không thôi, nó chế tạo ảo cảnh có thể độc lập với hiện thực, cũng có thể khiến ảo cảnh hợp làm một với thế giới hiện thực, mang người đi một cách im hơi lặng tiếng.
Hàn Hướng Nhu hơi khẩn trương dùng một tay nắm chặt vòng tay Lôi Kích Mộc còn một tay cầm kính bát quái nhìn chằm chằm vào Trương Thiên Tường. Sau khi có được hai bảo bối từ trong tay Tổ sư gia, Hàn Hướng Nhu còn chưa từng dùng chúng cùng một lúc. Nếu không phải lo lắng việc hủy hoại Thận Châu sẽ không thể quay về thế giới hiện thực thì một kiếm này của cô là có thể chém đầu gã xuống.
Trương Thiên Tường tham lam nhìn chằm chằm vào pháp khí trong tay Hàn Hướng Nhu, lộ ra biểu cảm thèm nhỏ dãi: “Chờ giết ngươi xong thì những bảo bối này đều là của ta.” Gã dùng tay nâng lên thận châu, đôi mắt đầy khinh thường nhìn chằm chằm vào Hàn Hướng Nhu, trên khuôn mặt mang theo vẻ dâm loạn: “Dạng nữ hài thông minh xinh đẹp giống như ngươi thì cũng không thể để ngươi chết dễ dàng như vậy, ta nên tuyển cho ngươi cách chết khủng bố nhất tuyệt vọng nhất mới được.”
Hàn Hướng Nhu nhìn như đang nhìn chằm chằm gã một cách hung tợn nhưng thực ra ánh mắt lại nhìn bóng đen phía sau gã. Người thanh niên xinh đẹp thanh tú kia không biết đã lên tế đàn từ khi nào, lúc này cậu ta thu lại hơi thở trên người mình, biến thành một làn sương đen quấn lên trên người Trương Thiên Tường.
Trương Thiên Tường rất hưởng thụ lạc thú trêu đùa người khác nên không hề nhận ra được phía sau có cái gì đang quấn lên. Gã nhìn biểu cảm vẫn giữ vẻ lạnh nhạt điềm tĩnh của Hàn Hướng Nhu nên hơi tức giận, người đẹp như vậy cần khóc lóc thảm thiết trong tuyệt vọng mới đẹp.
“Ta ngẫm lại xem để ngươi chết như thế nào mới tốt đây? Khiến người nhà của ngươi……”
Đúng lúc này, làn sương đen vốn đang chậm rãi bay tới cánh tay của Trương Thiên Tường đột nhiên vươn tay ra đoạt lấy Thận châu, thời khắc Hàn Hướng Nhu đang chờ khi nhìn chằm chằm vào Trương Thiên Tường chính là vào giờ phút này. Gần như là cùng một thời gian cô vừa vứt vòng tay Lôi Kích Mộc ra, vòng tay biến thành thanh kiếm sắc bén đâm vào ngực Trương Thiên Tường tạo thành một cái lỗ khiến cơ thể gã nát bấy.
Hồn phách của Trương Thiên Tường hốt hoảng trốn ra rồi quay đầu nhìn về phía sau, một cậu trai xinh đẹp cầm Thận Châu thờ ơ nhìn gã: “Trương Thiên Tường, không nghĩ tới ông cũng có ngày hôm nay chứ gì?”
“Ngươi là Lê Chính Tắc?” Trương Thiên Tường khiếp sợ nhìn anh ta rồi xoay người bỏ chạy về nơi xa. Thanh kiếm sắc bén Lôi Kích Mộc vòng một vòng trên không trung, nó bến thành các hại châu rồi bổ một tia sét to như cánh tay của trẻ con tới Trương Thiên Tường. Trương Thiên Tường không kịp kêu lên đã bị sét đánh biến thành làn khói, tan ra trong sương mù.
Trương Thiên Tường đã chết nhưng mấy người Hàn Hướng Nhu và Lý Đại Đông cũng không thấy nhẹ nhàng gì. Đột nhiên xuất hiện tên Lê Chính Tắc này không biết thiện hay ác, Thận châu trong tay anh ta không thể an toàn hơn so với trong tay Trương Thiên Tường.
Dường như phát hiện sự khẩn trương của Hàn Hướng Nhu, bỗng nhiên Lê Chính tắc cười rồi vứt Thận châu cho cô: “Cái này cho cô.”
Hàn Hướng Nhu vội vàng vươn tay ra bắt lấy Thận châu rồi nhìn anh ta hơi khó hiểu: “Anh là ai?”
Lê Chính Tắc cười khẽ một tiếng: “Tôi đã không còn là người, tôi là quỷ.” Anh ta nghiêng đầu liếc nhìn Hàn Hướng Nhu: “Cô đã có Thận châu, nhanh thả chúng tôi ra nào. Đúng rồi, còn những tên quỷ tiến vào cùng các cô nữa, đó đều là đàn em cũng tôi, đừng giết chết bọn chúng.”
Hàn Hướng Nhu dẫm mạnh một cái trên hình vẽ bát quái giữa tế đàn, lập tức toàn bộ tế đàn giống như bị gió lốc quét tới, nhanh chóng tan biến rồi khuyếch tán ra xung quanh. Từng cây đại thụ hóa thành hư vô ở trong gió, cỏ khô trên mặt đất biến mất không thấy. Quỷ thắt cổ treo ở trên cây đang chơi vui vẻ bị té xuống mà không hiểu được, chờ đến khi gã lồm cồm bò dậy mới ngạc nhiên phát hiện tất cả rừng rậm đã không thấy, dưới lòng bàn chân đã không còn cành lá hư thối, trên đỉnh đầu cũng đã không còn bầu trời xám xịt, gã ở trong làn sương mù hỗn độn tựa như thần thoại trở thành chuyện xưa được lưu truyền vậy.
“Đi thôi.” Hàn Hướng Nhu nắm lấy không trung, một cánh cửa nhỏ xuất hiện giống y như đúc cánh cửa trong thư phòng của Trương Thế Phong. Một nhóm người và một đám quỷ đi theo sau Hàn Hướng Nhu đi ra khỏi cánh cửa, Trương Thế Phong đang ngồi xếp bằng trong phòng khách sững sờ đột nhiên đứng lên nhìn họ một cách hung tợn: “To gan thật, ai cho phép các ngươi tiến vào?”
Hàn Hướng Nhu thương hại nhìn lão: “Ông Trương, ông đã quên rồi? Ông đã chết một trăm năm, là bị cha ruột của ông tự tay giết chết.”
Trương Thế Phong sửng sốt một chút rồi nhanh chóng tính táo lại, ác độc quát ầm lên: “Bớt đánh rắm cho lão tử! Người đâu! Bắt kẻ trộm vào nhà mau!”
Cùng lắm chỉ khoảng vài phút đã có một đám người vọt vào từ ngoài cửa viện rồi vây quanh bọn họ. Hàn Hướng Nhu quan sát kỹ tướng mạo của những người đó, tiểu thư trẻ tuổi xinh đẹp, đại thiếu gia mang theo lệ khí giữa mày, nhị thiếu gia hòa nhã, tam thiếu gia nhìn có vẻ ngọa mạn kiêu căng cùng với mấy chục người của nhà họ Trương. Bọn họ đều cho rằng mình tồn tại nhưng thật ra thi thể của họ đã biến thành tro tàn.
Hàn Hướng Nhu di chuyển Thận châu trong tay rồi nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Hãy tỉnh lại đi, tất cả kết thúc rồi.”
Giống như trong rừng rậm, Nhà lớn họ Trương nhanh chóng sụp đổ rồi biến mất, lập tức Trương Thế Phong và ba người em trai của gã và cả nhà đầy con đầy cháu hoảng loạn lên, dường như không rõ đã xảy ra điều gì. Rất nhanh bọn họ kinh ngạc phát hiện ra cơ thể họ cũng bắt đầu tan biến theo căn nhà đang sụp đổ. Bọn họ ngẩn ngơ nhìn chân mình biến mất dần dần, còn không kịp hỏi một câu thì cả người đã hóa thành bụi.
Bọn họ ở nơi này quá lâu, hồn phách đã trở thanh một bộ phận của ảo cảnh. Hiện giờ ảo cảnh sụp đổ, hồn phách của bọn họ sẽ nổ tung giống như pháo hoa, vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian.
Cùng với ảo cảnh tiêu tán, sương mù dày đặc lại bao vây lấy mọi người rồi nhanh chóng không nhìn thấy được gì. Hàn Hướng Nhu đi lên phía trước một bước thử thăm dò, bỗng nhiên chân đạp hụt một cái nên bị ngã ra đất, chưa đợi cô ngẩng đầu lên thì đã nghe được một giọng nói đầy vui vẻ hô lên: “Đạo hữu Hàn, cô đã ra rồi!”
Hàn Hướng Nhu vừa mới đứng lên thì thấy từ trong không khí rơi xuống một nhóm cả người cả quỷ. Tuy hai nhóm người phát sóng trực tiếp đều còn sống nhưng dù sao đã từng ở cái nơi kia nên chắc chắn sẽ có ảnh hưởng tới cơ thể. Lần này số lượng quỷ được giải thoát cũng không ít, một phần rất lớn đều là nhóm người mất tích ở hai mươi năm trước. Hồn phách của những người này đã trải qua hai mươi năm hao tổn giờ sắp tan biến, nếu trực tiếp đầu thai thì chắc có lẽ kiếp sau sẽ biến thành ngu dại. Trương Chiêu Dục thu bọn họ vào một cái ngọc bội, chuẩn bị sau khi trở về tìm người giúp bọn họ tu bổ hồn phách rồi mới siêu độ bọn họ đi đầu thai.
Hàn Hướng Nhu đi tới gần Lê Chính Tắc, vừa cười vừa gật đầu với anh ta: “Lần này cảm ơn anh.”
Không cần cảm ơn, nếu không thì cô giúp tôi một chuyện đi.” Lê Chính Tắc chỉ vào đám quỷ phía sau mình rồi nói: “Bọn họ đều là cô hồn giã quỷ không nơi chốn, cô giúp tôi đưa bọn họ đi đầu thai.”
“Vậy còn anh?” Hàn Hướng Nhu chấp nhất hỏi: “Bản thân anh có yêu cầu tôi làm gì cho anh không?”
Lê Chính Tắc cười rộ lên, khóe miệng lộ ra một cái lúm đồng tiền, nhìn có vẻ so với trước càng ngoan ngoãn hơn: “Tôi không có điều gì muốn cô làm, tôi còn không nghĩ đến chuyện đầu thai.” Anh ta lấy ra một quyển sách từ trong ngực ném cho Hàn Hướng Nhu: “Vừa rồi tôi nhặt trên tế đàn, có khả năng sẽ giúp đỡ được cho các cô.”
Lê Chính Tắc bay ra ngoài từ cửa sổ, vẫy vẫy tay với Hàn Hướng Nhu rồi biến mất. Hàn Hướng Nhu mở cuốn sách đang ôm trong ngực ra xem một chút, bên trên ghi lại cuộc đời của Trương Thiên Tường.