Lý Đại Đông bị túm lấy chạy được vài bước thì mới tỉnh táo lại bèn vội vàng tránh thoát anh ta. Đối mặt với biểu cảm nghi ngờ của Lý Khải, Lý Đại Đồng rất bình tĩnh nói: “Vừa rồi tiểu thư bảo tôi vào vườn hái một ít hoa đưa đến tú lâu, tôi vừa mới tiến vào thôi.”
Vừa nghe nói tiểu thư sai việc nên lúc này Lý Khải mới nói: “Vậy ngươi mau đi hái hoa cho tiểu thư đi, chọn hoa đẹp đẹp chút, tiểu thư bắt bẻ lắm đấy.” Nói xong anh ta vội vội vàng vàng đi luôn.
Sắc mặt của Lý Đại Đông xám ngoét chán nản quay trở lại: “Lý Khải là đệ tử của phái Toàn Chân, năm nay mới tới cục điều tra vụ án linh dị, không nghĩ tới……”
Lý Đại Đông không nói được nên lời, im lặng một lát, vành mắt anh ta đỏ lên rồi hỏi: “Hiện tại cậu ấy còn sống không?”
Hàn Hướng Nhu cũng không biết, từ khi đến nơi này thì phương pháp dùng âm khí hay tử khí phân rõ người sống người chết đã không dùng được nữa, cô cũng không nhìn ra được sinh tử của Lý Khải.
“Có lẽ anh ta chỉ bị mê hoặc tâm trí thôi.” Hàn Hướng Nhu nói xong, cô lấy một lá bùa Tỉnh Thần cực phẩm từ trong túi đưa cho Lý Đại Đông: “Anh để bên người đi, nếu cảm thấy đầu óc mơ màng thì kịp thời nói cho tôi biết.”
Sau khi Lý Đại Đông nhận lấy lá bùa lập tức tay hơi run rẩy: “Đạo hữu Hàn, đây chính là lá bùa cực phẩm nha, cô cứ đưa cho tôi như vậy hả?”
Hàn Hướng Nhu liếc mắt nhìn anh ta: “Lúc này còn quan tâm cái gì cực phẩm hay không cực phẩm, có thể hoàn thành nhiệm vụ là quan trọng nhất. Còn về phần lá bùa cực phẩm, đến lúc đó cho trưởng phòng Trương các anh trả theo giá thị trường chiết khấu là được rồi.”
Lúc này Lý Đại Đông không run tay nữa mà đổi thành chân run, bùa cực phẩm giá trên thị trường bằng với tiền lương nhiều năm của anh ta, cũng không biết sau khi trưởng phòng Trương nhận được giấy tờ thì trong lòng có quặn đau hay không đây.
Hai người tiếp tục đi từ núi giả vào trong vườn, đi được nửa giờ thì cuối cùng đã tới cuối vườn. Hàn Hướng Nhu đứng cạnh tường rào cao 3m thì trầm ngâm một lát, sau đó quay đầu hỏi Lý Đại Đông: “Anh cảm thấy bên ngoài tường rào sẽ là cái gì?”
Lý Đại Đông lắc đầu, mọi thứ nơi đây đều vượt qua sự hiểu biết của anh ta, thật sự quá khó đoán.
Hàn Hướng Nhu cười: “Nếu không đoán được thì chúng ta đi lên nhìn xem.”
Lý Đại Đông nhìn thoáng qua xung quanh lại phát hiện muốn đi lên khá khó khăn. Cũng không biết có phải nhà họ Trương sợ người chạy đi hay không mà khoảng đất này chẳng những không có núi giả mà ngay cả một cái cây hơi cao cũng không có, chỉ có một mảnh vườn hoa. Trong lúc Lý Đại Đông cân nhắc ra bên ngoài nhìn như thế nào thì Hàn Hướng Nhu đã lấy ra hai lá bùa Khinh Thân.
Lý Đại Đông vừa nhìn thấy lại là lá bùa cực phẩm thì khẩn trương vội vàng lắc lắc đầu: “Đạo hữu Hàn, nếu không cô tự đi xem đi, tôi sợ chờ sau khi tôi đi ra ngoài thì trưởng phòng chúng tôi không trả nổi tiền mất.”
Hàn Hướng Nhu không nhịn được bật cười rồi nhét lá bùa vào trong tay anh ta: “Nơi này thật sự quá kỳ quái, an toàn của chúng ta phải được ưu tiên, còn tiền nong gì đó thì ra ngoài nói sau.”
Lý Đại Đông vừa định thở phào nhẹ nhõm nhưng nghe được câu cuối cùng thì trong lòng nhảy dựng lên. Nhưng Hàn Hướng Nhu nói rất đúng, hiện tại không phải là lúc để ý tới cái này, nếu ở bên trong quá lâu thì chỉ sợ bọn họ đều sẽ biến thành giống Lý Khải.
Hai người dán bùa Khinh Thân lên người, Lý Đại Đông đang bấm thủ quyết niệm chú thì Hàn Hướng Nhu đã dẫm lên không trung từng bước một đi lên đầu tường rồi.
“Ồ?” Biểu cảm của Hàn Hướng Nhu hơi kỳ quái, ngay sau đó cô bước ra ngoài tường rào. Tuy trong lòng Lý Đại Đông sốt ruột nhưng công lực của anh ta kém hơn Hàn Hướng Nhu rất nhiều, không niệm xong chú này thì lá bùa sẽ không có hiệu lực. Cũng may thủ quyết chú và pháp chú không phức tạp, không đến nửa phút thì Lý Đại Đông đã bò lên được đầu trường, đến khi anh ta nhìn thấy tất cả hình ảnh bên ngoài tường thì lập tức choáng váng.
Vừa rồi lúc Lý Đại Đông từ trong vường đi hướng bên này cũng đã xem qua phía ngoài tường, tuy không nhìn thấy phong cảnh gì nhưng cũng không cảm thấy có cái gì lạ thường. Nhưng khi lên được đầu tường anh ta mới phát hiện không ngờ ngoài tường đều là sương mù dày đặc, mà vừa rồi Hàn Hướng Nhu giống như đi vào bên trong sương mù dày đặc.
Lập tức Lý Đại Đông luống cuống, sương mù dày đặc này rõ ràng không phải là thứ tốt gì, Hàn Hướng Nhu vào sương mù cũng không biết có thể gặp phải nguy hiểm gì hay không. Nhưng anh ta lại không có lá gan đi vào tìm cô, anh ta cảm thấy chỉ cần bản thân bước ra nửa bước khỏi đầu tường này thì cuối cùng sẽ không về được nữa.
Trong khi Lý Đại Đông không biết làm sao bây giờ thì Hàn Hướng Nhu đã đi ra khỏi sương mù rồi về tới đầu tường rào này. Tức khắc Lý Đại Đông thở dài nhẹ nhõm một hơi, thở hổn hển lau mồ hôi trên trán: “Đạo hữu Hàn, cô làm tôi sợ chết đi được.”
Hàn Hướng Nhu từ trên tường đi xuống mặt đất. Lý Đại Đông cũng vội vàng đi theo, sau đó cẩn thận gỡ bùa Khinh Thân trên người xuống rồi bỏ vào trong túi. Đây chính là lá bùa cực phẩm, lần sử dụng vừa rồi chỉ tiêu hao rất ít linh khí của lá bùa, anh ta nhận xét bùa Khinh Thân này có thế nào cũng có thể dùng thêm tám đến mười lần nữa.
“Đạo hữu Hàn, sương mù dày đặc bên ngoài kia là cái gì vậy?”
“Là kết giới.” Hàn Hướng Nhu nói: “Kết giới kia bao vây Nhà lớn họ Trương vào trong, nếu chúng ta muốn đi ra thì cần phải phá vỡ kết giới này.” Sắc mặt Hàn Hướng Nhu nặng nề hơn: “Hơn nữa tôi phát hiện sương mù dày đặc này có tác dụng mê hoặc tâm trí con người.”
“Mê hoặc tâm trí con người?” Lý Đại Đông như đang suy nghĩ điều gì: “Vậy Lý Khải bị mê hoặc tâm trí sao? Có phải hắn cũng đi ra ngoài hay không?”
Hàn Hướng Nhu không nói gì, cô trầm tư một lát, sau đó nhắm mắt lại bấm một pháp quyết, ngưng tụ ánh sáng công đức lên đôi mắt rồi từ từ mở mắt ra.
Trong vườn vốn sáng rõ lúc này bị một màn sương bao phủ, tuy sương mù không dày đặc như bên ngoài nhưng trong khi hô hấp đã hít sương mù vào bụng. Hàn Hướng Nhu xoay người liếc nhìn Lý Đại Đông, bởi do anh ta có bùa Tỉnh Thần nên sương mù mới tới bên miệng anh ta đã bị chặn lại.
Hàn Hướng Nhu thu lại ánh sáng công đức vào cơ thể rồi nói với Lý Đại Đông: “Toàn bộ tòa nhà đã bị sương mù mà chúng ta không nhìn thấy được bao phủ, bọn họ hít sương mù quá nhiều cho nên mới bị mê hoặc tâm trí.”
Lý Đại Đông cảm thấy trong đầu mình như hồ nhão, cảm thấy bắt đầu vào nơi này liền mơ mơ màng màng, kinh nghiệm điều tra vụ án trước đây hoàn toàn không sử dụng nổi.
Hàn Hướng Nhu trầm ngâm một lát rồi suy đoán: “Có lẽ đồng nghiệp của anh chỉ đơn giản là bị mê hoặc tâm trí thôi, chúng ta tìm được họ trước đã, xem tình huống cụ thể của bọn họ rồi nói tiếp. Nếu chỉ đơn giản là mê hoặc tâm trí thì chúng ta sẽ giải cho họ, đến lúc đó chúng ta cùng nhau tìm mắt trận phá bỏ kết giới này.”
Hàn Hướng Nhu hái hoa cầm trong tay, đợi đến khi đi ra ngoài cũng không tránh đi tầm mắt của những người khác, nếu có người hỏi thì nói hái hoa cho tiểu thư. Trên đường đi có gặp mấy người trung niên tầm bốn năm chục tuổi, theo Lý Đại Đông phân biệt thì hẳn là những người mất tích vào 20 năm trước.
Trong lòng hai người trở nên lạnh lẽo, thời điểm những người này mất tích đã bốn năm chục tuổi, 20 năm trôi qua vẫn duy trì tướng mạo này như cũ thì có khả năng rất lớn là đã chết. Nghĩ đến đây, Lý Đại Đông hơi sốt rột, những đồng nghiệp của anh ta đã tiến vào đây nửa tháng, không biết là người hay là quỷ.
Hai người ra khỏi khu vườn, ở một khoảng sân ở phía trước thì nhìn thấy Vạn Thủ Côn của cục điều tra vụ án linh dị, lúc còn ở đảo Hải Thần Hàn Hướng Nhu từng gặp anh ta. Nhận được ám chỉ của Hàn Hướng Nhu, Lý Đại Đông tiến lên ngăn cản Vạn Thủ Côn, Vạn Thủ Côn nhìn thấy Lý Đại Đông thì trong mắt xuất hiện sự mờ mịt: “Có phải ta từng gặp ngươi ở đâu rồi phải không?”
Lý Đại Đông kinh ngạc vui mừng ôm lấy bả vai của Vạn Thủ Côn: “Thủ Côn, tôi là Lý Đại Đông, là Lý Đại Đông đây.”
“Lý Đại Đông?” Vạn Thủ Côn nhìn chằm chằm mặt anh ta một lúc rồi hỏi lại: “Là người hầu trong viện của đại thiếu gia?”
Lý Đại Đông: “……”