Chương 69: Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ (Dịch)

Sau khi Cố Bách Nhiên biết được hành động của Hàn Hướng Nhu thì thấy hơi ngoài ý muốn mà nhíu mày, trầm ngâm một lát thì bỗng nhiên anh mở miệng nói: “Cô gọi Hàn Hướng Nhu đến văn phòng của tôi một chuyến.”

Trần Lâm nhanh chóng quan sát biểu cảm của Cố Bách Nhiên, nhưng mỗi khi ở văn phòng, Cố Bách Nhiên thường có vẻ mặt bình tĩnh khiến người khác rất khó đoán ra suy nghĩ của anh. Trần Lâm chỉ có thể gật đầu rồi đi ra ngoài báo cho Hàn Hướng Nhu biết.

Hàn Hướng Nhu đang đọc những tài liệu liên quan tới hạng mục hợp tác với tập đoàn Khang Thành, Trần Lâm đi tới dùng ngón tay gõ gõ lên bàn của cô: “Tổng giám đốc Cố gọi em đi vào một lát kìa, có thể là hỏi chuyện về viện dưỡng lão.” Trần Lâm nói xong thì đến gần hạ giọng xuống nhắc nhở: “Lúc em nói chuyện thì để ý một chút, đừng lỡ miệng nói loại chuyện này ra.”

Hàn Hướng Nhu khép tài liệu lại rồi gật đầu với Trần Lâm: “Em biết rồi, chị yên tâm đi.”

Hàn Hướng Nhu gõ cửa văn phòng tổng giám đốc, sau khi nhận được sự đồng ý bèn đi vào. Cô phát hiện, ngoài ý muốn là Cố Bách Nhiên không phải ngồi ở sau bàn làm việc mà là ngồi trên sô pha đùa nghịch trà cụ ở trên bàn. Cố Bách Nhiên thấy Hàn Hướng Nhu đứng ở cửa không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn lướt qua cô, không ngờ trên mặt mang theo nụ cười nhẹ dàng: “Thư ký Hàn, mời ngồi.”

Hàn Hướng Nhu đi tới bên cạnh sô pha rồi ngồi xuống: “Tổng giám đốc Cố tìm tôi có việc gì vậy ạ?”

Cố Bách Nhiên rót một ly trà rồi để trước mặt Hàn Hướng Nhu, làm dấu tay mời rồi mới hỏi: “Tôi nghe thư ký Trần nói sở dĩ viện dưỡng lão Từ Tâm kinh doanh khá khó khăn bởi vì về cơ bản những cụ già nơi đó không có nguồn kinh tế đầu vào, là viện dưỡng lão có tính chất phúc lợi?”

Hàn Hướng Nhu nâng chén trà lên uống một ngụm, ngón tay vô ý thức vẽ lên thành chén: “Tôi nghe nói có rất nhiều cụ già nông thôn mỗi tháng chỉ có thể nhận được lương lưu rất ít ỏi, sinh hoạt khá khó khăn. Nơi đó có một số các cụ vì nhiều nguyên nhân mà chỉ sống một mình hoặc hai vợ chồng già chăm sóc lẫn nhau, một khi sinh bệnh thì họ sẽ không có tiền khám bệnh và cũng không ai chăm sóc, ngay cả sinh hoạt cũng không thể duy trì. Mấy năm nay viện dưỡng lão Từ Tâm vẫn luôn nhận những cụ như thế, viện dưỡng lão chẳng những muốn chăm sóc cuộc sống hàng này của các cụ mà còn phải bỏ tiền khám bệnh. Lúc ban đầu có chính phủ hỗ trở còn có thể duy trì, về sau chỉ có mỗi một mình viện trưởng Trương gồng gánh cả viện dưỡng lão to lớn thì trở nên khá gian nan.”

Sắc mặt của Cố Bách Nhiên không quá đẹp: “Trong mấy năm nay tập đoàn Thần Huy chúng ta mỗi năm đều có mấy bộ phận đi viện dưỡng lão Từ Tâm làm công ích nhưng sau khi trở về lại không có ai phản ánh tình huống lên trên. Nếu đã biết hẳn nên đưa cho họ một khoản tiền mới đúng mà không phải chỉ đơn giản đưa một ít vật tư để an ủi.” Cốc Bách Nhiên dịch tầm mắt lên trên khuôn mặt của Hàn Hướng Nhu rồi chăm chú nhìn cô, trầm ngâm một lát mới hạ quyết định: “Cô đại biểu công ty đi viện dưỡng lão, chi phí dưỡng lão của mấy cụ và tiền chữa bệnh của viện trưởng Trương vẫn nên để công ty chi trả đi.”

“Không cần đâu.” Hàn Hướng Nhu thản nhiên từ chối: “Đây là việc cá nhân của tôi, không có quan hệ gì tới công ty.”

Cốc Bách Nhiên sửng sốt một chút, gần như không nghĩ tới Hàn Hướng Nhu sẽ từ chối lời đề nghị này nên nhìn cô vẻ hơi kinh ngạc: “Đây cũng không phải là số tiền nhỏ.”

“Tôi biết.” Hàn Hướng Nhu nói rất hào hùng: “Chút tiền ấy tôi vẫn có.”

Cố Bách Nhiên bị những lời nói này làm đơ người, trong nhất thời không biết nói gì mới tốt. Hàn Hướng Nhu thấy Cố Bách Nhiên không nói chuyện thì hơi nhíu mày: “Tổng giám đốc Cố còn có việc gì không? Nếu không có việc gì thì tôi đi ra ngoài trước, bên ngoài có có một số công việc chưa làm xong.”

Cố Bách Nhiên ho nhẹ hai tiếng rồi đặt ấm trà xuống: “Vừa rồi sau khi Trần Lâm báo cáo về tính huống của viện dưỡng lão, tôi phát hiện các bộ phận thay phiên đi làm công ích chỉ là làm hoạt động ở bề nổi. Tôi dự tính lấy danh nghĩa công ty xây một viện dưỡng lão công ích chuyên nhận những người cao tuổi không có nhà để về hoặc không có ai chăm sóc. Cô làm một bản báo cáo nghiên cứu điều chỉnh đi, nhìn xem tài chính để xây một viện dưỡng lão như vậy cần bao nhiêu, đầu vào mỗi năm yêu cầu đại khái bao nhiêu tiền. Trong vòng nửa tháng đưa báo cáo cho tôi, tháng sau chúng ta mở cuộc họp hội đồng quản trị cần phải tiến hành thảo luận.”

Hàn Hướng Nhu thở dài không tiếng động, cô cảm thấy mỗi khi bản thân đi ra ngoài một chuyến lúc trở về sẽ có thêm một đống việc. Lần trước sau khi đi dạo phố với Lisa về thì trở thành thành viên của tổ hợp tác hạng mục; hiện giờ giành đi viện dưỡng lão lúc trở về còn phải viết báo cáo nghiên cứu điều chỉnh, đây là mệnh gì nha!

Vẻ mặt của Hàn Hướng Nhu thêm phần âu sầu: “Vâng ạ, tổng giám đốc Cố, tôi đi chuẩn bị luôn đây.” Cô đặt chén trà xuống rồi đứng dậy rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.

Thấy bóng dáng không chút nào lưu luyến của Hàn Hướng Nhu, Cố Bách Nhiên cảm thấy gần đây hình như bản thân không khiến phụ nữ nhiệt tình là mấy.

Tập đoàn Thần Huy rất lớn, cấp dưới ở công ty có rất nhiều nên bởi vậy mà công việc cũng cực kỳ bận rộn. Hàn Hướng Nhu bận bịu một cái là cảm thấy thời gian trôi qua nhanh, chưa tới mấy ngày đã tới ngày quốc khánh. Làm một nhân viên không có nghỉ đông và nghỉ hè nên bảy ngày nghỉ quốc khánh đúng là đáng được bắn pháo hoa chúc mừng.

Ngày cuối cùng trước khi nghỉ, phòng thư ký luôn cực kỳ biết tự hạn chế cũng thả lỏng vài phần, sau khi các thư ký xử lý công việc xong đều thảo luận chuyện đi ra ngoài chơi quốc khánh ở trong nhóm WeChat.

Vào lễ quốc khánh Hàn Hướng Nhu không có kế hoạch du lịch, nhưng là chưởng môn tương lai của Thiên Nhất Phái bị áp lực rất lớn khi nuôi Tổ sư gia, Hàn Hướng Nhu đang nỗ lực suy tư xem vào lễ quốc khánh nên đi đâu để kiếm thêm thu nhập. Đang lúc băn khoăn thì Trương Chiêu Dục gọi điện thoại tới đi thẳng vào vấn đề: “Đạo hữu Hàn, có một vụ án chết người bọn chú cần cháu hỗ trợ, lễ quốc khánh cháu có rảnh không?”

Ánh mắt của Hàn Hướng Nhu sáng lên, thật là nói tới tiền là tiền tới nha, vậy là cần phải rảnh nha!

Sau khi tan tầm, Hàn Hướng Nhu dựa theo định vị mà Trương Chiêu Dục gửi qua di động đi tới phòng làm việc thuộc chi nhánh thành phố Lâm Hải của cục điều tra vụ án linh dị ở tỉnh Lan Hải.

Chi nhánh của cuộc điều tra linh dị Lan Hải nhìn từ ngoài sân vào thì không giống như nơi làm công, mà là tòa nhà của gia đình giàu có xưa kia. Cổng lớn màu son đỏ cổ xưa, ngoài cổng là hai con sư tử đá, từ cánh cổng lớn phòng tầm mắt vào xem, góc viện, dưới hành lang, ở ven tường đều trông không ít hoa cỏ, trong khu vực đình viện có xây núi giả, dòng nước trong vắt chảy xuống từ trên đỉnh núi giả, đảo mắt nhìn lại có một hương vị khác.

Cảnh đẹp như thế nhưng lại giấu huyền cơ. Người ngoài nghề thấy nơi này có lẽ chỉ cảm thấy cảnh được bài trí không tồi, nhưng Hàn Hướng Nhu lại nhìn ra được đình viện có trận pháp Sơn Thủy được ẩn giấu, nếu người không hiểu trận pháp đi vào chỉ sợ không quá năm bước đã rơi vào mê trận.

Trận pháp cũng là một phương diện mà Thiên Nhất Phái rất am hiểu, đương nhiên là Hàn Hướng Nhu cũng rất hiểu về trận pháp. Trước đây khi Hàn Hướng Nhu ở đảo Hải Thần dò xét Thận Nữ thì phát hiện đảo Hải Thần bị trận pháp bao phủ cho nên mới dẫn tới việc vong hồn không có cách nào đầu thai, đáng tiếc là thời gian lúc ấy rất gấp gáp, trận pháp kia lại cực kỳ phức tạp, Hàn Hướng Nhu không kịp suy đoán thì bất đắc dĩ bị buộc dùng phù Phá Trận. Nhưng với trận pháp nhỏ ở nơi này, Hàn Hướng Nhu không cần phải suy đoán, chỉ cần đi vào là tự nhiên sẽ biết bước tiếp theo nên đi nơi nào, giống như làm phép tính cộng trừ trong phạm vi mười, vừa nhìn là đã biết rõ, không cần phí công suy nghĩ.

Trương Chiêu Dục bận rộn làm xong việc trên tay, nhìn đồng hồ đoán Hàn Hướng Nhu sắp tới nên đứng lên chuẩn bị đến ngoài cổng đón. Vừa mới đẩy cửa phòng thì Trương Chiêu Dục liền thấy Hàn Hướng Nhu xuyên qua sân vắng đi tới, rất nhanh đã tới trước mặt ông.

“Chính cháu tự vào được? Cháu hiểu trận pháp?” Trương Chiêu Dục không giấu nổi biểu cảm kinh ngạc của mình: “Hình như cái gì cháu cũng đều giỏi.”

“Cũng tạm được, hiểu một chút thôi ạ.” Hàn Hướng Nhu đi lướt qua Trương Chiêu Dục rồi vào phòng của họ, sau đó trực tiếp hỏi: “Rốt cuộc là vụ án gì ạ?”

Editor Thiên Châu Vũ Nhiên có lời muốn nói:

Thật sự xin lỗi cả nhà vì giờ mình mới đăng truyện tiếp được!

Mình rất lấy làm tiếc là sắp tới mình sẽ không ra truyện đều được nữa nhưng mình sẽ không ngừng đâu nên mọi người yên tâm nha, chẳng là mọi người sẽ phải đợi lâu thôi ạ!

Mình sắp đón thêm một bé cưng nữa, vì thế mà mình nghén lên nghén xuống, thật sự rất sợ, nhưng lỡ rồi mà bỏ thì xót con quá nên cả 2 vợ chồng quyết định để.

Về cái sự nghén của mình thì mình cũng biết trước tương lai thế nào, 3 bạn đầu nhà mình mình đều nghén đến khi đẻ hết, ăn gì cũng không vào, ngửi mùi gì cũng không chịu nổi, đến uống nước cũng thấy buồn nôn, thở thì không ra hơi, bố mình phán nhìn như con gà rù.

Có bạn nào mà dùng tránh thai khẩn cấp thì nên ngưng nhé, hại thân không nói mà mình chả thấy có hiệu quả gì, mấy lần dùng chả sao, lần này dùng lại bị dính, sau đó mình mới biết có đến 2 đứa bạn mình dùng tránh thai khẩn cấp cũng bị cấn bầu.

Thời gian này nghén ngẩm lại còn phụ chồng làm đến đêm nữa, có nhiều khi cứ 1h đêm mới ngủ ý, hôm nay đuối quá nên ở nhà gõ chữ nè. Vì tính chất công việc nên sáng dậy ăn sáng xong thì đa phần vật vã với cơn nghén và cơn buồn ngủ nên hầu như mình không edit được thêm bao nhiêu đã đi ngủ, ngủ mê mệt đến trưa thì chồng goi dậy đi ăn trưa rồi chiều gõ vài dòng lại đi ngủ. Từ khi nghén đến giờ là mình không còn nấu cơm ở nhà nữa, lúc thì ăn ngoài lúc thì ăn nhà ngoại. May 2 đứa lớn về nội chơi, đứa nhỏ tối đưa qua nhà ngoại nhờ trông hộ không thì không biết xoay sở ra sao.

Thời gian này mình cảm thấy khủng hoảng, còn khủng hoảng gì thì mình không biết nói thế nào nữa, tinh thần đi xuống trầm trọng, người khó chịu nôn nao lúc nào cũng ôm cái bụng đói, lần đầu tiên mình nghén mà phát khóc lên được, sợ không ăn được con lại đói, mà ăn thì như cực hình, ngày cứ vài lần trớ. Thật sự thật sự rất đáng sợ.

Cả mấy năm ăn lại đẻ ăn lại đẻ nên mình cứ bị ru rú trong nhà, đôi khi lảm nhảm để giải sờ trét nên mọi người thông cảm nha!

Thân! Yêu cả nhà nhiều nhiều!