Chương 32: Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ (Dịch)

Thoạt nhìn Hàn Hướng Nhu bình tĩnh hơn so với Đại Quan nhiều, trước đó cô túm lấy hồn phách của Lão Khuê ra là biết cái gọi là tổ thần kia đã phát hiện ra động tác của cô rồi, cũng đoán được tổ thần sẽ động thủ.

Theo con sóng dâng lên, một ánh sáng đỏ từ hướng sơn thôn bắn thẳng về mấy người Đại Quan.

Đại Quan bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, lập tức xụi lơ trên mặt đất: “Tổ thần……”

Đây là lần thứ hai Hàn Hướng Nhu nhìn thấy ánh sáng đỏ này, lần trước ở lâu đài cổ ánh sáng đỏ này đã giết ả lễ tân trước mặt cô.

Tốc độ của ánh sáng đỏ rất nhanh, lúc Hàn Hướng Nhu chưa kịp có động tác gì thì đã tới trước mặt Đại Quan, trong khi Đại Quan cho rằng mình sẽ bị đánh thành bụi thì bỗng nhiên nhìn thấy ánh sáng đỏ đó hình như đụng vào một cái lồng vô hình, nháy mắt đã bị đánh tan.

Hàn Hướng Nhu nhân cơ hội thu lại hồn phách của Đại Quan và ba ả nhân viên phục vụ. Vốn cho rằng tổ thần bị mình giáp mặt vả mặt như vậy sẽ cực kỳ tức giận nhưng ra ngoài dự kiến của Hàn Hướng Nhu, ấy vậy mà tổ thần không ra tay tiếp nữa, ngay cả sóng lớn trên biển đều ngừng.

Màn đêm buông xuống, Hàn Hướng Nhu mang theo hai mươi người trở lại lâu đài cổ lần nữa, đúng như cô đoán, lâu đài cổ trống không, một thôn dân cũng không thấy.

Hàn Hướng Nhu mang mọi người về căn phòng xa hoa, dùng phù trận bảo vệ toàn bộ phòng, vẫn lấy bát quái kính làm mắt trận như cũ.

Các thư ký chia một gian cho nhóm Lão Đàm và Mã Tấn tiến vào ở. Lúc này mọi người cũng không chú ý nhiều như vậy, đánh răng qua loa rồi chui vào trong chăn luôn. Trong lúc mọi người nhỏ giọng nói chuyện phiếm thì bỗng nhiên trong phòng bị tắt hết đèn, bàn tay căng cứng của Khương Manh Manh nắm lấy cánh tay của Hàn Hướng Nhu, giọng nói hơi run run: “Bọn họ tới rồi sao?”

Hàn Hướng Nhu duỗi tay ra vỗ vỗ tay Khương Manh Manh rồi nhẹ nhàng an ủi: “Không có việc gì, chắc là bị ngắt aptomat thôi. Chị yên tâm đi, bọn họ không vào được đâu.” Nói xong cô vươn tay ra vẽ vài lá bùa trên không trung, từng ánh sáng nhu hòa từ đầu ngón tay của cô bay ra rơi xuống những chỗ khác nhau, tựa như từng con đom đóm chiếu sáng màn đêm đen đặc.

Nhìn những đốm sáng nhấp nháy đang lơ lửng trên không trung thế mà lại có cảm giác lãng mạn. Sự khẩn trương trong lòng mọi người dần thui bước, cơn buồn ngủ nhanh chóng dâng lên, chỉ trong chốc lát đã chìm vào giấc ngủ.

Hàn Hướng Nhu đứng dậy khỏi giường rồi mở cửa đi ra ngoài. Lúc này trên hành lang đều bị quỷ hồn che kín, nhiều đến mức chạy dọc tới cả cầu thang, liếc mắt nhìn ra xa không thấy điểm cuối. Hàn Hướng Nhu đánh giá đây là tổ thần sốt ruột nên mới phóng ra tất cả oan hồn đã chết ở nơi này trong suốt 300 năm.

Không đợi Hàn Hướng Nhu nói chuyện, quỷ hồn chen ở đằng trước nhào tới Hàn Hướng Nhu. Hàn Hướng Nhu sờ sờ vòng tay Lôi Kích Mộc nhưng vẫn không tháo nó xuống, đây chính là chuỗi công đức lớn đấy, lãng phí thật đáng tiếc.

“Tôi biết các người đều là người bị hại, bị thôn dân nơi này lừa lên đảo rồi bị lột da, sau khi chết bị nhốt ở chỗ này không có cách nào đầu thai.” Bỗng nhiên Hàn Hướng Nhu cao giọng: “Tôi có thể mở quỷ môn đưa các người đến âm phủ.”

Trong phút chốc tất cả con quỷ đều im lặng nhưng ánh mắt nhìn Hàn Hướng Nhu vẫn rất nghi ngờ như cũ.

Hai tay Hàn Hướng Nhu lấy ra lá bùa rồi thuần thục vân vê. Mấy năm nay không biết cô đã mở ra quỷ môn bao nhiều lần nhưng lần này cô vừa ra tay liền phát hiện có vấn đề, lại không ngờ lá bùa không kết nối được đến địa phủ.

Bỗng nhiên có tiếng cười nhạo truyền đến, một lệ quỷ mang theo mùi máu tanh nồng đẩy ra hai bên quỷ hồn chen lên rồi lộ ra hàm răng máu me hướng về Hàn Hướng Nhu: “Tao không muốn đi đầu thai cái gì hết, bên trong những con quỷ này có không ít con chết trên tay của tao, cho dù tao đi địa phủ cũng phải xuống địa ngục. Còn không bằng trực tiếp ăn mày, như vậy tao sẽ trở thành Quỷ Vương.”

Hàn Hướng Nhu lười nói những câu vô nghĩa, cô duỗi tay tháo xuống vòng tay rồi ném lên không trung, mười tám viên hạt châu vui sướng vây quanh lệ quỷ xoay vòng, thường thường phóng ra một tia sét màu lam đang tóe lửa.

Nháy mắt, xung quanh lệ quỷ này trống không, tất cả các con quỷ đều ra sức chạy ra bên ngoài vì sợ tia sét kia đánh vào người.

Hàn Hướng nhu liếc mắt nhìn gã đầy khinh thường rồi lạnh lùng hỏi: “Có phải ông muốn chết hay không?”

Sắc mặt của tên lệ quỷ này rất khó coi, rốt cuộc không dám hé răng mà chỉ dám trừng mắt nhìn Hàn Hướng Nhu.

Hàn Hướng Nhu lại thử mở quỷ môn một lần nữa, lần này cô phóng ra một tia ý thức vào âm khí, âm khí chui vào đường ngầm không được bao lâu thì đã bị chặn đường đi, chỉ kém âm giới một bước xa nữa mà thôi.

Hàn Hướng Nhu như suy tư điều gì rồi thu hồi ý thức, trách không được ngần ấy năm người chết trên đảo đều không thể đi đầu thai, hóa ra toàn bộ đảo đều bị che lại tựa như có kết giới vậy, quỷ sai không phát hiện được nơi này.

Hàn Hướng Nhu lấy ra một lá bùa rồi xếp thành một con hạc giấy, sau đó cắn rách ngón tay vẽ đôi mắt cho hạc giấy. Trong phút chốc hạt giấy sống lại rồi vỗ cánh bay ra ngoài.

Hàn Hướng Nhu đưa ý thức của mình lên hạc giấy, khống chế hạc giấy bay xung quanh đảo nhỏ một vòng. Nương ánh trăng sáng ngời, Hàn Hướng Nhu phát hiện hóa ra trên đảo nhỏ này ẩn sâu một trận pháp. Nói vậy, chính là bởi vì trận pháp này làm đảo nhỏ bị ngăn cách, làm địa phủ không phát hiện được nơi này đang ẩn giấu hàng vạn hồn phách.

Đối với trận pháp Hàn Hướng Nhu cũng không xa lạ, lúc trước tiếp thu truyền thừa của Tổ sư gia cũng có một quyển sách về trận pháp. Chỉ là mấy năm nay Hàn Hướng Nhu dùng nhiều nhất chính là lá bùa, rất ít dùng đến tri thức về trận pháp.

Nhận thấy được có trận pháp, Hàn Hướng Nhu liên tiếp thả mấy con hạc giấy dùng máu tươi vẽ đôi mắt bay ra ngoài, rất nhanh đã tìm được mắt trận, hóa ra chính là tòa thần miếu kia.

Hạc giấy vây quanh thần miếu dạo qua một vòng, hình như không thể tìm được nơi tiến vào nên chúng nó dứt khoát biến trở lại thành lá bùa rồi nỗ lực chen đi vào từ khe cửa.

Khi lá bùa đi vào trong nháy mắt, bỗng nhiên thần tượng ngồi ở thần đàn mở mắt, vừa đúng lúc đối mắt với hạc giấy, trong lòng Hàn Hướng Nhu giật mình lập tức cắt đứt liên hệ với tất cả hạc giấy. Nhưng vào lúc này, đôi mắt của đàn lệ quỷ ở hành lang biến thành màu đỏ máu, nguyên bản đàn lệ quỷ còn tính là có ý thức thanh tỉnh đều bị cảm xúc giết chóc bừa bãi thay thế, bọn chúng đã quên nguyện vọng chuyển thế đầu thai, đã quên sự đáng sợ của Lôi Kích Mộc, trong lòng chỉ có một ý niệm đó là xé xác cô gái trước mắt này thành mảnh nhỏ.

Hàn Hướng Nhu lập tức bày một tầng trận pháp ở bên người sau đó lấy ra một lá bùa màu vàng ở trong túi, trên mặt lộ ra thần sắc thịt đau.

Lá bùa này là lúc trước khi Tổ sư gia hiển linh đã vẽ cho cô một lá bùa, nếu không phải vì hàng vạn quỷ hồn này thì cô thật sự luyến tiếc dùng. Xoa xoa trái tim bé bỏng đang khó chịu, Hàn Hướng Nhu tung ta lá bùa này rồi im lặng đọc mật chú, lá bùa tỏa ra ánh sáng vàng kim lóa mắt xông thẳng về phía chân trời.

“Phá trận!” Giọng nói thanh thúy của Hàn Hướng Nhu vang vọng toàn bộ đảo nhỏ.

Ánh sáng vàng kim từ trên trời giáng xuống, nháy mắt bao phủ cả đảo nhỏ và phá vỡ trận pháp trên đảo thành mảnh nhỏ. Sương mù dày đặc trên biển dần tan đi, loáng thoáng có thể nghe được tiếng còi của con thuyền đang đi lại.

Sau khi Trần Lâm đang ngủ mơ mơ màng màng nghe được âm thanh thì đột nhiên ngồi dậy từ trên giường, không dám tin tưởng kéo bức màn ra. Trong lúc cô nhìn thấy trên biển rộng có những ánh đèn nhấp nháy từng điểm như vì sao thì lập tức bổ nhào lên trên giường rồi lôi di động để ở trong túi ra.

“Có tín hiệu rồi!”

Hàn Hướng Nhu đang ở hành lang dùng thời gian nhanh nhất mở ra quỷ môn nhưng tâm thần của những lệ quỷ này bị tổ thần khống chế được nên không có một cái chịu tiến đến.

Hàn Hướng Nhu đã dùng hết một lá bùa phá trận trân quý nên cũng không để bụng tốn thêm chút đồ vật. Cô vừa cao giọng niệm Tịnh Thiên Địa Thần chú vừa lấy một ít công đức từ trên người mình rồi rải lên đàn lệ quỷ. Ánh sáng công đức đánh tan sát niệm của bọn chúng, giúp bọn chúng tỉnh táo trở lại.

Sau khi tiễn xong tất cả lệ quỷ, Hàn Hướng Nhu lấy ra lá bùa trong túi rồi thả ra hồn phách của năm thôn dân: “Thời điểm không còn sớm nữa, tiến vào quỷ môn đi.”

Lão Khuê đứng tại chỗ không đi, do dự mãi rồi cuối cùng mới nhắc nhở: “Đêm trước khi tế bái hàng năm là thời điểm năng lực của tổ thần yếu nhất, nếu cô muốn giết ngài thì không cần bỏ lỡ đêm nay.”

Hàn Hướng Nhu gật đầu: “Cảm ơn!”

Thôn trang vào ban đêm càng âm trầm hơn so với ban ngày, từng căn nhà ở giống như nấm mồ vậy, không cảm giác được một chút hơi thở của người sống. Hàn Hướng Nhu vừa mới vào thôn thì các thôn dân nghe tin mà đến ngăn chặn lại đường đi. Thôn trưởng đứng ở đằng trước nhìn cô tràn đầy hận ý: “Rốt cuộc cô là người nào? Vì sao phá hư quy củ của đảo Hải Thần chúng tôi?”