Hàn Hướng Nhu có bát tự thể chất thuần âm, vừa sinh ra là bắt đầu có bệnh nhẹ bệnh nặng không ngừng, buổi tối chưa từng có lúc nào ngủ được, thường xuyên khóc nỉ non cả ngày lẫn đêm khiến Hàn Bình An và Lưu Thục Cầm buồn lo không có cách nào, sợ rằng không nuôi sống được đứa con gái này. Trong lúc hai vợ chồng hết cách xoay sở, ông lão Hàn vốn ở thâm sơn cùng cốc cách mấy ngàn dặm đột nhiên tới, câu đầu tiên khi vào nhà là: “Con bé này có thể chất thuần âm, dễ chọc tới cô hồn dã quỷ, nếu nuôi bên cạnh hai con thì không đến nửa năm con bé sẽ chết, trong nhà cũng chỉ có cha là có thể che chở con bé bình an lớn lên.”
*Bát tự: Hay còn gọi là Tứ trụ, là một bộ môn nghiên cứu về mệnh lý, bắt nguồn từ thời cổ Trung Quốc. Được biết Bát tự dựa vào Tứ trụ (Giờ - Ngày – Tháng – Năm sinh) để luận đoán về cuộc đời của một người từ khi sinh ra cho đến khi qua đời. Bát tự thuần âm (Tứ trụ thuần âm) nghĩa là chỉ toàn âm sẽ không thể sản sinh ra thứ khác và phát triển được. Ngoài ra trong mệnh lý học còn có câu nói ‘cô âm bất trường’ chính là dùng để ám chỉ Bát tự thuần âm. Người có Bát tự thuần âm thường thích những chỗ thanh tịnh không tham sân si, người của Bát tự này sẽ quanh năm tay chân giá lạnh nhưng bù lại giác quan thứ sáu nhạy bén, người thuộc Bát tự này cả nam và nữ thường có ngoại hình ưa nhìn xinh đẹp, nhu mì. Ngoài ra người có Bát tự thuần âm cũng là người có cơ duyên rất lớn với tôn giáo, huyền học, thuật số, đồng thời cũng là người dễ bị tác động bởi những câu chuyện linh dị về ma quỷ, thần tiên, đức Phật…….
Đối với cha già cứ thần thần đạo đạo, vẻ mặt Hàn Bình An cực chẳng đã: “Cha, sao cha còn lừa cả người nhà nữa thế? Có phải ở quê công việc xem phong thủy không được tốt lắm đúng không cha?”
Ông lão Hàn vừa nghe thấy thế liền nổi giận: “Nhãi ranh, nếu không phải mày là con trai của cha thì mày cho rằng cha muốn chạy từ xa tới hả, từ đường môn phái chúng ta còn không có người trông coi đâu.”
Hai vợ chồng đều không quá tin mấy thứ này, ông lão Hàn lười phí miệng lưỡi cùng hai vợ chồng nên trực tiếp lấy ra lá bùa từ trong lồng ngực rồi dán lên trán cô cháu gái, ban đầu Hàn Hướng Nhu đang khóc thút thít không ngừng lập tức nín lại, ngáp một cái rồi ngủ luôn.
Ông lão Hàn dùng thực lực chứng minh thủ đoạn thần thần đạo đạo của mình có tác dụng thật, nhưng Hàn Bình An vẫn bán tín bán nghi như cũ, cảm thấy có khả năng là trùng hợp thôi. Lưu Thục Cầm nhìn con gái từ khi sinh đến giờ mới có lần đầu tiên được ngủ ngon, cuối cùng vẫn quyết định đưa Hàn Hướng Nhu giao cho ông lão Hàn, tuy rằng vẫn luyến tiếc xa con gái nhưng lão gia tử thật sự có thể giữ được mạng của đứa bé.
Vì thế Hàn Hướng Nhu mới được có 6 tháng liền rời xa gia đình đi cùng ông lão Hàn tới Thần Tiên Lĩnh, sau này số lần về nhà ít ỏi không có mấy. Hai vợ chồng Hàn Bình An vừa áy náy lại đau lòng Hàn Hướng Nhu, đặc biệt là mấy năm nay Lưu Thục Cầm càng hay ảo não, cảm thấy lúc mình sinh con không xem hoàng lịch, nếu biết trước thì đã sinh mổ, nói không chừng con gái mình sẽ không có thể chất như vậy.
Hiện giờ Hàn Hướng Nhu tốt nghiệp xong đại học rốt cuộc cũng được về nhà, mỗi ngày Lưu Thục Cầm đều đếm ngón tay tính ngày, ngày ngày ngóng trông con gái yêu về nhà sớm.
Hàn Hướng Nhu vừa xuống máy bay liền nhìn thấy cha mẹ và anh trai đứng ở cổng đón máy bay chờ mình, lập tức cô kéo vali chạy vội tới: “Cha mẹ, anh trai, sao mọi người lại tới đây? Con tự mình gọi xe về là được mà.”
“Sao làm thế được, con gái yêu của mẹ xinh đẹp như vậy nếu bị tài xế dụ dỗ chạy mất thì phải làm sao?” Lưu Thục Cầm đau lòng ôm lấy Hàng Hướng Nhu: “Sao đeo balo to như vậy, có nặng hay không? Để anh con đeo cho.”
Hàn Thịnh Vĩ nhìn thoáng qua áo sơ mi không vết nhăn nào trên người đành nhận mệnh lấy balo trong tay Hàn Hướng Nhu đeo trên lưng mình, còn rất tự giác cầm vali trong tay Hàn Hướng Nhu kéo giúp.
Hàn Hướng Nhu cười hì hì với anh trai: “Anh, cảm ơn anh nhé. Nhưng mà……” sau khi cô nhìn tướng mạo của Hàn Thinh Vĩ thì nhíu mày lại: “Anh, gần đây hoa đào của anh hơi vượng đấy, còn là một đóa hoa đào nát.” Cô cúi đầu lấy ra lá bùa từ trong túi đưa cho Hàn Thịnh Vĩ: “Cho anh lá bùa chắn hoa đào này, đây chính là em tự tay vẽ.”
Hàn Thịnh Vĩ hơi bất đắc dĩ nhìn cô: “Em học được điệu bộ của ông cũng ra dáng đấy.”
Ban đầu Lưu Thục Cầm cũng không tin, nhưng nhìn thấy con gái vốn nửa sống nửa chết sau khi về quê không những không sinh bệnh bao giờ mà còn bình an lớn lên nên bắt đầu tin tưởng mấy chuyện huyền học này, lúc này liền mắng cậu con trai một câu: “Đừng nói hươu nói vượn, ông nội con linh nghiệm lắm.”
Hàn Thịnh Vĩ lắc đầu cười nhưng vẫn cầm lá bùa bỏ vào túi quần.
Nhắc tới ông già nhà mình, Hàn Bình An không khỏi hỏi con gái: “Ông nội con vẫn không chịu xuống núi dưỡng lão sao?”
“Ông nói ông làm chưởng môn Thiên Nhất phái cần trông coi từ đường, không thể xuống núi.” Hàn Hướng Nhu chính thức giải thích: “Hơn nữa ông nói Thần Tiên Lĩnh có núi đẹp, nước mát trong, không khí trong lành, sống ở đó trường thọ, ông không muốn đến Lâm Hải vì ngại nơi này không thanh tịnh.”
Hàn Thịnh Vĩ vừa nghe liền vui vẻ: “Em này, anh hỏi em một chút, Thiên Nhất Phái có phải chỉ có một người là ông chúng ta đúng không?”
“Nói bừa, là hai người.” Hàn Hướng Nhu chỉ vào mũi của mình: “Em cũng thuộc Thiên Nhất Phái, tương lai còn làm chưởng môn đấy.”
Hàn Thịnh Vĩ không nhịn được cười ha hả: “Chủ yếu là môn phái của em cũng không có người nào khác tranh vị trí chưởng môn đâu.”
Hàn Hướng Nhu thấy anh trai cười nhạo môn phái của mình xuống dốc bèn tức giận biện giải: “Thiên Nhất Phái yêu cầu thiên phú của đệ tử rất cao, anh xem cha một chút thiên phú cũng không có nên ông mới không dạy cha cái gì.” Cô lại nhìn Hàn Thịnh Vĩ, lắc đầu nói với vẻ mặt ghét bỏ: “Thiên phú của anh mạnh hơn cha một chút nhưng không xuất chúng, cũng không vào môn phái của em được.”
Hàn Thịnh Vĩ xì một tiếng rồi cười, Hàn Bình An nằm cũng trúng đạn xấu hổ sờ mũi, ông không quá tin tưởng mấy cái đồ chơi đó, quỷ thần cái gì trước giờ chưa thấy lần nào. Đến nỗi con gái về quê cơ thể tốt lên chắc cũng là do non nước ở Thần Tiên Lĩnh dưỡng được người mà thôi. Nhưng Hàn Bình An biết rõ không thể tranh cãi với con gái về vấn đề này được, dù sao chỉ cần con gái vui vẻ thì con gái nói gì đều được.