Hàn Hướng Nhu cũng đi xung quanh phòng đánh giá khắp nơi, lâu đài này vẫn luôn cho cô cảm giác cực kỳ quái dị, nhưng sau khi vào lâu đài đừng nói là quỷ hồn mà ngay cả âm khí cũng không có một tí nào, so với nhà bình thường còn sạch sẽ hơn vài lần.
Hai người cất đồ xong, đeo túi nhỏ theo bên mình ở trên lưng rồi chuẩn bị đến nhà ăn ăn cơm. Mở ra cửa phòng, những đồng nghiệp khác cũng lục tục đi ra, nhìn thấy Khương Manh Manh đều cười khen cô tìm đúng nơi.
Nhóm người nói nói cười cười vào thang máy đi xuống tầng một, nhà ăn đã bầy đồ ăn từ sớm. Nơi này là hải đảo, nhà ăn chuẩn bị đồ ăn cũng lấy hải sản là chủ, trong nồi hấp mâm lớn mâm nhỏ càng nhét đầy cua, cá, sò hến được đánh bắt từ biển đang nóng hôi hổi cực kỳ tươi mới.
“Chẳng lẽ là mình suy nghĩ nhiều?” Trong lòng Hàn Hướng Nhu lẩm bẩm một câu, gắp đầy một mâm hải sản rồi tìm chỗ ngồi. Hàn Hướng Nhu rất thích ăn đồ biển nhưng cô ở trên núi từ bé đến lớn, ngay cả ăn cá còn khó khăn chứ đừng nói đến hải sản, trước kia cũng chỉ có lúc về thành phố Lâm Hải thăm người thân mới có thể ăn cho đỡ thèm.
Đảo Hải Thần có hoàn cảnh tốt, các món trong bữa cơm trưa cũng phong phú, sau khi ba mươi người lên đảo được ăn no nê một bữa đều thả lỏng rất nhiều, vẻ mặt cũng thật sự vui sướng.
Trần Lâm nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi nói với nhân viên bộ phận thư ký: “Hôm nay là ngày đầu tiên đến nên mọi người nghỉ ngơi cho tốt trước đã, trở về phòng ngủ trưa, khi nào dậy thì đến bãi biển một lúc hoặc đi dạo ở lâu đài đều được, hoạt động team building của chúng ta chính thức bắt đầu từ ngày mai.”
Hàn Hướng Nhu về phòng rửa mặt, thay áo ngủ rồi ngã lên giường ngủ luôn, chờ đến khi tỉnh lại thì trong phòng đã tối om, Hàn Hướng Nhu cầm di động thì thấy mới 4 giờ chiều. Lúc này Hàn Hướng Nhu mới phát hiện không ngờ bên ngoài cửa sổ có mưa to.
Mở ra nhóm bộ phận thư ký trong WeChat, có không ít người đang nói chuyện phiếm, mọi người thấy bên ngoài trời đang mưa đều hơi buồn bực, rốt cuộc thì ngày mưa cũng không thể ra ngoài bãi biển chứ, không duyên không cớ mất đi rất nhiều lạc thú.
Vương Giác: Rõ ràng là mình nhìn dự báo thời tiết rồi, một tuần này trời đều nắng mà, sao nơi này lại mưa được nhỉ?
Trương Nghiên: Thời tiết ngoài hải đảo chắc là khác hơn chỗ chúng ta, ngày mai ra ngoài chơi cũng giống nhau thôi.
Tống Vũ: Nhưng mà hiện tại làm gì đây, giữa trưa chị ăn nhiều giờ còn chưa đói bụng, khách sạn này vậy mà không có TV, chị cảm thấy nhàm chán ghê.
Trương Nghiên: Không phải nói nơi này có thư viện và viện bảo tàng sao? Chúng ta đi tìm xem ở chỗ nào đi, thuận tiện còn có thể tìm cái gì bảo ấy.
Tống Vũ: Chị và Lý Thần Thần cũng đi, năm phút sau gặp ở hành lang nhé.
Hàn Hướng Nhu suy nghĩ một lát rồi gõ một dòng chữ: Lâu đài lớn như vậy lại không có mấy người, vẫn đừng nên đi thì hơn.
Trương Nghiên: Bọn chị đi một vòng rồi về liền, đừng lo lắng nhé.
“Mấy giờ rồi?” Bỗng dưng giường bên phát ra động tĩnh, Hàn Hướng Nhu duỗi tay ra mở đèn trên đầu giường: “Đã 4 giờ rồi.”
“Sao trời lại tối như vậy?” Khương Manh Manh xoa xoa đôi mắt rồi từ trên giường bò dậy, đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài xa xa.
Ngoài cửa sổ chính là khu rừng rậm, vào ban ngày chỉ thấy một màu xanh biếc, trong không khí còn mang theo mùi hương lá cây nhàn nhạt, nhưng hiện tại bên ngoài trừ mưa gió thì chính là mây đen, cành lá ‘giương nanh múa vuốt’ tựa như quái thú đang ấn núp trong đêm tối, giống như chỉ cần một ngụm là có thể nuốt sạch một người.
Hàn Hướng Nhu mở toàn bộ đèn trong phòng ra, ánh đèn nhu hòa bao phủ toàn bộ phòng, lúc này Khương Manh Manh mới tỉnh táo lại, che lấy ngực rồi lùi về sau hai bước, cuối cùng cũng thoát khỏi cảm giác áp lực kinh hãi vừa nãy.
Sau khi đi toilet rửa mặt, Khương Manh Manh lôi hai túi bò khô ra đưa cho Hàn Hướng Nhu một túi: “Nơi này cũng không có TV xem, nếu không thì chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”
Hàn Hướng Nhu cũng rất tò mò về lâu đài này, lâu đài lớn như vậy mỗi ngày chỉ có số lượng khách ít ỏi thì theo lý thuyết vì thiếu nhân khí nên sẽ dẫn tới tình trạng âm khí quá nặng, mà cố tình nơi này lại một chút âm khí cũng không có, ngược lại làm người cảm thấy rất kỳ quái.
Hai người đeo túi ở trên lưng, khi ra cửa vừa lúc gặp được Trần Lâm và Vương Dược Nhiên, cả bốn người cũng không biết nên đi nơi nào nên dứt khoát kết bạn đi ra ngoài.
Bốn người các cô không đi thang máy mà đi cầu thang xoắn ốc của lâu đài. Ánh đèn cầu thang rất mờ, hai bên hành lang kéo dài hướng ra phía ngoài, tối đến mức chỉ có thể miễn cưỡng thấy rõ bức họa trên tường, nơi xa hơn thì không còn nhìn thấy rõ.
Vài người đi lên hai tầng nữa vẫn không thấy phòng tập thể hình mà nhân viên lễ tân nói, Khương Manh Manh nhìn hành lang tối tăm cùng với các cửa phòng đang đóng chặt, bị dọa đến mặt trắng bệch: “Chị Trần, hay là chúng ta trở về đi, em có cảm giác sợ hãi quá.”
Trần Lâm ngẩng đầu nhìn thoáng qua ở bên trên, tối đen đến mức không nhìn rõ được ở trên còn có mấy tầng nên gật đầu rồi xoay người đi xuống dưới lầu.
“Cộp……Cộp……Cộp……” Bỗng nhiên trên lầu vang lên những tiếng bước chân nặng nề, dường như hướng các cô mà tới.
Tử khí nồng nặc từ trên tầng tràn xuống dưới, sắc mặt của Hàn Hướng Nhu biến đổi rồi che trước mặt ba người Trần Lâm: “Chạy xuống dưới tầng nhanh lên.”
“Làm sao vậy?” Khương Manh Manh không nghĩ nhiều như vậy: “Có phải mấy người Tống Vũ không?”
Sắc mặt của Trần Lâm kẽ biến, nói nhỏ: “Tiếng bước chân của mấy em ấy không nặng nề như vậy, nơi này quá tối lại không có người, chúng ta đi về trước rồi nói tiếp.”
Vài người xoay lại đi xuống dưới, cũng không biết người ở trên có phải nhận ra hay không mà tiếng bước chân đột nhiên nhanh hơn, cùng lúc đó tầng dưới cũng vang lên tiếng bước chân lên tầng.
Editor Thiên Châu Vũ Nhiên có lời muốn nói:
Edit mấy truyện linh dị vào ban đêm có cảm giác thật yomost! ಥ_ಥ