“Bà là bà nội của nó” Bà Triệu cười ha hả nhìn Hàn Hướng Nhu: “Cháu là bạn gái của Tiểu Tuấn nhà bà sao?”
Nữ quỷ nghe xong câu này lập tức sắc mặt trở nên rất khó coi, ánh mắt nhìn Hàn Hướng Nhu mang theo ghen ghét và bất mãn.
Hàn Hướng Nhu không trả lời vấn đề của bà Triệu mà nhìn sang nữ quỷ trẻ tuổi kia: “Vậy còn cô? Nhập vào người bạn gái của anh ta đúng là cô chứ! Chẳng lẽ cô là bạn gái cũ của Triệu Tuấn Thanh?”
Trên mặt của nữ quỷ hiện lên sắc mặt không cam lòng, cô ta cắn chặt răng, từ kẽ răng nghẹn ra hai chữ: “Không phải.”
Hàn Hướng Nhu gật đầu vẻ hiểu rõ: “Tôi hiểu rồi, cô yêu thầm anh ta cho nên không thể chịu được cảnh anh ta yêu đương phải không?”
Những lời này hình như đã chọc trúng tâm sự của nữ quỷ, nháy mắt sắc mặt của cô ta xanh mét, móng tay mọc dài ra đến hai mươi ba mươi cm và dùng đôi mắt âm u nặng nề nhìn Hàn Hướng Nhu: “Các cô đều không xứng làm bạn gái của anh ấy.”
*Hai mươi ba mươi cm: Bản convert là ‘hai ba tấc’. 1 tấc = 1dm = 10cm. Mình quy đổi ra luôn cho mọi người dễ hình dung đỡ phải search google.
“Trần Tuyết, không được vậy! Cháu đồng ý với bà rồi cơ mà!” Bà Triệu thấy thế vội vàng muốn đi lên cản lại nhưng cái nữ quỷ tên là Trần Tuyết kia đã bay tới trước mặt Hàn Hướng Nhu, duỗi tay ra sắp bóp cổ của cô đến nơi.
Đối với lực công kích yếu ớt này của nữ quỷ, ngay cả lá bùa Hàn Hướng Nhu cũng không muốn dùng, một cái tát của cô liền đem Trần Tuyết bắn ra ngoài, Trần Tuyết ngã trên mặt sàn một lúc lâu vẫn chậm chạp chưa lấy lại được sức.
Hàn Hướng Nhu không đi đến chỗ cô ta nữa mà quay đầu hỏi Triệu Tuấn Thanh: “Hai tên quỷ này có một cái nói là bà của anh, một cái gọi là cái gì Trần Tuyết, anh có muốn trông thấy hai người đó hay không?”
Triệu Tuấn Thanh sửng sốt một chút, một lúc lâu mới khôi phục lại tinh thần: “Bà nội của anh sao? Đúng là bà nội của anh sao? Mong em giúp anh, anh muốn gặp bà.”
Hàn Thịnh Vĩ lặng yên giơ tay lên: “Tiểu Nhu, anh cũng muốn được thêm kiến thức.”
Đổng Lực Dương đang tránh ở cửa phòng khách cũng yếu ớt phụ họa một tiếng: “Em xem, bọn anh cũng tới rồi……”
Không thể không nói, mấy tên đàn ông này cũng lớn gan thật.
Nhưng hai tên quỷ này cũng không phải lệ quỷ gì, ở trong mắt của Hàn Hướng Nhu không khác gì gà con, cô dùng ánh sáng công đức trên tay mình che dấu đi âm khí đang tản ra rồi quét lên đôi mắt của từng người, tạm thời mở Thiên Nhãn cho mọi người.
Triệu Tuấn Thanh mở to mắt, hơi sửng sốt khi nhìn thấy trong phòng có hai tên quỷ, đến khi anh ta thấy rõ hồn phách của bà Triệu lập tức nước mắt không ngừng rơi: “Bà ơi.”
Đổng Lực Dương nhìn chằm chằm nữ quỷ trên mặt sàn mất một lúc lâu mới lấy khuỷu tay chọc chọc vào Cao Phong đang đứng bên cạnh: “Này, mày xem con quỷ trên sàn nhà kia có phải là Trần Tuyết hay không? Cô ta chết khi nào thế?”
Sắc mặt của Cao Phong khó coi, anh ta gật gật đầu rồi nói nhỏ: “Không nhầm thì nửa năm trước đi, là tai nạn xe cộ.”
Hàn Hướng Nhu nhìn vào đôi mắt vẫn luôn oán độc nhìn mình chằm chằm của Trần Tuyết rồi duỗi tay sờ vòng tay Lôi Kích Mộc trên cổ tay của mình: “Nói đi, lúc trước ở đây nháo quỷ có phải là do cô hay không?”
Trần Tuyết quay đầu đi rồi hừ nhẹ một tiếng: “Mấy đứa con gái đó đều là đồ lả lơi ong bướm, không hề xứng với anh Tuấn Thanh.”
Hàn Hướng Nhu không nhịn được cười một tiếng: “Vậy nữ quỷ như cô thì xứng phải không? Đáng tiếc là người ta không thích cô nha.”
Sắc mặt của Trần Tuyết càng thêm khó coi, nhưng dường như trước mặt Triệu Tuấn Thanh cô ta rất cố kỵ hình tượng của bản thân, vẫn nỗ lực kiềm chế sự tức giận để không biến thành bộ dáng trước khi chết.
Hàn Hướng Nhu thấy Triệu Tuấn Thanh kể lể xong những chuyện cũ với bà anh ta thì gọi bà Triệu một tiếng: “Bà nhớ mong cháu trai của bà thì cháu có thể hiểu được nhưng sao bà lại dung túng nữ quỷ này tới bên người cháu trai của bà làm ầm ĩ vậy? Bà sẽ không sợ âm khí trên người của hai người làm hại anh ấy sao?”
Bà Triệu thở dài: “ Thực ra gần đây bà mới phát hiện âm khí trên người của nó rất nặng khi Tiểu Tuấn đi tảo mộ cho bà, thế mới biết sau khi An Tuyết chết vẫn luôn đi theo Tiểu Tuấn gây sự. Mấy ngày nay bà vẫn luôn khuyên bảo con bé, ban đầu A Tuyết cũng đáp ứng rồi, không nghĩ tới hôm nay con bé lại chạy tới, bà sợ con bé là ra chuyện khác người gì nên chỉ có thể đi theo đến đây.”
Hàn Hướng Nhu nhìn thoáng qua Trần Tuyết đang cúi đầu không nói, giọng điệu hơi lạnh đi: “Cô đã chết rồi còn quấn lấy Triệu Tuấn Thanh thì có ý nghĩa sao? Sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ kết hôn, mà người đó vĩnh viễn không phải là cô.”
Cuối cùng Trần Tuyết không nhịn được nữa mà chảy huyết lệ rồi bụm mặt khóc lớn.
Vẻ mặt của Triệu Tuấn Thanh cực kỳ phức tạp nhìn Trần Tuyết, sau một lúc lâu mới nói: “Anh không biết em thích anh, ở trong lòng anh em vẫn là cô em gái tròn vo luôn đuổi theo sau anh đòi anh kẹo que mà thôi.”
“Em biết chứ.” Khi Trần Tuyết đối mặt với Triệu Tuấn Thanh đã hoàn toàn không còn hung ác như lúc nãy nữa, cô ta cẩn thận lau khô mặt rồi ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười xinh đẹp ngọt ngào: “Em chỉ muốn ở chung với anh mấy ngày, không nghĩ tới lại quấy rầy đến anh, em rất xin lỗi.”
Triệu Tuấn Thanh lắc lắc đầu, vươn tay ra muốn sờ đầu của Trần Tuyết lại không ngờ chỉ sờ đến không khí.
“Buông tay đi, đầu thai sớm một chút, kiếp sau em sẽ gặp được người đàn ông yêu em.”
Trần Tuyết lại rơi lệ, nhưng lần này không phải là nước mắt băng máu nữa mà là nước mắt trong suốt lấp lánh, cô ta nỗ lực nở nụ cười tươi tắn, vừa rơi lệ vừa gật đầu: “Em biết, em sẽ đi đầu thai. Anh Tuấn Thanh, cảm ơn anh đã không trách em.”
Nếu sự việc đã sáng tỏ, Hàn Hướng Nhu duỗi tay lấy ra một lá bùa: “Tôi cho hai người mở cửa, hai người đi âm phủ xếp hàng đầu thai đi.”
“Chờ một chút.” Triệu Tuấn Thanh vội vàng chặn lại Hàn Hướng Nhu rồi hỏi một cách khẩn thiết: “Có thể để anh và bà của anh ở chung với nhau một thời gian không? Anh muốn ba mẹ anh cũng tới đây thấy bà lần cuối.” Dường như sợ Hàn Hướng Nhu không đáp ứng nên anh ta vội vàng nói thêm: “Anh biết quy củ, ngoài số tiền 500 nghìn đó anh sẽ thêm thù lao.”
“Nhiều hơn…… 500 nghìn!” Đôi mắt của Hàn Hướng Nhu nháy mắt sáng ngời, hóa ra loại việc này còn kiếm được tiền như vậy sao? Sao lại có cảm giác đột nhiên 200 triệu sẽ tới nhanh chứ?
“Vậy không thành vấn đề nha!” Hàn Hướng Nhu vui tươi hớn hở phất phất tay: “Gọi điện thoại nhanh lên, em cho các anh năm tiếng, ba giờ sáng em sẽ đưa hai người này đi.”
Trần Tuyết cắn cắn môi, vẻ mặt khẩn cầu nhìn về Hàn Hướng Nhu: “Tôi cũng có thể cho cô 500 nghìn……”
Hàn Hướng Nhu móc là một lá bùa dán lên người Trần Tuyết, sau đó đưa điện thoại di động qua: “Gì cũng không cần nói nữa, nhanh chóng gọi điện thoại đi! Đừng quên nói giá cả cho cha mẹ cô nhé.”
Hai phút sau, Trần tuyết mang điện thoại trả lại cho Hàn Hướng Nhu, thần sắc kích động thể hiện ra bên ngoài: “Cha mẹ tôi tới đây ngay bây giờ.”
Mắt thấy 1 triệu chỉ trong chốc lát sẽ tới tay, Hàn Hướng Nhu vui vẻ không khép miệng được, còn Đổng Lực Dương thấy cảnh tượng trong phòng vui vẻ hòa thuận bèn đánh bạo thò đầu tới chào hỏi với Trần Tuyết: “Trần Tuyết, đã lâu không thấy.”
Trần Tuyết cười tủm tỉm vẫy vẫy tay: “Sao anh xuất ngoại nhiều năm như vậy giờ mới chịu trở về? Còn nữa, có phải anh không tham gia lễ tang của em đúng không?”
Cái đề tài này thật sự là hơi xấu hổ, Đổng Lực Dương sờ sờ cái mũi không biết phải trả lời thế nào nên chỉ có thể cười trừ. Nhìn khắp nơi một vòng, Đổng Lực Dương thấy vẻ mặt vui sướng của Hàn Hướng Nhu không nhịn được thò lại gần hỏi: “Tiểu Nhu, em đang cười cái gì thế?”
“Đúng rồi, suýt chút nữa đã quên mấy người các anh.” Hàn Hướng Nhu lập tức lấy di động rồi mở Alipay đưa mã chuyển khoản qua: “Nào nào nào, trước thanh toán tiền xem kịch đã.”
*Alipay: Ví điện tử được sáng lập và phát triển bởi tập đoàn Alibaba. Là công cụ giúp người tiêu dùng thanh toán cách giao dịch trực tuyến như mua sắm online, thanh toán hóa đơn sinh hoạt, mua vé máy bay, nạp tiền điện thoại, thanh toán thẻ game,......