Chương 12: Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ (Dịch)

Đang lúc mọi người bắt đầu hi hi ha ha nói đến những chuyện thú vị trước đây, bỗng nhiên Triệu Tuấn Thanh mở miệng hỏi: “Thịnh Vĩ, em gái mày thật sự có bản lĩnh về phương diện này sao?”

“Đúng vậy.” Hàn Thịnh Vĩ gật đầu: “Nếu không phải gặp đúng loại chuyện này thì tao cũng không tin đâu.”

“Vậy không biết em ấy có thể bắt quỷ được hay không?” Triệu Tuấn Thanh lau mặt kể: “Tao giống như là bị quỷ bám lấy vậy, đi nhiều nơi cầu linh phù đều không dùng được, nếu có thể tao muốn mời em gái mày hỗ trợ bắt quỷ. Đương nhiên tao sẽ chuẩn bị thù lao thật tốt.”

Vì thế, Hàn Thịnh Vĩ đã gọi cuộc điện thoại đó cho Hàn Hướng Nhu.

Đến khi Triệu Tuấn Thanh nghe được Hàn Hướng Nhu đồng ý nhận việc này thì mới nhẹ nhàng thở ra, Đổng Lực Dương thấy sắc mặt của anh ta khó coi vội vàng rót ly trà nóng: “Người anh em, cuối cùng là mày gặp phải chuyện gì? Cùng anh em nói ra đi, xem chúng tao có thể giúp đỡ được gì hay không.”

Triệu Tuấn Thanh chua chát cười: “Chờ đại sư Hàn tới rồi cùng nói một thể, tao không muốn nhớ lại nhiều lần làm gì.”

Đổng Lực Dương vỗ vỗ bờ vai của anh ta, lại nhắc tới mấy chuyện vui vẻ để khấy động không khí náo nhiệt một lần nữa.

Đến 5 giời chiều, cả nhóm đặt xong phòng ăn, Hàn Thịnh Vĩ đã gửi định vị cho Hàn Hướng Nhu. Tiệm cơm này không quá xa tòa cao ốc Thần Huy, cả nhóm đợi hơn 20 phút thì Hàn Hướng Nhu đã tới.

Hàn Hướng Nhu từ công ty trực tiếp đến đây luôn, trên người vẫn mặc đồng phục như cũ, một nửa tóc dài cuộn sóng đến thắt lưng thả ở trước ngực, đẹp đến mức làm người không dời được mắt.

Cả một đám đàn ông đều nhìn chằm chằm, không nghĩ tới em gái của Hàn Thịnh Vĩ lại lớn lên xinh đẹp như vậy.

Đổng Lực Dương ân cần đứng lên, vừa giúp Hàn Hướng Nhu dịch ghế dựa vừa kích động đến mức hai mắt phát sáng: “Thịnh Vĩ này, đây là em gái Tiểu Nhu của mình đúng chứ.”

Hàn Thịnh Vĩ quá quen thuộc với ánh mắt của bầy khỉ con này rồi, anh kéo Hàn Hướng Nhu ngồi ở vị trí bên cạnh mình rồi phòng bị nhìn đám anh em của mình: “Cút đi, bớt bớt lôi kéo làm quen, đều cách xa em gái của tao một chút.”

Hàn Hướng Nhu nở nụ cười với bọn họ, sau đó đem ánh mắt dừng trên người Triệu Tuấn Thanh: “Là anh muốn em hỗ trợ đúng không?”

Triệu Tuấn Thanh vội vàng gật đầu không ngừng, Đổng Lực Dương không biết sao cô lại đoán được nhưng rất nể tình cổ động: “Đoán chuẩn đấy, em gái của anh quá thần.”

Hàn Thịnh Vĩ trợn mắt, thấy Triệu Tuấn Thanh giống như nhẹ nhàng thở ra, có vẻ như tin tưởng Hàn Hướng Nhu nhiều hơn chút.

Mọi người đến đông đủ, nhân viên phục vụ bưng lên đồ ăn đã được chuẩn bị xong. Ban đầu anh em tụ tập bên nhau thì như thế nào cũng phải uống một trận, nhưng vì việc của Triệu Tuấn Thanh nên hôm nay mọi người không uống rượu nữa, đơn giản ngồi ăn cơm xong rồi nghe Triệu Tuấn Thanh kể lại chuyện quỷ dị phát sinh ở trên người mình.

“Đại khái là ở nửa năm trước anh đã phát hiện có gì đó không đúng.” Triệu Tuấn Thanh định hút thuốc nhưng anh ta nhìn thấy Hàn Hướng Nhu hơi hơi nhíu mày nên nhanh chóng bỏ thuốc xuống.

“Anh cảm thấy nhà của anh có một con quỷ.” Trên mặt của Triệu Tuấn Thanh mang theo bất an: “Tuy anh không nhìn thấy được cô ta, cô ta cũng không tổn thương anh nhưng anh có thể cảm giác được cô ta tồn tại.”

“Không phải là cậu đa nghi chứ?” Cao Phong cắm lời vào: “Rốt cuộc là cậu cảm thấy không đúng chỗ nào?”

“Ngay từ ban đầu tớ chỉ cảm thấy luôn có người nhìn chăm chăm vào mình, nhưng các cậu biết từ khi bắt đầu tớ vào đại học là đều ở một mình, trong nhà trừ tớ ra là không có người thứ hai, cho nên ngay từ đầu tớ cũng không nghĩ tới khía cạnh đó, cho đến mấy tháng trước tớ mang theo bạn gái mới về nhà.” Trên mặt của Triệu Tuấn Thanh hiện lên sự sợ hãi: “Tớ đi tắm trước rồi nằm trên giường chơi di động, còn bạn gái của tớ đi tắm rửa, sau nửa giờ cô ấy mới ra khỏi phòng tắm lại đi một đôi giày vải màu trắng thêu hoa nhỏ. Lúc ấy tớ cảm thấy kỳ quái nên không nhịn được hỏi một câu không phải em đi dép lê vào sao? Tìm giày vải đó từ chỗ nào vậy? Lúc ấy bạn gái của tới chỉ nhìn tớ cười không nói lời nào rồi chậm rãi bò lên giường.” Triệu Tuấn Thanh kinh hoảng nuốt đầu lưỡi xuống: “Tớ phát hiện động tác của cô ấy rất cứng đờ, đôi mắt nhìn tớ cũng hơi đăm đăm, khủng bố nhất chính là tóc của cô ấy ban đầu chỉ dài tới xương quai xanh, đến khi cô ấy lên giường thì tớ phát hiện tóc của cô ấy rũ tới trước ngực rồi.”

“Về sau thì sao?” Đổng Lực Dương nghe đến mắt trợn tròn.

Triệu Tuấn Thanh chà xát mặt, biểu cảm trên mặt không được tốt lắm: “Tớ bị dọa té xỉu, buổi sáng ngày hôm sau lúc tớ tỉnh lại thì phát hiện tớ nằm ở trên giường còn có chăn che lại, bạn gái của tớ nằm trên mặt sàn, tóc lại biến thành ngắn như trước, trên chân cũng không có giày vải gì. Sau khi cô ấy tỉnh lại, tựa hồ nghĩ không ra vì sao bản thân lại nằm trên sàn nhà rồi tức giận với tớ, tớ bị buổi tối hôm đó dọa sợ nên thuận thế chia tay với cô ấy luôn.”

Hàn Thịnh Vĩ vỗ vỗ bả vai của Triệu Tuấn Thanh, vẻ mặt đồng tình: “Người anh em, cậu gặp chuyện còn dọa người hơn tớ gặp được nhiều.”

Triệu Tuấn Thanh cười khổ: “Ban đầu tới tưởng rằng là cô ấy tự mình trêu chọc phải thứ không tốt lành gì nên ngày hôm sau vội vội vàng vàng đến miếu xung quanh nhà vái lạy, gọi nhân viên dọn vệ sinh tới quét tước một lần. Còn để em họ tớ ở nhà cùng tớ một tuần, không thấy có gì kỳ quái phát sinh nên cũng vứt chuyện này ra sau đầu.”

“Tháng trước tới lại có bạn gái……”

Triệu Tuấn Thanh nói được một nửa, trong nháy mắt cả nhóm đều hiểu: “Không phải cậu lại đem bạn gái về nhà chứ?”

Triệu Tuấn Thanh gật đầu: “Tuy đã thay đổi bạn gái nhưng lại gặp phải chuyện giống nhau như đúc. Tớ không có biện pháp nên nhờ người tìm không ít người gọi là cao nhân, lại còn đi vào miếu cầu rất nhiều bùa bình an, nhưng gần đây nhất cả bạn gái của tớ ở trong nhà tớ trở nên không bình thường, thậm chí vào tuần trước còn bị chảy máu. Tớ sợ làm hại cô ấy nên vội vàng chia tay với cô ấy luôn, lúc này việc lạ trong nhà mới ngừng lại.”

Sau khi cả nhóm nghe xong liền mắt nhìn mắt, Hàn Thịnh Vĩ có kinh nghiệm phòng phú đi đầu suy đoán: “Có phải nhà cậu có nữ quỷ hay không, không thể nhìn thấy cậu và cô gái khác tốt đẹp nên mới vẫn luôn phá đám như vậy.”

Triệu Tuấn Thanh cũng suy đoán gần như vậy, vì vậy sắc mặt cực kỳ khó coi.

Hàn Hướng Nhu ăn xong miếng dưa hấu, cầm lấy khăn ướt để bên cạnh xoa xoa tay rồi đứng lên xách theo ba lô: “Đến nhà anh nhìn kỹ trước hẵng nói.”

Tác giả có lời muốn nói:

Khuôn mặt của Cố Bách Nhiên lạnh nhạt: Nếu cô dám thích tôi thì tôi lập tức đuổi việc cô.

Hàn Hướng Nhu nghiêm túc gật đầu: Tổng giám đốc, tôi nhớ kỹ.

Rất lâu về sau, Cố Bách Nhiên dùng vẻ mặt thâm tình: Nhu Nhu, anh thích em.

Hàn Hướng Nhu lắc đầu đầy kiên định: Tôi không muốn bị sa thải, bị sa thải sẽ không có bạn bè, cho nên tôi sẽ không thích anh.

Cố Bách Nhiên dùng vẻ mặt tuyệt vọng: Miệng của mình thế nào lại thiếu đánh vậy!

Xuất hiện sớm không đại biểu thượng vị sớm. Tiểu Cố, cậu cảm thấy cậu có thể theo đuổi được Hướng Nhu của chúng ta trước phiên ngoại không?

Editor Thiên Châu Vũ Nhiên có lời muốn nói:

Về phần thay đổi xưng hô của nhóm bạn Tiểu Vĩ, ban đầu mình để mày tao cho thân thiết vì anh em chơi với nhau từ nhỏ mà. Về sau Tiểu Nhu xuất hiện, mấy anh chàng ra vẻ đứng đắn tí nên mới xưng hô cậu tớ.

Buổi đêm cứ edit tới chuyện ma là cứ rợn cả người. Mình đang tính edit thêm bộ về Linh Dị như này nữa. Trùi ui! Rợn người dài dài á!