Thấy Lý Nguyệt Nhi đang muốn mang thứ trong nồi sang đây, Hàn Thịnh Vĩ vội vàng từ chối: “Cảm ơn cô tối hôm qua đã cho tôi ở tạm, hiện tại trời đã sáng tôi cũng nên đi rồi.”
Lý Nguyệt Nhi ngẩng đầu nhìn anh, trên khuôn mặt đắp lên ý cười mê hoặc: “Ăn cơm đi đã, đồ quý giá hái từ trong núi ra rất hiếm đấy.”
Hàn Thịnh Vĩ nhìn thức ăn trơn bóng màu trắng ởn đang nổi lềnh phềnh trong nồi tỏa ra mùi thơm kỳ lạ thì kiên định lắc đầu: “Cảm ơn cô, không cần đâu. Tôi không có thói quen ăn sáng, có cố ăn cũng sẽ nôn ra thôi.”
Có vẻ như Lý Nguyệt Nhi nhìn ra được sự sợ hãi của anh nên chỉ cười như không cười nhìn anh, cũng không vạch trần anh. Cô vớt hai quả trứng gà từ trong nồi ra rồi lấy tờ giấy dầu gói lại đưa cho Hàn Thịnh Vĩ: “Trên đường đói bụng thì ăn.”
Hàn Thịnh Vĩ nhận lấy rồi nói lời cảm ơn, sau khi đi tới cửa thì bỗng nhiên dừng bước: “Tôi nên cảm ơn cô thế nào đây?”
“Không cần.” Lý Nguyệt Nhi không ngẩng đầu lên đáp: “Đi nhanh đi, muộn chút nữa là không đi được đâu.”
Đi ra khỏi nhà của Lý Nguyệt Nhi, Hàn Thịnh Vĩ nhìn hướng ở phía dưới rồi đi dọc theo con đường mà tối hôm qua từng đi hướng về phía tây. Con đường trong thôn chỉ có một, Hàn Thịnh Vĩ cũng không sợ lạc đường, anh bước vội cho đến khi thôn dần khuất sau lưng mới dừng bước. Thở hổn hà hổn hển đi được năm sáu phút thì Hàn Thịnh Vĩ nhìn thấy một đám người đang vây ở một góc không biết nói cái gì, trong đó còn có thể nghe được tiếng khóc đau đớn tột cùng.
Sắc mặt Hàn Thịnh Vĩ trở nên trắng bệch, con đường hẹp như vậy nếu tiếp tục đi về phía trước nhất định sẽ gặp những người này, nhưng nếu không đi con đường này thì cũng không có đường nào khác để đi.
Trong khi Hàn Thịnh Vĩ không biết phải làm sao thì bỗng nhiên có người phát hiện ra anh rồi chỉ vào Hàn Thịnh Vĩ quát: “Chắc chắn là tên đàn ông này làm, thôn chúng ta chỉ có mỗi mình hắn là người ngoài.”
Lập tức đám người cùng nhau xông tới mồm năm miệng mười đòi anh đền mạng. Hàn Thịnh Vĩ mặt không biểu cảm nắm chặt cây gậy, cảnh giác nhìn bọn họ: “Tối hôm qua ngoại trừ Lý Nguyệt Nhi ra thì tôi chưa từng thấy những người khác.”
Dì Đào thở phì phò chống eo: “Mày dám nói tối hôm qua ở đây mày không gặp được một cô gái xinh đẹp không?”
Hàn Thịnh Vĩ nhớ tới khuôn mặt vỏ cây của cô gái kia thì run cầm cập, bộ dáng thật sự quá dọa người.
“Không nhìn thấy cô gái.” Hàn Thịnh Vĩ nâng cây gậy trong tay lên: “Chỉ thấy một thụ yêu.”
Lập tức tiếng ồn ào im bặt, sắc mặt của tất cả mọi người nhìn anh đầy bất thiện: “Hóa ra mày đã phát hiện?”
“Phát hiện cái gì?” Hàn Thịnh Vĩ còn chưa hỏi xong thì đã thấy những người xung quanh đột ngột cao thêm nửa thước, từng chạc cây từ hai bên sườn vươn ta giương nhanh múa vuốt quất tới Hàn Thinh Vĩ.
Hàn Thịnh Vĩ múa may cây gậy trong tay đập lên nhánh cây, trong nháy mắt lúc lá bùa và những nhánh cây đó tiếp xúc với nhau, ánh sáng trắng hiện lên, từng nhánh cây rơi rụng xuống. Nhưng quá nhiều thụ yêu, trên người chúng nó lại không chỉ có mỗi một cành cây khô, rất nhanh trên mặt và trên người Hàn Thịnh Vĩ đã bị quất bật máu loang lổ nhưng dường như anh không phát hiện ra sự đau đớn vậy, cũng không có dấu hiệu sợ hãi, vẫn dùng cây gậy chơi đến oai phong mạnh mẽ.
Chỉ lấy gậy quất đánh chúng nó cũng bằng thừa, có thể tổn thương tới thụ yêu chính là những lá bùa. Nhưng những là bùa này đều là đồ tiêu hao, dùng một lần là bớt một lần. Hàn Thịnh Vĩ trơ mắt nhìn màu sắc lá bùa trên cây gậy càng ngày càng nhạt nhòa, rất nhanh từng lá từng lá đều biến thành tro tàn, cây gậy lộ ra vẻ ngoài vốn có.
Dì Đào bị chặt đứt một cánh tay hét lên một tiếng, dùng nhánh cây quất Hàn Thịnh Vĩ rơi xuống đất: “Mày còn dám nói mày chưa từng thấy Xuân Đào nhà tao, trong tay mày chính là cái gì?”
Hàn Thịnh Vĩ đứng dậy lau vệt máu nơi khóe miệng rồi bật tiếng cười nhạo: “Không biết sao? Cái này gọi là que cời lửa! Ồ, tôi đã quên thôn các người đều đốt rơm rạ đúng hay không? Rơm rạ cũng thuộc về thực vật, các người vốn có nguồn gốc, hình dáng giống nhau thì cần gì cứ phải sốt sắng quá lên như thế.”
Dì Đào gầm rú lên một tiếng rồi biến thành thụ nhân cao ba mét, Hàn Thịnh Vĩ nhân cơ hội ném bùa Lôi Kích đã chuẩn bị từ trước, cầm lấy cây gậy hướng về đỉnh đầu của dì Đào rồi vội vàng niệm chú Lôi Kích một cách rõ ràng.
Hàn Thịnh Vĩ biết tối hôm qua dùng pháp chú thành công phần lớn là nhờ vào sự may mắn, mà hôm nay còn nguy hiểm hơn tối hôm qua, bởi vì anh cầm gậy trong tay liền không có biện pháp bấm thủ quyết. Ngay khi Hàn Thịnh Vĩ đang niệm được một nửa thì các thụ yêu khác nhân cơ gội cuốn chặt lấy anh. Chỉ mới qua hai ba giây, Hàn Thịnh Vĩ đã phát hiện ra không khí đi vào thông qua hô hấp càng ngày càng ít, giọng nói cũng run rẩy.
Dì Đào không để ý tới cây gậy ở trên đùi, bà ta nâng cánh tay to lớn có đường kính nửa thước đánh mạnh vào Hàn Thịnh Vĩ.
“Ngô phụng Tam Sơn Cửu Hầu tiên sinh luật lệnh nhiếp!” Hàn Thịnh Vĩ cắn đầu lưỡi, niệm ra câu pháp chú cuối cùng, một qủa cầu sét hình thành từ đầu cây gậy đánh vào dì Đào bắn ra xa nửa thước.
Dù sao dì Đào cũng là yêu tinh đã thành tinh được nhiều năm, khác với tiểu thụ yêu chưa biến ra mặt là Xuân Đào, tuy quả cầu sét này có thể gây tổn thương đến bà ta nhưng không có cách nào lấy được tính mạng của bà. Dì Đào lại đứng lên, dẫm lên cành cây cháy đen rơi rụng của mình đi tới gần Hàn Thịnh Vĩ.
Hàn Thịnh Vĩ hơi tuyệt vọng thở hổn hển, bùa Lôi Kích là lá bùa cuối cùng trong túi anh, hiện giờ trong túi ngoại trừ trứng gà ra cũng không có gì cả. Nhưng nếu chết ở nơi này thì Hàn Thịnh Vĩ lại không cam lòng, anh dùng chút sức còn sót lại quật vào thụ yêu đang quấn lấy mình, có ý định giãy giụa lần cuối cùng. Trên đầu cây gậy vẫn còn chút sức mạnh của sấm sét, tuy không cách nào tổn thương đến mấy thụ yêu nhưng tốt xấu gì cũng có thể rách chút vỏ ngoài.
Dì Đào bước hai bước đi đến trước mặt Hàn Thịnh Vĩ, cuối xuống chộp anh vào trong lòng bàn tay bà ta: “Mày hại chết một người con gái của tao, vậy làm chú rể cho cô con gái khác của tao đi, chỉ cần lấy dương khí của mày thì con bé có thể biến thành người.”
“Nghĩ đẹp thật đấy, bà coi như tôi không tồn tại sao?” Một giọng nói quen thuộc truyền đến từ một nơi không xa, Hàn Thịnh Vĩ đang cân nhắc xem có muốn cắn lưỡi tự sát hay không thì đột nhiên mở to mắt, nước mắt giàn giụa: “Cứu tinh của anh, cuối cùng em cũng tới rồi!”