Chương 100: Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ (Dịch)

Con hẻm nhỏ này quanh năm không thấy được ánh mặt trời, Hàn Hướng Nhu vừa từ đầu ngõ đi vào liền cảm thấy âm khí nơi này nặng nề hơn những nơi khác. Cho đến khi đi tới chỗ rơi lầu lại càng ngửi được mùi máu tanh nồng hơn. Hàn Hướng Nhu nhìn mặt đường xi măng đã bị vôi che lấp thì niệm chú Sinh Phong. Một cơn gió không biết từ đâu xuất hiện thổi đi lớp vôi trên mặt đất sang bên mép con đường nhỏ, lộ ra vũng máu màu đỏ đen. Cô gái rơi lầu đã qua mười ngày nhưng vết máu này lại không hề có dấu hiệu khô cạn chút nào.

Hàn Hướng Nhu đốt một lá bùa rồi ném vào vũng máu, lá bùa tiếp xúc đến máu thì bốc cháy lên chỉ trong nháy mắt, phát ra tiếng vang xèo xèo, rất nhanh nó đã đốt sạch sẽ máu đen, ngay cả âm khí xung quanh đã vơi đi rất nhiều.

Xử lý xong vật dơ bẩn, Hàn Hướng Nhu ngẩng đầu nhìn lên trên tầng lầu. Tòa nhà này có một nửa ban công chưa có lưới an toàn, độ cao của lan can cũng chỉ trên dưới 1m2, vóc người cao một ít hoặc dẫm lên chỗ cao rất dễ phát sinh sự cố rơi lầu. Nhà của cô gái rơi lầu ở tại tầng mười một, Hàn Hướng Nhu nhanh chóng dừng ánh mắt ở ban công của một căn hộ, trên ban công có sào phơi đồ, trên sào phơi vài bộ quần áo, thoạt nhìn thì rất bình thường không có gì khác lạ nhưng âm khí ở nơi đó gần như còn gấp hơn mười lần so với những căn hộ khác.

Hàn Hướng Nhu đi xung quanh ngõ nhỏ hai vòng cũng không phát hiện ra dấu vết của trận pháp, cũng không nhìn thấy Địa Phược Linh gì. Nhưng hiện tại là buổi sáng lúc dương khí đủ đầy, rất nhiều thứ không nhìn ra cũng là bình thường, Hàn Hướng Nhu chuẩn bị chờ đến tối sau khi bắt được nữ quỷ kia lại đến nơi này tìm hiểu cho ra lẽ.

*Địa Phược Linh: Là người hoặc sinh vật sau khi chết vì có tâm nguyện chưa hoàn thành hoặc có điều oán giận khiến cho linh hồn bị giam giữ ở nơi chết đi, không có cách nào rời khỏi. Loại vong linh này có rất nhiều oán niệm không thể hóa giải sẽ trở thành ác linh. Bọn họ sẽ không thương tổn người khác mà chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện của mình. Chỉ có một cách để giải thoát cho vong linh này đó là hoàn thành tâm nguyện của họ. Nếu không có cừu oán với bạn thì không nên diệt trừ, như vậy sẽ khiến họ nổi giận. (ST)

Sau khi tan tầm, Hàn Hướng Nhu trực tiếp ăn cơm tối ở nhà ăn của công ty, sau khi ngủ nghỉ ở văn phòng đến 10 giờ thì lúc này mới lái xe tới nhà Hứa Tiểu Quân.

Sau khi Hứa Tiểu Quân uống xong bùa An Thần đã ngủ một giác đến 4 giờ chiều thì tỉnh, bọng mắt trên mặt đã đỡ sưng hơn phân nửa, thoạt nhìn tinh thần cũng phấn chấn hơn. Chỉ là nghĩ đến buổi tối sắp tới thì ba người nhà Hứa Tiểu Quân đều không có tâm tư nấu cơm. Buổi tối Hứa Dung Dung đặt cơm hộp, người một nhà ăn xong cơm tối mà không cảm thấy được mùi vị gì liền ngồi chờ trong phòng khách, không ai nói chuyện với ai. Bóng đêm ngày càng tối đen, Lý Á Phi hơi bất an xê dịch vị trí ngồi, thật cẩn thận nhìn Hứa Tiểu Quân: “Có muốn gọi điện cho đại sư Hàn xem đã đến đâu hay không?”

Hứa Tiểu Quân lắc đầu: “Chờ một chút đã.”

Ngày thường, Hứa Dung Dung thích đọc mấy thể loại linh dị và xem phim ma nhưng đến khi chuyện này rơi vào người nhà mình thì không thấy thích thú như vậy. Có vẻ cô còn khẩn trương hơn Hứa Tiểu Quân, sau khi đi đi lại lại vài vòng thì cảm thấy trong lòng rối bời, dứt khoát lấy ra một hộp kem to từ trong tủ lạnh, lấy lý do là ăn chút đồ lạnh để bình tĩnh.

Sau khi Hứa Dung Dung ăn xong cốc kem to, cuối cùng chuông cửa đã vang lên, Lý Á Phi vừa muốn đi mở của thì đột nhiên Hứa Dung Dung bắt lấy tay bà rồi hít sâu hai lần: “Mẹ, để con mở cho.” Cô đi tới cửa mà hai tay cứ nắm lấy nhau, xốc lại tinh thần xong mới cẩn thận nhìn ra cửa từ mắt mèo, sau khi phát hiện người đứng ngoài cửa chính là Hàn Hướng Nhu thì lập tức thở dài nhẹ nhõm, cô thật sự sợ nhìn từ mắt mèo sẽ thấy những thứ kỳ quái gì.

Sau khi Hàn Hướng Nhu chào hỏi vợ chồng Hứa Tiểu Quân thì đi thẳng vào chủ đề: “Giám đốc Hứa về phòng đi ngủ, để tôi canh chú cho. Hai mẹ con ở phòng khách cũng được, ở phòng khác cũng được, nhớ là đừng bật đèn lên.”

Lý Á Phi và Hứa Dung Dung nhìn nhau rồi lắp bắp nói: “Nếu không thì chúng tôi vẫn ở phòng khách đi, nữ quỷ kia chưa từng tới đây bao giờ, nhỡ đâu đi nhầm phòng thì sao?”

Hàn Hướng Nhu gật đầu vẻ không có vấn đề gì, Hứa Tiểu Quân mặc quần áo ở nhà nằm trên giường, sau khi Hàn Hướng Nhu tắt đèn, cô dán bùa Liễm Tức lên người rồi ngồi trên ghế. Tác dụng của lá bùa An Thần còn chưa tan hết, Hứa Tiểu Quân nằm trên giường một lúc thì ngủ. Hàn Hướng Nhu ngồi xếp bằng ở trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, thời gian trôi qua từng giây từng phút, đại khái là sau hai tiếng, Hàn Hướng Nhu từ tử mở mắt nhìn vị trí cửa sổ.

Không biết cửa sổ đã mở từ khi nào, gió thổi lên khiến tấm rèm bay múa. Tấm rèm chia ra hai bên mà bay lật phật, một cô gái bò lên từ cửa sổ. Có vẻ như đã nhận được bài học ngày hôm qua, lần này cô ta không ngồi trên cửa sổ ca hát nữa mà sau khi tiến vào liền bay thẳng lên giường Hứa Tiểu Quân. Một cơn gió thổi qua, cửa sổ đóng phịch một tiếng, Hứa Tiểu Quân bị tiếng động làm tỉnh giấc, ông mở to mắt vừa đúng lúc cùng nữ quỷ nhìn nhau.

“A, là quỷ!” Hứa Tiểu Quân nghiêng người lăn từ trên giường xuống dưới, ông dựa vào mép giường run bần bật: “Đại…… Đại sư Hàn…… Cứu mạng……”

Hàn Hướng Nhu xé bùa Liễm Tức xuống, có vẻ như nữ quỷ đã phát hiện có vấn đề bèn quay đầu chạy ra ngoài. Nhưng cửa sổ kia đã bị Hàn Hướng Nhu động tay động chân nên nữ quỷ bị va vào cửa sổ rồi té xuống rơi trên mặt đất. Hàn Hướng Nhu đi tới, nhấc nữ quỷ mặt đầy máu bị té ngã lên: “Chính cô muốn tìm thế thân?”

Nữ quỷ phát hiện bản thân không sử dụng nổi chút sức nào khi ở trong tay Hàn Hướng Nhu, âm khí vốn ở trên người cũng bị hút đi, lập tức hơi hoảng loạn giãy giụa. Hàn Hướng Nhu bóp chặt cổ của nữ quỷ rồi kéo tới cửa bật đèn trong phòng khách lên, Hứa Tiểu Quân ngồi trên sàn trơ mắt nhìn Hàn Hướng Nhu kéo một cô gái cả người đầy máu đi ra ngoài, bị dọa sợ đến mức không biết nên ngồi xuống sàn bình tĩnh một lúc hay cùng đi ra ngoài, dù sao vợ con ông cũng còn đang ở bên ngoài đấy.

Đèn phòng khách sáng lên, bóng dáng nữ quỷ đã nhạt đi rất nhiều dưới ánh đèn chiếu xuống. Nhưng cho dù như vậy thì hai mẹ con Hứa Dung Dung và Lý Á Phi vẫn thét chói tai và chạy vào một góc trong phòng khách, cách nữ quỷ rất xa.

Hàn Hướng Nhu ngồi trên sô pha rồi để nữ quỷ ngay bên cạnh, cô lạnh giọng hỏi: “Vì sao cô muốn tìm thế thân?”

Nữ quỷ ôm mặt khóc rống lên: “Tôi cũng không muốn như vậy, nhưng nếu không tìm thế thân thì tôi không đi đầu thai được.”

Hàn Hướng Nhu nhìn nữ quỷ vẻ kỳ quái: “Là ai nói cho cô?”

Nữ quỷ lau đi vết máu trên mặt rồi thành thật đáp: “Không có người nói cho tôi nhưng khoảnh khắc tôi biến thành quỷ là tôi đã biết trừ khi tìm được thế thân nếu không thì tôi chỉ có thể trở thành cô hồn dã quỷ, quả nhiên tôi đợi tại chỗ vài ngày cũng không có quỷ sai tới đưa tôi đi. Về sau tôi lại nảy ra một ý bèn chạy tới phòng chăm sóc đặc biệt ICU trong bệnh viện chờ quỷ sai, nhưng mà quỷ sai đi lướt qua tôi cũng không thèm liếc nhìn tôi lấy một cái, giống như tôi không tồn tại vậy.” Nữ quỷ tủi thân lau đi nước mắt: “Tôi cũng không muốn hại ông ấy nhưng thật sự là tôi không có biện pháp.”

“Quái lạ thật.” Hàn Hướng Nhu nhéo mặt nữ quỷ rồi đánh giá, cô tự lẩm bẩm: “Nhìn cô cũng không có gì đặc biệt mà.”

Sau khi nữ quỷ bị Hàn Hướng Nhu nắm lấy cằm dọa sợ thì đã không còn dám cử động dù chỉ một chút, cho đến khi Hàn Hướng Nhu buông tay ra mới nơm nớp lo sợ đè thấp giọng kể: “Thực ra cũng không chỉ một mình tôi đâu, chúng tôi bên đó có một bà cụ bị bệnh chết cũng không được đầu thai.”

Hàn Hướng Nhu nhướn mày: “Thú vị đấy.” Cô đứng lên nhìn nữ quỷ đang nằm liệt trên sàn: “Đi thôi, chúng ta đi khu nhà cô tìm hiểu xem.”

Nữ quỷ vội vàng lồm cồm bò dậy, men theo cửa sổ định nhảy xuống thì Hàn Hướng Nhu tóm lấy quần áo của cô ta kéo trở lại: “Nghiện nhảy xuống rồi hả? Đi bằng cửa chính!”