Đau!
Đau thấu tim gan!
Cố Thành lăn lộn quay cuồng ở trên giường giống như con cá vừa nhảy ra khỏi dòng nước. Hắn liều mạng giãy giụa thở dốc, một loạt ký ức lạ lẫm quán chú vào trong đầu khiến mắt hắn chỉ thấy được một mảng màu đen tăm tối, không nhìn thấy bất kỳ vật gì.
Trí nhớ cuối cùng lưu lại trong đầu Cố Thành là hắn vừa mới hoàn thành một đơn hàng lớn, nhận được tiền thưởng đủ để mua nửa mét vuông đất ở địa phương này.
Cố Thành muốn đi tìm một tiệm cơm tự khao mình chúc mừng một phen, nhưng khi hắn đang đi dạo trên đường, một tiếng phanh xe chói tai vang lên, sau đó mắt mũi tối sầm lại mất đi ý thức.
Vì sao bị xe đâm ngực lại đau như vậy? Hắn còn sống hay là đã chết? Bất quá vẫn còn cảm nhận được đau đớn, Cố Thành thầm nghĩ xem ra bản thân còn có thể cứu được.
Khi hắn miễn cưỡng mở ra hai mắt, Cố Thành lại thiếu chút nữa bị doạ hỏng mất.
Chỉ thấy một bé gái tí hon lớn bằng đầu người trưởng thành đang ghé vào ngực hắn gặm nhấm da thịt.
Nói chính xác hơn thì nó không phải là bé gái tí hon, mà là một con quái vật!
Thân hình của nó chỉ nhỏ bằng bàn tay, nhưng cái đầu lại lớn bằng đầu người trưởng thành.
Đầu nó có hình dáng giống như một cái trái tim đầy máu thịt, có thể mơ hồ nhìn thấy đôi mắt giống như hai hạt đậu đen nhánh cùng cái miệng rộng đầy răng nanh nhọn hoắt.
Nó cắn xé lồng ngực Cố Thành, da thịt bị xé rách không chảy ra máu tươi, nhưng mỗi phát cắn lại làm ngực hắn vô cùng đau nhức, giống như cách một lớp da thịt cũng có thể cắn nuốt trái tim hắn.
- Thảo thảo thảo!
Cố Thành tức giận mắng, theo bản năng muốn kéo con quái vật này rơi khỏi lồng ngực mình, nhưng nó lại giống như đang dính trên người Cố Thành, mặc cho hắn lôi kéo hay dùng tay đấm chân đá đều không thể dứt ra được.
Lồng ngực quá đau đớn khiến Cố Thành suýt chút nữa thì ngất đi, lý trí của hắn cũng lâm vào điên cuồng, cuối cùng há miệng cắn vào con quái vật.
Cắn xuống một miếng, máu tươi tanh hôi sền sệt cũng theo đó tuôn trào trong miệng Cố Thành. Không đợi hắn kịp nôn ra, trên ngực bỗng dưng nở rộ ra ánh sáng màu đen thôn phệ con quái vật.
Cố Thành chật vật bò dậy, há hốc miệng thở hổn hển.
Cảm giác đau đớn ở ngực đã biến mất, nhưng đầu hắn lại bắt đầu co giật đau nhói thành từng cơn. Chờ cho cơn đau qua đi, Cố Thành gắng gượng ngẩng đầu xem xét hoàn cảnh xung quanh.
Nơi này giống như là phòng ngủ thời cổ đại, xà nhà bằng gỗ điêu khắc hoa văn cổ kính.
Cố Thành chập choạng đứng dậy, nhìn vào trong gương đồng đặt trên bàn, chỉ thấy trong gương phản chiếu lại hỉnh ảnh một thiếu niên tướng mạo thanh tú, cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Cố Thành đầu óc có chút kỳ hoa, điều hắn suy nghĩ tới đầu tiên chính là mình kiếp này còn trắng hơn cả kiếp trước.
Ký ức trong đầu đã nói cho Cố Thành biết một sự thật, hắn xuyên việt, không phải xuyên việt về thời cổ đại TQ, bởi vì nơi đây gọi là Đại Càn vương triều.
Kiếp này hắn cũng tên Cố Thành, tên chữ Trường An, thân phận là đại công tử của phủ Trung Dũng Hầu, nghe qua giống như là con cháu hậu duệ quý tộc, nhưng trên thực tế lại là quý tộc đã xuống dốc.
500 năm trước, thập quốc tranh bá, khói lửa chiến tranh nổi lên bốn phía, Thái Tổ hoàng đế của Đại Càn được kỳ nhân dị sĩ từ bốn phương tụ tập lại phò tá quét ngang lục hợp, khí thôn bát phương, cuối cùng thành lập Đại Càn nhất thống thiên hạ.
Khi đó toàn bộ Đại Càn kỳ nhân dị sĩ, anh hùng hào kiệt xuất hiện lớp lớp, tổ tiên của Cố Thành cũng thuộc về một trong số đó, bất quá được phong hầu không phải dựa vào chiến công, mà là dựa trung tâm.
Tổ tiên Cố gia chính là hộ vệ trung thành của Thái Tổ hoàng đế, từng vì bảo hộ Thái Tử mà chịu mười sáu mũi tên xuyên người, cho dù bị bắn thành cái sàng cũng không lùi bước, tấm lòng trung dũng kiên cường khiến Thái Tổ hoàng đế phi thường cảm động, cho nên sau khi nhất thống thiên hạ, phong cho làm Trung Đung Hầu, thế tập võng thế (Đời này nối đời khác thừa hưởng tước vị).
Nhưng mà phong hầu dựa vào trung tâm khiến cho gia tộc thiếu một ít nội tình, tới thế hệ Cố Thành, phủ Trung Dũng Hầu đã hoàn toàn xuống dốc.
Nghe nói phụ thân của Cố Thành lúc tuổi trẻ cực kỳ xuất sắc, nhưng lại tuổi xuân chết sớm, tử trận sa trường. Mẫu thân hắn sau đó cũng tích sầu thành tật, không bao lâu sau liền ốm bệnh mà chết.
Cho nên hiện tại, trong phủ Trung Dũng Hầu, nhị thúc của hắn giữ chức quan lớn nhất, làm Tham tướng ở vùng Tây Cương.
Ở kinh thành Đại Càn, Cố gia đội lấy cái tước vị hữu danh vô thực, trong nhà quan lớn nhất chỉ là Tham tướng nơi biên cương xa xôi hẻo lánh, có thể nói là xuống dốc không chịu nổi rồi.
Đương nhiên, những điều này đều không quan trọng, quan trọng nhất chính là quái vật vừa rồi là cái gì? Là quỷ hay là yêu?
Cố Thành theo bản năng sờ sờ ngực, phát hiện trên ngực có một miếng ngọc bội màu đen, hắn lập tức sửng sốt.