Chương 7: Bắt Đầu Đi Săn

Hiện tại buổi tối tại Sâm Lâm không thể nhóm lửa, nó rất dễ là mục tiêu cho hung thú tấn công, đặc biệt còn có truy sát phía sau. Ngũ muội bụng đói nên cũng không từ chối lương khô hắn đưa đến, chỉ là vừa ăn vừa nghiến răng như đang trút tức giận vào thức ăn.

- Ta tên Dương Phàm, cô tên là gì vậy? Không nghĩ các ngươi dám đi săn Cự Hùng nhất cấp hậu kì đấy.

Nhắc đến việc này Ngũ muội lại thấy thương tâm muốn khóc, Tam ca đã chết, tứ ca nhẫn tâm đẩy nàng làm lá chắn, giờ chỉ còn mình đi chung với một người xa lạ.

- Ta là Bích Vân, ngũ đệ tử của Thanh Tuyền Môn, một tiểu môn phái của Bạch Dương Đế Quốc, hôm nay ba người chúng ta đang đi làm nhiệm vụ môn phái thì gặp phải Cự Hùng, trên thư tịch môn phái có viết Cự Hùng chỉ là hung thú trung kì mà thôi. Chẳng ngờ nó lại là nhất cấp hậu kì, làm Tam ca phải bỏ mạng. Không biết khi quay về ta làm sao thưa với Sư phụ nữa.

- Đợi trời sáng cô hãy quay về sơn môn đi, dù là ngoại vi Sâm Lâm nhưng cũng rất nguy hiểm, ta còn nhiệm vụ nên không dẫn theo cô được.

Dương Phàm tính đuổi Ngũ muội để hắn đi săn thú. Hắn không muốn dẫn theo cái đuôi yểu điệu này.

- Ta sợ lắm, hay là ngươi đưa ta về, ta nói sư phụ thu ngươi làm đệ tử, nhiều người muốn gia nhập Thanh Tuyền Môn mà không được đấy.

- Trong đó không có ta.

- Không đưa ta về thì ta theo ngươi vậy, khi nào xong nhiệm vụ ngươi dẫn ta ra khỏi Sâm Lâm, ta trả cho ngươi năm viên linh thạch.

- Không thích.

Bích Vân ngạc nhiên, năm viên nha, đó là số linh thạch môn phái chu cấp cho nàng trong hai tháng, thế mà hắn từ chối a.

Dương Phàm không tu luyện theo lẽ thường nên chẳng muốn gì năm viên linh thạch, điều hắn cần là có thời gian săn giết yêu thú lên cấp rồi quay lại phản sát nhóm người Phạm gia.

Trò chuyện một lúc rồi Bích Vân lại gần bờ suối tự mình xử lí vết thương, do uống một viên Liệu thương đan nên vết thương đã cầm máu, chỉ là vấn còn đau lắm, nhưng phải cố làm thôi, việc tế nhị này không thể nhờ Dương Phàm được.

- Có cần ta giúp không?

- Không cần, cấm nhìn lén, ngươi mà đến là ta đánh đó.

- Hừ, ai thèm nhìn, ta chỉ muốn lau vết thương dùm a, vậy thì thôi, ta đi nghỉ trước.

Chẳng biết có phải nhiễm tính cách của thân thể này không mà Dương Phàm thấy mình có chút hám gái. Khác hẳn tính cách xem ai cũng là bạch cốt như kiếp trước. Mắt lâu lâu ngó xem tấm vai trần của Bích Vân,lẩm bẩm tìm lí do chính đáng: "Ta đang canh gác giúp cô ta thôi".

...

Hôm sau...

Dương phàm sáng nay vừa tốn 20 điểm sát huyết đổi một bộ kiếm pháp Đoạt Mệnh Thất Thức, lại tốn thêm 10 điểm để đưa độ thuần thục lên nhập môn sơ thành, Đoạt Mệnh Thất Thức bao gồm bảy chiêu kiếm pháp, mỗi chiêu đều nhắm vào vị trí hiểm yếu trên cơ thể.

Từ sáng tới giờ, nhờ vào bộ kiếm pháp này mà Dương Phàm đã giết thêm được hai con hung thú nhất cấp tiền kì, đạt thêm 20 điểm kinh nghiệm, tấn cấp luyện khí tầng ba.

Bích Vân thấy Dương Phàm đột phá thì ngạc nhiên vô cùng, đây chẳng lẽ là tấn cấp trong lúc chiến đấu ư, cái này cũng quá biến thái đi à nha.

Dương Phàm vừa đi vừa tìm hung thú nhất cấp tiền kì hoặc trung kì, hắn không muốn đụng phải đẳng cấp cao hơn, vì hắn biết có gặp cũng chỉ có nước chạy trốn thôi.

Hai người đi cùng nhau nhưng không nói được câu nào, người phía trước chăm chăm tìm kiếm mục tiêu săn giết, kẻ đi sau thì nghĩ tên phía trước đích thị ngụy quân tử, vì khi nào nói chuyện, mắt hắn cũng liếc đến bộ ngực của nàng, đúng là kẻ khốn khiếp mà.

Dương Phàm chả quan tâm Bích Vân suy nghĩ gì trong đầu cả, hiện tại hắn đang chiến đấu với hung thú nhất giai trung kì Độc Giác Mãng.

Độc Giác Mãng dài trên mười lăm thước, thân hình to lớn như cột nhà. Trên tên có từ giác, nhưng chỉ là cái ụ thịt nhô cao khoảng hai tấc, phía ngoài bao bọc bởi một lớp vảy cứng, hung thú này là một trong những loại mạnh mẽ ở nhất giai trung kì. Riêng cái lớp vảy phòng ngự cứng rắn mà phi kiếm hạ phẩm cũng khó công phá, đã làm ôm hận rất nhiều kẻ tu hành, đó là chưa nói đến nọc độc kiến huyết phong hầu của nó, cho dù tu sĩ trúc cơ cũng không muốn dính phải.

Dương Phàm không muốn giết con rắn to xác này, hắn có một cái Linh thú phù chưa sử dụng, hiện tại gặp được Độc Giác Mãng nên muốn bắt nó làm linh thú của mình.

Mạnh mẽ đến thế nào cũng có điểm yếu, Dương Phàm sử dụng thân pháp Yến Phi Thiên liên tục chạy quanh Độc Giác Mãng, con rắn này cứ di chuyển cái đầu rượt theo hắn, càng ngày càng cuốn nhiều vòng hơn, đến khi nó cảm thấy khó chịu và định quay ngược lại hòng gỡ thân hình đang cuộn tròn.

Dương Phàm đâu bỏ lỡ cơ hội, rút linh phù ra, niệm pháp quyết, đồng thời phun một ngụm máu làm vật dẫn. Chỉ thấy các văn tự trên linh phù sáng lên, bay ra khỏi mặt giấy, phi nhanh về cự mãng đang xoay thân mình, đánh vào thân thể của nó.