Chương 13: Cửu Tử Nhất Sinh

Sau một thời gian cảm giác bất lực với Dương Phàm, cuối cùng Bích Vân cũng chấp nhận thua cuộc, mặc dù không tìm cách phế cục nợ kia, nhưng ánh mắt lườm lườm và lâu lâu dơ hai ngón tay biểu hiện thành cái kéo cắt cắt là không thiếu.

Dương Phàm cũng an phận biết sai, bên trong thì nguyền rủa cái hệ thống vô sỉ này. Nhưng thôi kệ, hiện tại mình có thêm một thanh Linh khí hạ phẩm và một lệnh bài kêu gọi,

- Hệ thống, cái này có tác dụng gì vậy.

- Tinh, lệnh bài kêu gọi, sử dụng có thể kêu gọi một tu sĩ trong vòng ngàn dặm có duyên vận đến gia nhập vào thế lực của kí chủ. Khi gặp mặt, nếu kí chủ không thuyết phục được đối phương, thì hắn có thể bỏ đi hoặc sát hại. Đẳng cấp tu sĩ được kêu gọi càng cao thì tỉ lệ thuyết phục thành công càng thấp.

- Nghe có vẻ nguy hiểm vậy, không đồng ý thì bỏ đi, lại còn có thể sát hại.

- Tu sĩ là tu đạo, nếu nhìn thấy một con kiến có thể làm rung động đạo tâm của mình thì nên giết hay không?

- Dù gì ta cũng là luyện khí hậu kì đó, có thể đừng ví von xỉa xói kiểu này được không ?

- Dưới Trúc Cơ đều là con kiến hôi, kí chủ nên hiểu nếu tu tiên mà đạp kiếm phi hành cũng không biết thì chỉ là kiến hôi mà thôi.

-Biết rồi, đừng chê bai nữa. Sử dụng lệnh bài đi.

-Tinh, sử dụng lệnh bài thành công, đang dò thám 1,2,3.... Phát hiện một tu sĩ Trúc cơ hậu kì có duyên vận với kí chủ, có đồng ý kêu gọi không?

-Trúc cơ hậu kì à, uhm không cao không thấp, chọn hắn đi.

- Tinh, kêu gọi thành công, lệnh bài biến mất. Khoảng hai khắc nữa đối phương sẽ đến.

...

Đang phi hành tới Thanh Tuyền môn, Huyền Từ đạo nhân linh cảm trong hư vô mờ mịt như có một sự lôi kéo thôi thúc mình tiến về phía khác. Đạo gia tin tưởng vào duyên số, Huyền từ liền chuyển hướng bay theo linh cảm của mình.

Một khắc sau Huyền từ thấy trước mặt mình là một đôi nam nữ và một con cự mãng.

Phạm Bạch Quân nhớ đến lời của sư phụ liền biết ngay đây là hung thủ giết nhị đệ của mình, lửa giận phóng xuất làm hồng cả khuôn mặt, nhưng bị phất trần của Huyền Từ đạo nhân ngăn cản nên chỉ đứng sau lưng sư phụ, dương cặp mắt thù hận nhìn chằm chằm vào Dương Phàm.

Huyền Từ đạo nhân điều khiển phi kiếm hạ xuống trước mặt Dương phàm, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, nam tử này khoảng mười bảy mười tám, khuôn mặt tuấn lãng, khí chất vương giả nhưng ẩn ẩn sự sát phạt quyết đoán, là người dựa vào núi xương biển máu để vấn đỉnh đại đạo. Huyền Từ đạo nhân nhớ lại lời sư phụ năm xưa trước khi viên tịch: "Năm đó ta đi ngao du thiên hạ để tìm cơ duyên hoá anh, mải mê gần hai trăm năm, nhưng duyên vận không đến, còn lại vài chục năm thọ nguyên, ta biết kiếp này vô vọng với Nguyên anh đại đạo nên chùn bước đến Thanh Vân môn này quy ẩn, làm khách khanh trưởng lão những năm cuối đời. Khi trên đường đến đây thì gặp đồ nhi bị bỏ rơi đang khóc trong rừng trúc , trên người còn quấn khăn tơ dính đầy máu, cách xa hai mươi thước có năm con Thanh Lang nhìn chằm chằm lại không dám tiến bước. Ta đến bế con về Thanh Vân môn cưu mang cho đến bây giờ. Ta đã nhìn ra con có khí chất sát phạt, đồ phu, sau này không biết bao nhiêu nhân mạng sẽ chết trên tay con, đã từng nhiều lần muốn xuống tay trảm diệt, nhưng sao đành được, ta dạy cho con Thanh Tâm quyết là mong muốn con hoá giải huyết khí trong cơ thể. Hôm qua ta tổn hao 5 năm thọ nguyên dò xét thiên cơ tính toán cho con một quẻ tượng, ai ngờ lại bị phản phệ không còn bao nhiêu thọ nguyên. Nhưng cũng nhìn được một chút manh mối, tương lai nếu con nhìn thấy một người có khí thế vương giả, kim tượng vây quanh hãy đến gia nhập vào thế lực của hắn. Con chỉ có con đường làm tiên phong đại tướng, đó là Mệnh cách của con."

Khi đó Huyền Từ sao cam lòng được, bao năm tu hành lại phải làm thần không thể làm quân, hắn nghĩ nếu về sau gặp kẻ này nên giết đi để tránh thoát vận mệnh. Nên thấy Dương Phàm như vậy hắn đã muốn ra tay, chỉ là tò mò nhìn xem người này làm sao có thể làm cho mình thật tâm quy thuận như lời sư phụ, nếu không được hẵng giết cũng không muộn.

Huyền từ đạo nhân đánh giá Dương Phàm thì Dương Phàm cũng đánh giá lão. Nhìn vẻ bề ngoài tiên phong đạo cốt, khuôn mặt nhân hậu, dáng vẻ hiền từ. Nhưng Dương Phàm kiếp trước là sát thủ đứng đầu hắc bảng, không nhìn người theo vẻ bề ngoài, đạo sĩ này trông như vô hại nhưng ẩn ẩn sát phạt chi khí, chính là hung nhân ẩn sau áo cà sa mà thôi. Dương Phàm hướng về đạo nhân chắp tay.

- Vãn bối Dương Phàm hữu lễ với chân nhân, không biết tại sao chân nhân lại chắn đường vãn bối.

Thấy thanh niên này không sợ hãi không siểm nịnh, Huyền từ mỉm cười gật đầu.

- Bần đạo tu hành tại núi Thanh Vân, thấy tiểu hữu có căn cốt tu tiên, có ý muốn thu tiểu hữu làm đồ đệ. Không biết ý tiểu hữu như thế nào.

- Vãn bối linh căn phế phẩm, chắc không vừa mắt Chân nhân, hơn nữa vãn bối đã lập gia thất, bên kia là tức phụ, nên chắc vô duyên với Đạo môn rồi. Xin đạo trưởng thứ lỗi.

- Nhưng ta lại muốn tiểu hữu làm đồ đệ, hay là ta giúp tiểu hữu cắt đứt tình duyên, an tâm tu đạo.

Nói xong Huyền Từ chỉ phất trần về phía Bích Vân, những sợi tơ trên phất trần dài ra thẳng hướng nàng lao đến.

Bích Vân từ đầu đã chú ý đạo sĩ này đến không thành ý, nên nàng và Độc giác mãng đều thủ thế sẵn sàng. Thấy tơ phất trần đánh tới liền rút kiếm phòng ngự, cự mãng một bên cũng tiến đến hỗ trợ. Không ngờ mấy sợi tơ mỏng manh lại có linh lực quá mạnh, chỉ chạm nhẹ vào cự mãng liền bị đánh bay tông đổ ba gốc đại thụ mới dừng lại, miệng phún huyết nằm im như đã tử vong. Những sợi tơ xoắn theo phi kiếm rồi cuốn lấy Bích Vân kéo lại gần Huyền Từ đạo nhân.

Dương Phàm mặt không đổi sắc, người không di chuyển, vì hắn biết đạo sĩ này chỉ nhắm vào hắn, chắc không làm khó Bích Vân, liền lấy ra Thánh linh kiếm cầm trên tay.

"Cái hệ thống ngu ngốc, ngươi chơi lớn rồi, sao ta kêu gọi thôi mà tên Đạo sĩ này lại muốn giết ta vậy. Không thích thì lăn đi, ai ép ai đâu”.

- Sao rồi, tiểu hữu hãy suy nghĩ kĩ càng, Đạo quán ta không ngăn cản đồ đệ cưới vợ sinh con, chỉ cần tiểu hữu đồng ý ta liền tha cho tiểu phu nhân.

- Đạo trưởng, đây là ngài ép tại hạ, tại hạ dù nói không thì chưa chắc ngài tha tính mạng cho phu phụ tại hạ. Nên chỉ còn con đường cầu một trận chiến mà thôi.

- Hử, nếu tiểu hữu đã nói vậy, bần đạo liền độ hoá cho tiểu hữu khỏi nhân gian đau khổ.

Dứt lời một chưởng cách vật phá không mà đến, Dương Phàm thấy khí kình mênh mông bủa vây trước mặt, liền truyền linh khí vào Thanh linh kiếm chém ra chiêu mạnh nhất trong Đoạt mệnh thất thức- Phần sơn đoạn hải. Kiếm chiêu mang theo mười hai thành linh lực của hắn trảm phá chưởng ấn. Nhưng, dù chỉ là một chưởng nhẹ nhàng của Huyền từ trúc cơ hậu kì, không phải một luyện khí hậu kì có thể đón đỡ. Chưởng kình xuyên qua màn kiếm đánh thẳng vào ngực, đẩy văng Dương Phàm về phía sau hai mươi bước mới dừng lại, khuôn mặt đỏ tím, phun ra một ngụm máu đào.

Một chưởng hời hợt, chỉ một chưởng mà lục phụ ngũ tạng lệch vị trí, trọng thương thổ huyết.

Huyền Từ âm thầm gật đầu.

- Tiểu hữu có chút bản lĩnh, đỡ được 3 thành công lực của ta mà không chết, ta cho tiểu hữu suy nghĩ lại một lần.

- Không cần, ngươi chưa đủ bản lĩnh làm sư phụ ta,

- Ha ha. Được, nếu tiểu hữu có thể đỡ một quyền mười thành công lực của ta mà không chết, ta nghe theo sư phụ làm thân vệ cho tiểu hữu.

-Tiểu hữu, Đi chết đi...." Hãm Long Bá Quyền".

Chỉ thấy một quyền ấn được hắc long vờn quanh phóng đến, từ từ lớn dần lên trong mắt Dương Phàm,

- Hệ Thống cứu mạng a. Đổi hết tất cả các vật phẩm, đổi cho ta vật hộ thân một quyền này, nhanh.

- Tinh, đổi Bảo khố hộ thân, Thiếp thân bảo giáp, liệu thương đan thành phù giáp linh cấp sử dụng một lần, ngăn cản một kích toàn lực dưới Kim đan.

- ẦM...

Lúc quyền ấn sắp đánh lên người Dương Phàm thì một vòng sáng hiện ra bao quanh thân thể hắn, ngăn cản một kích như phá sơn này. Dù vậy Dương Phàm vẫn bị dư chấn đánh bay thêm 10 bước nữa, thương càng thêm thương, nằm im bất động

- Hử? Không chết.

Thấy Dương Phàm còn sống, Huyền Từ đạo nhân tiến đến nắm lấy cổ hắn dơ lên cao, khuôn mặt đầy hung dữ, làm gì còn vẻ tiên phong đạo cốt hồi nãy nữa.

- Tại sao ngươi lại không chết.

- Đạo sĩ thối, hồi nãy những lời ngươi nói chẳng lẽ rắm thí, khụ khụ.

- Vớ vẩn. Diệp Thanh ta lời nói như đinh đóng cột. Ta chỉ hỏi sao ngươi không chết mà thôi.

Nói rồi vứt Dương Phàm xa thêm 3 bước nữa.

- Khụ khụ, đạo sĩ thối... Thả phu nhân của ta ra. Rồi trị thương cho ta.

- E hèm. Ta chỉ làm thân vệ cho ngươi khi bị người ta đánh, còn ngươi bị ta đánh thì tự chữa đi. Còn con bé kia nhìn linh đường sáng sủa, lông mày dài cong, ngực mông đầy đặn, đích thị còn trong trắng, phu phụ cái gì.

Bích Vân bên kia nghe thấy đạo sĩ thối ăn nói bừa bãi, ô ngôn. Liền đỏ mặt tía tai, xấu hổ mắng.

- Ngươi là người đạo gia sao xuất ngôn ô uế như vậy, mặt mày hung dữ, lời nói hàm hồ, hay là ngươi giả vờ làm đạo sĩ.

- Lúc nãy còn là đạo nhân, giờ ta phá giới rồi, không làm nữa. Hề hề.