Chương 982: Viện binh mạnh nhất

"Bọn tại hạ biết tin tu sĩ Ngọc Hành đại lục nhập xâm qua mấy tu sĩ chạy đến khu vực Cổ Kiếm tông khống chế, các tu sĩ này vốn ở khu vực Vô Cấu cung khống chế cách phía tây Cổ Kiếm tông ước ba vạn dặm." Hứa Linh Phong lắc đầu: "Nhưng toán tu sĩ Ngọc Hành đại lục giả trang tu sĩ sống sót, khi Vô Cấu cung mở cấm chế thì đột nhiên động thủ, giết mấy nhân vật đỉnh nhọn của Vô Cấu cung, rồi dánh tan tác tu sĩ Thiên Huyền đại lục tụ tập ở đó. Nếu không vì tu sĩ Ngọc Hành đại lục e dè yêu thú, không dám truy kích, tất các tu sĩ Thiên Huyền đại lục đều bị giết hoặc bắt sống."

Hơi ngừng lại đoạn Hứa Linh Phong tiếp lời, "Mấy hôm trước Cổ Kiếm tông phái tu sĩ dò đường lại ly kỳ thất tung, sau đó tìm ra có dấu vết tu sĩ đấu pháp, Cổ Kiếm tông sợ tu sĩ Ngọc Hành đại lục hành động nên đại tu sĩ mấy tông môn cơ hồ ngầm tới đó, tông chủ Thăng Tiên tông và Mê Vân tông cũng thế, ở đây chỉ còn một Kim đơn tu sĩ tọa trấn là tại hạ, không thì tiền bối tự thân đến, họ đã ra nghênh tiếp tiền bối."

"Tức là mấy tông môn hiện thời kết minh?" Ngụy Tác hỏi Hứa Linh Phong.

"Với tình huống hiện giờ, chỉ với một hai tông môn thì dù may mắn qua được thú triều, sau này cũng thiếu thốn đủ thứ." Hứa Linh Phong nhăn nhó, "Thật ra Thăng Tiên tông và Mê Vân tông tuy nhận ra nhanh, cơ hồ hai thành trì triệt thoái hết đến đây nhưng dọc đường vẫn tổn thất số lượng tu sĩ kinh nhân, nếu tiền bối đến Ngô Công lĩnh quan sát là thấy quy mô không bằng cả thành trì nhỏ nhất, chỉ có vài phường thị cung ứng linh đơn và pháp khí, số lượng thập phần hữu hạn, dù có nhiều yêu thú yêu đơn và nguyên liệu thích hợp luyện chế pháp khí nhưng những nguyên liệu phụ trợ thiếu thốn, sau này có gom đủ nhưng với vài ba tu sĩ tụ tập điểm, nhân thủ luyện khí và luyện đơn tất không đủ."

"Thú triều lần này, Thiên Huyền đại lục e mất quá nửa trở lên tu sĩ. Dù hiện tại bình tĩnh lại, các thành trì nối được với nhau thì pháp khí và linh đơn còn thiếu cung ứng trong mấy năm, ra ngoài thì yêu thú hoành hành, nguy hiểm hơn nhiều, tu sĩ còn sống cũng không dễ chịu gì, nên cần tiết kiệm." Lục bào lão đầu lẩm bẩm trong tai Ngụy Tác.

"Các vị có biết tu sĩ đánh lén Vô Cấu cung là tông môn nào của Ngọc Hành đại lục chăng?" Ngụy Tác bình tĩnh như thường, hỏi tiếp.

"Không biết, mấy tu sĩ sống sót nói, trong toán tu sĩ Ngọc Hành đại lục tiến công họ ít nhất có ba Kim đơn đại tu sĩ, trong đó một bạch bào tu sĩ đứng trong bạch khí nên không nhìn rõ, Vô Cấu cung không địch nổi, mấy nhân vật lợi hại chỉ một chiêu là trúng một đạo thảm bạch sắc quang hoa mà mất mạng." Hứa Linh Phong hít sâu một hơi, hồi đáp. Đến giờ, nói ngần ấy cấu với Ngụy Tác thì y mới hít thở bình thường được.

Uy danh và khí tức của Ngụy Tác đối với y quá kinh nhân, tạo cảm giác như có ngọn núi trên đầu.

"Đây là tu sĩ mỗ gặp dọc đường, các hạ đưa vào Ngô Công lĩnh, mỗ cũng muốn vào xem sao." Ngụy Tác hơi trầm ngâm.

Ngụy Tác hiện tại hành sự thập phần ổn trọng, vào Ngô Công lĩnh để xem Hứa Linh Phong nói có đúng không.

"Ngụy tiền bối, mời." Hứa Linh Phong đi trước dẫn đường.

Rất nhanh, toán Ngụy Tác vào khu vực có bạch sắc linh vụ bao trùm.

Một tinh kim cự tường hơn hai mươi trượng, lấp lánh hơi lạnh xuất hiện trước mắt.

Thăng Tiên tông và Mê Vân tông thiết lập một khu vực hai trăm dặm, công trình dày đặc, đều đúc bằng tinh kim, hầu như đều hình tròn, vây lại như tường thành. Trông giống một chiến lũy hơn là thành trì.

Nên đất phủ kín tinh kim, đề phòng yêu thú từ dưới đánh lên, còn nhiều tòa tháp cao như thiên kiếm thông điện, cũng đúc bằng tinh kim, khắc đầy phù văn, cũng chỉ có cửa sổ cho tu sĩ thi phóng pháp khí.

Những tòa tháp này, không có nhiều cao giai yêu thú đên thì đê giai yêu thú khó công phá được.

Trong thành trì đông đặc tu sĩ, cơ hồ tuyệt đại đa số tu sĩ không tiềm tu mà dốc sức tăng cường cấm chế, tăng cường lực phòng ngự cho các công trình.

"Thành trì cỡ này, lực phòng ngự hơn trước đây mấy chục lần." Lục bào lão đầu ngẩn ra rồi lẩm bẩm, "Không biết họ lấy đâu ra nhiều tinh kim như thế."

"Hiện tại ai cũng sợ chết, nhứng thứ trước kia có linh thạch không mua được thì giờ đại đa số được lấy ra. Nhân tính là thế, nguy cơ qua đi, đại đa số người ta lại tự tư mưu tư lợi, không còn như thế này đâu." Linh Lung Thiên hừ lạnh.

"Nơi này tạm thời an toàn, các vị ở lại, mỗ phải đến Cổ Kiếm tông xem thế nào." Thấy các thành trì đúng như Hứa Linh Phong nói, Thăng Tiên tông và Mê Vân tông lập một thành mới ở đây, không áp bức hay nô dịch tu sĩ khác, Ngụy Tác cùng mấy chục tu sĩ cáo từ ly khai.

"Đa tạ Ngụy tiền bối cứu mạng, bọn vãn bối xin nhớ trong lòng!" Mấy chục tu sĩ cùng cảm tạ, Hứa Linh Phong cũng hoan hỉ, "Ngụy tiền bối nếu đến Cổ Kiếm tông, Ngọc Hành đại lục dù đếnbao nhiêu tu sĩ cũng là tự tìm đường chết."

"Núi cao còn có núi cao hơn, ai biết các tông môn Ngọc Hành đại lục có đại năng có thần thông hơn mỗ hay không, cac vị đừng loan tin về mỗ."

Ngụy Tác dặn Hứa Linh Phong rồi cùng Linh Lung Thiên cất bước. Qua chuyến đến Tịch Hàn đại lục, gã tăng trưởng kiến thức, biết những lúc này tông môn như Thăng Tiên tông sẽ dùng xung thiên quang diễm truyền tin, có thể nhanh chóng đưa tin đi mấy vạn dặm, còn nhanh hơn Động Hư bộ pháp.

...

Trong một lòng cốc, mấy trăm dặm đề được thanh sắc linh quang bao lấy.

Bên ngoài khu vực này là một vực rộng hơn hai trăm trượng, sâu sáu, bảy trăm trượng như biến nơi này thành một cô đảo. Vực sâu như hộ thành hà, bên trong vô số quang hoalấp lánh, chứng tỏ còn nhiều cấm chế.

Nhiều độn quang lượn vòng, rõ ràng có ít nhất mấy trăm tu sĩ đang bố trí pháp trận, cấm chế.

Trên thanh sắc linh quang có độn quang bay lên tuần tra, như lâm đại địch.

Thanh sắc linh quang, phòng ngự kiểu này có phần quá mức, mọi công trình đều tụ lại, chất thành như núi.

Mọi công trình đều chỉ có một cửa sổ nhỏ xíu để thi pháp, nếu có yêu thú hoặc tu sĩ khác tập kích thì phải phá được công trình trước khi giết được tu sĩ ở trong.

Chỗ cao nhất là một bạch sắc ngọc thạch điện vũ khắc đầy phù văn huyền ảo cực độ, trong điện có một đại sảnh bày không ít bạch ngọc liên đài pháp tọa, trên tường bố trí một cấm chế, tinh quang lấp lánh, không ngừng truyền về cảnh tượng trong mấy nghìn dặm.

Trong gian điện vũ có chừng mười tu sĩ, đều khí thế bất phàm, hiện rõ uy nghiêm bề trên.

Vốn các tu sĩ này đang nghiêm túc trò chuyện gì đó nhưng đột nhiên vài người ngạc nhiên nhìn về bức tường.

Các tu sĩ khác ngẩn người, đoạn như lâm đại địch.

Thinh không lóe lên quang hoa, xuất hiện một quang điểm, rồi quang điểm lóe sáng, vượt cự ly kinh nhân.

"Ai, độn tốc kinh nhân như thế!" Một tu sĩ kinh hô.

Thoáng sau quang điểm lóe mấy lần, thoáng hiện hai thân ảnh.

"Choang!"

Tiếng chuông cảnh giác vang vọng, tu sĩ tuần tra đã nhận ra độn quang.

Độn quang với tốc độ kinh nhân áp sát, là một thanh niên mặc thanh sắc pháp y và một hồng kiểm đại hán.

"Sao lại như thế!"

Trong bạch sắc ngọc thạch đại điện, một trung niên văn sĩ mặc hoàng ngọc sắc pháp y nhìn rõ tướng mạo thanh y thanh niên thì kêu lên không dám tin.

"Tiêu huynh, thế nào, nhận ra người đó?" Mọi tu sĩ hỏi nhanh.

"Người này... giống hệt người san bằng Thiên Kiếm tông." Trung niên văn sĩ hít sâu.

"Cái gì, sao lại thế!" Mọi tu sĩ chấn động.

"Người này uy thế phi phàm... tại hạ đã gặp, chúng ta ra ngoài đã!" Trung niên văn sĩ hít sâu một hơi, không hề dừng lại, hóa thành hoàng quang lao ra.

-o0o-