Chương 950: Băng tuyết thần nguyên

Ngụy Tác ngầm lẩm bẩm, nhưng nói ra miệng. "Cứ tìm người hỏi vền ngọn núi đó là xong." Ngụy Tác không thừa lời, phát ra quang hoa ngưng thành ngọn núi mà Thiên lan thần hải kính chỉ rõ là nơi hoa y thanh niên đang trốn.

"Đây là chỗ nào?" Nữ tu đích mục quang mã thượng nhất thiểm, vấn đạo.

"Ta có một món pháp khí tạm thời truy tung khí tức tu sĩ đó, ngưng thành nơi y có mặt." Ngụy Tác bảo nữ tu, "Đây là chỗ y đang xuất hiện."

"Đây là thiên cổ tuyết nguyên." Tay nam tu mặc huyền thiết sắc tinh kim pháp y sau lưng nữ tu xuất hiện bạch sắc ngọc phù, mắt lóe bạch quang.

"Chúng có địa đồ tường tận của Tịch Hàn đại lục? Xem ra chuẩn bị rát kỹ, bất quá như thế khiến chúng ta bớt được khí lực." Lục bào lão đầu lẩm bẩm.

"Cong phương ước định liên thủ, chúng ta cùng tới chứ?" Nữ tu vừa nói đoạn, quanh mình rực vô số hắc hồng sắc yên vân, thấy Ngụy Tác không hề dị nghị thì yên vân cuốn gã và Linh Lung Thiên, Long Mộc Tinh vào, lao về phía tây.

Hắc hồng sắc yên vân cuồn cuộn, khí thế thập phần kinh nhân, lên trên tầng mây biến thành cùng màu trắng, cách tuyệt khí tức.

"Độn pháp này quả kinh nhân." Ngụy Tác và Linh Lung Thiên nhìn nhau, nhận ra yên vân là do nguyên khí của nữ tu hóa thành chứ không phải pháp bảo gì. Độn tốc còn hơn cả Dịch ích kiếm độn, lại có công hiệu che giấu hành tung, rõ ràng phẩm giai thập phần bất phàm.

"Tiếp theo dùng thuật pháp gì?" Được nữ tu dùng độn pháp đưa đi, Ngụy Tác nhàn nhã nên cân nhắc đến vấn đề đau đầu.

Hiện tại đã giả trang thành Cực Âm thần quân, nếu gặp tu sĩ Vũ Hóa thế gia và Hoàng Phủ thế gia, Đại Hàn cung thì các thuật pháp đã dùng như Đại thừa pháp âm, Dịch ích kiếm độn, Duy ngã tâm kiếm đều không thể sử dụng, còn Liệt khuyết tàn nguyệt và Đại đề tu di cũng không thể lộ ra, Ngụy Tác thấy môn thuật pháp có thể quang minh chính đại lấy ra dùng là Tự chuyển thiên trấn ma pháp, đối với người khác sẽ cho rằng là thuật pháp Cực Âm thần quân mới lấy được, ngoài ra gã có thể đem mấy môn thuật pháp của Âm Thi tông ra sử dụng, dù gì Âm Thi tông cũng có hai môn thiên cấp thuật pháp, với tu vi hiện tại của gã mà toàn lực thi triển thì không tệ.

Về phương diện pháp bảo pháp khí, Tuyệt diệt kim đơn sẽ dùng thuật pháp phối hợp là được. Gã nhớ lúc Cực Âm thần quân xuất thủ, thi triển thuật pháp ngưng thành một viên đơn châu, điểm này có thể lợi dụng.

Nghĩ thông, Ngụy Tác toàn lực tham ngộ Vạn cổ thành thánh quyết do Kim hoàng nữ đưa cho.

Kinh văn môn thuật pháp này không dài, chỉ hữu hơn năm mươi câu, lại không khó hiểu, chỉ không đầy nửa canh giờ là Ngụy đã hoàn toàn tham ngộ xong. Nhưng thi pháp đích xác thị thập phần hung hiểm, thần văn sẽ trực tiếp ngưng thành trong mi tâm thức hải, rồi ấn vào thể nội, nếu quá trình thi pháp có gì sơ sảy thì đầu sẽ nổ tung.

"À!! Có thần huyền đại năng đi qua, tựa hồ nhắm hướng thiên cổ tuyết nguyên, chắc có thế lực khác phát hiện tu sĩ đó!"

Lại thêm hơn nửa canh giờ, cách thiên cổ tuyết nguyên hơn vạn dặm chi, trong bốn tu sĩ Thánh Vương tông chi trung, nam tu mặc hồng sắc tinh kim pháp y đột nhiên nói.

Quang hoa lóe lên, hắc bạch lưỡng sắc pháp bảo từ mi tâm y bắn ra, tạo thành hình ảnh trước mặt chúng nhân.

Trong hình ảnh, một gian cổ điện trăm trượng hoàn toàn như hàn băng, vô số thần văn quấn quanh đang phi hành, khí thế cực kỳ kinh nhân, thân điện có hai chữ Đại Hàn.

Cạnh tòa điện là tu sĩ trẻ tuổi toàn thân là hai màu đen trắng dẫn hơn hai mươi tu sĩ đi.

"Vũ Hóa Ứng Thiên và người Đại Hàn cung." Ngụy Tác nhắc nhở, đồng thời gã và Linh Lung Thiên đưa mắt nhìn nhau, pháp bảo này của nam tu mặc hồng sắc tinh kim pháp y rất đặc biệt, tựa hồ có thể đề thăng mục lực, giúp y nhìn được cách hai nghìn dặm. Lúc này cả Linh Lung Thiên cũng không nhìn thấy Vũ Hóa Ứng Thiên và cổ điện.

"Y là Vũ Hóa Ứng Thiên của Vũ Hóa thế gia? Quả nhiên danh bất hư truyền." Kim hoàng nữ tỏ rõ thần sắc ngưng trọng, "Cổ điện có bố trí cấm chế cực kỳ lợi hại, chắc là một món truyền thừa pháp khí, không thể coi thường."

"Chúng ta bám theo, chúng rình rang như thế, rất có khả năng nắm rõ hành tung kẻ đó hơn chúng ta." Thần huyền tu sĩ ẩn tàng mặc cổ đồng sắc pháp y truyền âm cho Kim hoàng nữ.

"Vị đạo hữu này, chúng ta cách Vũ Hóa Ứng Thiên bao xa? Vũ Hóa Ứng Thiên có một môn bí thuật cảm ứng khí tức, lần trước mỗ cách y ba nghìn dặm mà bị phát hiện. Chúng ta không nên đến gần quá." Ngụy Tác lên tiếng nhắc nhở nhưng thật ra thăm dò xem pháp bảo của nam tu này nhìn được bao xa.

"Không hề gì, chúng ta còn cách ba nghìn năm trăm dặm. Chúng không biết được." Kim hoàng nữ nói đoạn, đuổi theo phía bọn Vũ Hóa Ứng Thiên.

"Vật này giúp nhìn được cách ba nghìn năm trăm dặm." Ngụy Tác và Linh Lung Thiên thầm cả kinh.

Song phương đối địch, một bên bị bên kia phát hiện trước, vô hình trung đã hạ phong.

"Có người đấu pháp, thế lực nào đó bắt kịp y?"

Đuổi liên tục gần ba canh giờ, Kim hoàng nữ và bọn Ngụy Tác đột nhiên run lên, hắc bạch lưỡng sắc nhãn cầu pháp bảo truyền lại hình ảnh phe Vũ Hóa Ứng Thiên đều dừng lại. Trong đồng tuyết trước mặt Vũ Hóa Ứng Thiên có mấy ngọn núi rung lên như địa chấn, nhiều chỗ nứt ra, trồi sụt như sóng nước, liên tục có đất đá văng lên, bên trong lòng đất lấp lánh quang hoa, tựa hồ không chỉ một phe đấu pháp kịch liệt.

"Đi thôi!"

Kim hoàng nữ quát khẽ, bao lấy bọn Ngụy Tác, đột nhiên tốc độ gần gấp đôi.

Trong hình ảnh, Vũ Hóa Ứng Thiên ngừng lại một chút rồi lướtđến chỗ đấu pháp.

"Đại địa cung địa mạo!"

Ngụy Tác bình tĩnh như thường, cơ hồ nhìn ra địa mạo ngay.

Đại địa cung địa mạo là trời sinh dưới nền đất có không gian như địa cung, địa mạo này do long núi mềm nên bị địa khí gột rửa mà hình thành.

"Ầm... Ầm..."

"Hống..."

Liên tục lướt đi hai, ba nghìn dặm, chỗ có đấu pháp xuất hiện trong tầm mắt Ngụy Tác và Linh Lung Thiên.

"Sao có lắm tiếng thú gầm thế nhỉ?"

Khiến Ngụy Tác và Linh Lung Thiên hơi kinh ngạc vì trừ dưới tuyết nguyên vang lên tiếng đấu pháp thì thoáng có tiếng thú gầm.

"Oành!"

Đột nhiên, Kim hoàng nữ chưa cùng bọn Ngụy Tác thương lượng xong thì tiếng nổ vang khắp thiên địa. Mười dặm núi sụp xuống, tuyết bay mù trời, một bạch sắc cự thú hai đầu bốn chân, dài hơn năm trượng, trông như thằn lằn lao ra.

Trên mình cự thú có yêu khí cực kỳ kinh nhân, lao ra là vân khí thay đổi, hình thành một cầu thang trên không trung.

"Song đầu thần nguyên!"

Lục bào lão đầu vừa kinh hô trong tai Ngụy thì nam tu mặc hồng sắc tinh kim pháp y và mặc huyền thiết sắc pháp y phe Kim hoàng nữ cũng kinh hô.

"Đây lào chỗ Băng tuyết thần nguyên tụ tập!"

Ngụy Tác và Linh Lung Thiên mục quang lóe lên.

Băng tuyết thần nguyên là cao giai yêu thú hiếm hoi sống thành đàn, thường thì cao giai yêu thú đều một mình một cõi, nhưng Băng tuyết thần nguyên là lục cấp cao giai băng hệ yêu thú nhưng thường sống cùng nhau. Trong đàn Băng tuyết thần nguyên đều có mấy con nguyên vương, trừ ra thì Băng tuyết thần nguyên đực khác đều không có tư cách giao phối với Băng tuyết vinh nguyên đều sinh sản đời sau. Theo nhiều tu sĩ suy đoán, cũng như song tu thuật pháp của tu sĩ, mấy nguyên vương này đều thu lợi từ Băng tuyết vinh nguyên nên hóa sinh thành song đầu thần nguyên, thực lực thường vượt mức thất cấp cao giai.

Một đàn nuôi dưỡng mấy siêu cấp cường giả, còn lại cần những siêu cấp cường giả này bảo vệ, đó là cách sinh tồn đặc biệt của Băng tuyết thần nguyên.

Xuất hiện một con song đầu thần nguyên, rất có khả năng tựu hoa y thanh niên phát hiện đây là chỗ Băng tuyết thần nguyên tụ tập, lại không thể thoát thân nên dẫn truy binh đến đây giao chiến với yêu thú, còn y sẽ thừa cơ đào thoát.

Một đàn Băng tuyết thần nguyên ít nhất cũng năm, sáu mươi con, trong Thiên khung Tịch Hàn đại lục lại còn một đàn như thế, cõ lẽ vì đại lục này đất rộng người thưa, còn những nơi hiếm khi tu sĩ đặt chân đến.

"Ầm!"

Ngay khi song đầu thần nguyên dấy lên yêu khí kinh thiên lao ra, hàn băng cổ điện trăm trượng từ dưới đất bay lên.

“Chát!”

Thần văn trong suốt từ hàn băng cổ điện bắn ra, song đầu thần nguyên cứng lại, vỡ thành bảy, tám đoạn.

-o0o-