"Vật này cũng như thanh sắc cổ du đăng."
Ngụy Tác nhìn bức cổ họa rực rỡ, như dồn hết mọi màu sắc của thiên hạ vào.
Phương pháp luyện chế cổ họa rất đặc biệt, tựa hồ phù lục cũng ẩn vào mỗi đường tơ quấn lấy nhau, cả quyển cổ họa cấu thành mấy đạo thần văn hình thành pháp vực đặc thù.
Cổ họa đã nát mà vẫn còn uy năng này, lúc hoàn chỉnh thì là tiên khí chân chính, có thể là cực đạo tiên binh sánh với Thần huyền ngũ trọng đại năng.
Hoa y thanh niên có cổ bảo cỡ đó, cộng thêm môn thần thức trảm sát chi pháp, gần như vô địch trong các Kim đan tu sĩ.
"Xem ra phải chuẩn bị thêm mới tuyệt đối nắm chắc bắt được y."
Một ngọn núi băng bị đánh nát vụn, tung bay mù mịt, động tĩnh rất lớn, chưa biết chừng sẽ cón gười đến xem, nên Ngụy Tác và Linh Lung Thiên nhìn nhau, lướt đi một vòng rồi quay về Ngưng Thúy thành tìm chỗ ở.
Thần thức trảm sát chi pháp của hoa y thanh niên thập phần bá đạo, như khắc sâu ấn ký tại thần thức, tẩy đi tốn thời gian hơn Ngụy Tác tưởng, gần một đêm tĩnh tu mới triệt để khôi phục.
Nhất định phải bắt hoa y thanh niên, không tính thứ khác, chỉ thần thức trảm sát chi pháp cùng cấp với Như Lai thần mang cùng cực kỳ hữu dụng đối với Ngụy Tác.
Pháp bảo cùng thuật pháp chống được Đại thừa pháp âm cực hiếm, thêm thần thức trảm sát chi pháp thì tu sĩ đồng thời có thuật pháp và pháp bảo ngăn được cả hai càng hiếm, Ngụy Tác đối địch đành dựa vào bản thân.
Rời chỗ ở, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên mang theo Long Mộc Tinh, đi dạo mấy chỗ náo nhiệt trong Ngưng Thúy thành.
"Chắc có đại tu sĩ đối quyết, nguyên khí dao động thập phần kịch liệt."
"Vị tất là đại tu sĩ, có tiếng nổ gì đây."
"Sao lại không phải đại tu sĩ, núi còn biến mất..."
Nhiều tu sĩ trong thành bàn luận về việc đêm qua, nhưng trường đại chiến đó trong tích tắc, thanh niên đó cũng không biết thân phận Ngụy Tác nên không có tin gì bất lợi cho gã và Linh Lung Thiên.
Đi một vòng, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên lại đến Ngưng Đan phường.
Không có gì bất ngờ, Ngưng Đan phường rất có chữ tín, Hoa chưởng quỹ nhờ bí thuật mà nhận ra Ngụy Tác là thần huyền đại năng tự thân giao dược dịch phối chế xong cùng yêu đan và linh thạch thà cho gã.
Năng lực của Ngưng Đan phường khiến Ngụy Tác bất ngờ.
Chỉ một ngày ngắn ngủi, Ngưng Đan phường mua được hơn năm nghìn viên thủy hệ yêu đan và linh dược, có năm viên thất cấp đê giai thủy hệ yêu đan, và một viên thất cấp trung giai.
Dù gì cũng đủ cho Ngụy Tác tu luyện mấy ngày, đề thăng đôi chút tu vi.
Trừ Ngưng Đan phường, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên dẫn Long Mộc Tinh đến Kỳ Thạch viên.
"Cơ đạo hữu!"
Bọn Ngụy Tác vừa cửa Kỳ Thạch viên, chưa giao nạp linh thạch vào trong thì bạch phát lão nhân Phùng Kỳ và một hắc y lão nhân gầy khô đội mũ da, cầm hoàng sắc trúc trượng đã thập phần hưng phấn đi ra.
Ngụy Tác cũng cười khổ.
Phùng Kỳ quá si mê những bảo vật chưa biết, cùng hắc y lão nhân tựa hồ đợi bọn gã ở cửa.
"Phùng chưởng quỹ, vị này là?" Ngụy Tác thập phần khách khí chào Phùng chưởng quỹ và hắc y lão nhân.
"Lão hủ họ Mộc, cũng là chưởng quỹ Kỳ Thạch viên." Hắc y lão nhân chống hoàng sắc trúc trượng, thập phần khách khí, chủ động giới thiệu với Ngụy Tác.
"Hóa ra là Mộc chưởng quỹ, hạnh hội hạnh hội."
"Cơ đạo hữu có muốn đi dạo một vòng chăng?" Phùng chưởng quỹ và Mộc chưởng quỹ đón bọn Ngụy Tác vào hỏi.
"Tối qua có việc nên chỉ đi được một nửa, hôm nay quả muốn đi trọn vòng." Ngụy Tác mỉm cười, nói thật, "Phùng chưởng quỹ, Mộc chưởng quỹ, thật ra Kỳ Thạch viên có nhiều đồ tốt, mỗ muốn thử vận khí xem lấy được gì không."
"Mời đạo hữu, đang có mấy vật bọn tại hạ cũng không biết, mong Cơ đạo hữu chỉ giáo."
"Chỉ cần tại hạ biết sẽ không giấu."
"Hai chưởng quỹ Kỳ Thạch viên tự thân đón khách, thân phận ba người này tất phi phàm."
"Tựa hồ đều là Kim đan đại tu sĩ!"
"Kỳ Thạch viên thường có Kim đan đại tu sĩ ra vào, khiến Phùng chưởng quỹ và Mộc chưởng quỹ tự thân nghênh tiếp, khẳng định là người kiến thức cao siêu, cứ xem họ nhìn gì... Biết đâu lại có lợi!"
Hai lão chưởng quỹ tự thân đón bọn Ngụy Tác vào Vạn Bảo viên, khiến nhiều tu sĩ chú ý.
"Tại hạ mua tảng đá này!"
Thấy bọn Ngụy Tác và hai lão chưởng quỹ dừng một chốc trước một tảng đá nửa thân người, đặt trong bãi cỏ, một hồng bào tu sĩ râu quai nón nhanh nhẹn đi tới, lấy linh thạch ra mua.
Tảng đá đó khác thường, có nhiều đường vân đỏ rực như rỏ máu, giá năm nghìn hạ phẩm linh thạch.
"Hả?"
Nghe nói có người mua đá, hai lão chưởng quỹ đi rồi lại quay lại.
"Đây là cái gì?" Hồng bào tu sĩ râu quai nón mong ngóng hỏi.
"Đây là Quỷ huyết thạch, bề ngoài đặc biệt nhưng vô dụng, màu đỏ chói là Quỷ huyết hoa rơi xuống nhiễm vào, bên trong có chút rễ loại hoa này để bổ sung khí huyết. Bất quá giá trị đại khái tương đương với linh dược bổ sung khí huyết mấy trăm linh thạch, mua thì hơi thiệt hại." Phùng chưởng quỹ nhìn Ngụy Tác, gã bảo hồng bào tu sĩ râu quai nón.
"Cái gì, giá mấy trăm hạ phẩm linh thạch?" Hồng bào tu sĩ râu quai nón tròn mắt.
"Đá đặc biệt thế này mà chỉ có rễ giá trị chỉ mấy trăm linh thạch?" Nhiều tu sĩ vốn chuẩn bị mua chợt tròn mắt, không ít người hiếu kỳ bảo tu sĩ râu quai nón bổ ra xem.
Hồng bào tu sĩ râu quai nón quyết tâm liều, từ từ cắt đá ra, bên trong quả nhiên không có gì, chỉ là đá thường, chỉ có bốn, năm cọng rễ đỏ.
"Đạo hữu quả nhiên kiến đa thức quảng, đúng như đạo hữu nói. Khối đá này, tại hạ bỏ ba nghìn hạ phẩm linh thạch mua ở phách mại hội, để ở đây hơn ba mươi năm rồi mà không ai biết." Phùng chưởng quỹ và Mộc chưởng quỹ càng lúc càng kính trọng Ngụy Tác, họ dừng chân ban nãy vì không biết lai lịch tảng đá, những gì Ngụy Tác biết từ lục bào lão đầu bảo lại cho họ biết, thật ra không sai tí nào.
"Theo họ cũng vị tất có lợi..." Thấy đại hán râu quai nó như vậy, những tu sĩ khác tắt tiếng, không dám mua những gì bọn Ngụy Tác nhìn nữa.
"Đây là Tử hải thạch đảm, trấp dịch trong đó có thể giải bách độc..."
"Đây là Xích giác sâm, phối hợp với bát cấp trung giai băng hệ yêu đan, luyện chế thành cao giai linh đan..."
"..."
Dọc đường, Phùng chưởng quỹ và Mộc chưởng quỹ càng bội phục Ngụy Tác, càng coi là tri kỷ, Ngụy Tác có ý kết giao với hai lão chưởng quỹ nên không giấu gì, nhờ kiến thức của lục bào lão đầu và Linh Lung Thiên nên trong mười vật Phùng chưởng quỹ hòa Mộc chưởng quỹ không biết thì có tới bảy, tám được gã nói rõ lai lịch và công dụng.
"Tử nguyệt thạch tâm! Trong tảng đá đó có một viên Tử nguyệt thạch tâm!"
Quay lại ngọn núi, sắp lên đỉnh, Linh Lung Thiên lại phát hiện đồ tốt, truyền âm cho Ngụy Tác và lục bào lão đầu, ngữ khí thập phần chấn kinh.
"Tử nguyệt thạch tâm?! Truyền thuyết khi viễn cổ thiên địa tan vỡ, có nhiều vẫn tinh rơi xuống, trong đó có một viên tử sắc vẫn tinh đặc biệt, tinh hạch chứa linh khí kinh nhân, vỡ vụn thì phân tán thành đá hình tử nguyệt! Mỗi một viên đều chứa linh khí kinh nhân! Phần lớn đều như vạn hóa tiên đan, khiến tu sĩ tu luyện bất kỳ công pháp nào đề thăng tu vi, lẽ nào trong tảng đá này có vật đó!" Lục bào lão đầu kêu ầm lên.
"Có thứ thế hả?!" Ngụy Tác hít sâu một hơi, thuận theo mục quang Linh Lung Thiên, đối với gã vật này tuyệt đối không kém gì Thần hoàng thạch đan.
Khối đá đó màu tím, thoạt nhìn không khác gì Thái hư tử thạch mà Ngụy Tác và Linh Lung Thiên mua tối qua nhưng màu tím nhạt hơn, hình như bên trong có vật gì đó phát quang. Giá không cao, chỉ bảy nghìn hạ phẩm linh thạch.
"Thế nào, Cơ đạo hữu biết lai lịch vật này? Vật này do tiểu đồ lấy được ở băng hà trong hoang nguyên, bọn tại hạ không hiểu được ảo diệu, để đây đã hơn năm năm." Phùng chưởng quỹ và Mộc chưởng quỹ nhận ra Ngụy Tác và Linh Lung Thiên biến sắc, lên tiếng hỏi.
"Vật này, tại hạ mua." Ngụy Tác nhìn hai lão chưởng quỹ: "Nếu tại hạ không nhầm, trong này có một viên Tử nguyệt thạch tâm."
"Tử nguyệt thạch tâm, vạn hóa tiên đan trong truyền thuyết?! Mấy vạn năm chỉ Thiên Trụy đại lục xuất hiện một viên!"
"Trong tảng đá này có thứ đó!"
Hai lão chưởng quỹ biến sắc, kinh hô thành tiếng, rõ ràng có dọc về vật này nên biết giá trị kinh nhân thế nào.
"Cơ đạo hữu, bọn tại hạ có một thỉnh cầu, vì chưa thấy vật này nên có thể cắt ra xem là thế nào chăng?" Hai lão chưởng quỹ hơi bình tĩnh lại, không quá tiếc rẻ, đưa đá cho Ngụy Tác nhưng nhờ vả.
"Tất nhiên, bất quá xẻ tại đây không tiện, chốc nữa mỗ nhờ lưỡng vị chưởng quỹ giám định cổ vật thì sẽ tách ra được chăng?" Ngụy Tác bảo hai lão chưởng quỹ. Chuyến đi Kỳ Thạch viên này liên tục gặp may, đủ khiến tu vi đề thăng không ít.
"Mau lên, xem thêm! Biết đâu còn đồ tốt!" Lục bào lão đầu không ngừng kêu lên, hiện tại tương đương với không ngừng vơ vét nguồn lực tu luyện, lão sợ Ngụy Tác ngại lấy.
-o0o-