Chương 890: Bình định sơn môn

Trong sơn môn Thiên Kiếm tông lúc này có sáu, bảy vạn tu sĩ.

Ngần ấy tu sĩ đồng thời phát động tất uy thế cực kỳ kinh nhân, nhưng không thể khóa chặt Ngụy Tác nên gã dễ dàng tránh thoát uy năng.

Họ đang ẩn trong mai rùa, bọn Ngụy Tác công kích thì mai rùa không tránh được nên đó là ưu thế của gã.

Được Ngụy Tác vũ trang, cộng thêm đỉnh cấp pháp khí như Tuyệt diệt kim đơn, các tu sĩ bạo phát chiến lực còn hơn mấy trăm Kim đơn đại tu sĩ hợp lực!

"Chát"

Khí tức kinh nhân lan tỏa khắp hư không.

Hư không trước mặt Ngụy Tác co lại, kiếm luân quay tít hóa thành tro.

Quang diễm vô cùng vô tận giữa nó đại đạo cấm hình thành một dải thần quang đại hải.

"Cách!"

Khí tức rợn người lan tỏa, mấy chục tu sĩ Thiên Kiếm tông ở gần thanh sắc thần văn, đang tính kích phát pháp khí gì đối phó bọn Ngụy Tác thì thân thể đột nhiên rung lên rồi hóa thành tro.

"Ầm!"

Một ngọn núi của Thiên Kiếm tông đột nhiên nghênh đón một cơn thủy triều vô hình, từng vòng song xung kích rung lên, ngọn núi tan nát.

Vô số điện vũ tan tành cùng tinh kim lấp lánh quang hoa, khoáng thạch, từ không bắn xuống.

"A!" Vô số tu sĩ bất giác lùi lại, thầm thét lên, nhưng không thành tiếng. Ngọn núi của Thiên Kiếm tông tựa hồ là chỗ chứa bố trí tinh kim và khoáng thạch, trong vô số khối tinh kim tung bay trên không, là thượng phẩm tinh kim hiếm thấy đối với nhiều tu sĩ.

Ngụy Tác không lùi, khí tức như bàn thạch, che đỡ cho tu sĩ sau lưng.

"Cách!"

Lúc mấy chục tu sĩ Thiên Kiếm tông hóa thành tro, hai thần huyền pháp tướng của gã cũng không gượng được nữa, quay về thể nội, nhục thân gã nứt nẻ nhiều chỗ, huyết nhục như tan rã, xương cốt và kinh mạch lộ ra.

"Phù!" Linh Lung Thiên cũng hộc máu, hôi sắc linh quang bị ép đến sát người.

"A!"

Hơn tu sĩ sau lưng Ngụy Tác và Linh Lung Thiên sôi lên, gầm vang trời, nhất là tu sĩ mặt sẹo và hơn trăm người có thù oán với Thiên Kiếm tông càng liều mạng xông lên.

Thân thể Ngụy Tác gần như chỉ còn khô lâu, toàn thân nhuộm máu nhưng không lùi, tu sĩ sau lưng cơ hồ không ai bị thương trí mệnh.

Nhưng đòn đánh kinh thiên đó khiến thanh sắc thần văn phủ khắp không gan nứt ra, đại đạo cấm sắp tan vỡ.

"Keng!"

Như thần thiết gãy gục, nhiều xương sườn của Ngụy Tác cũng gãy.

"Ha ha! Không phá được!"

Tào Dực vốn sợ đến mất hồn thấy nhục thân Ngụy Tác sắp tan thì cười như điên cuồng, "Ngụy tiểu tử, ngươi liều mạng thì sao! Còn thiếu chút nữa mới phá được!"

Mọi tu sĩ quan chiến cứng người.

Đây là thần uy khó tưởng tượng nổi va nhau, đại đạo cấm của Thiên Kiếm tông gần đạt cực hạn rồi nhưng Ngụy Tác cũng xương thịt gãy đoạn, sắp cạn giọt máu cuối cùng, e rằng không thể công phá, ôm hận trướcận sơn môn Thiên Kiếm tông.

"Phù!"

Nhưng một vầng hắc sắc loan nguyệt kinh nhân và cực quang chói lòa giáng vào Thiên Kiếm tông đại đạo cấm.

"Ngọc thiên cực quang!"

Mấy thái thượng trưởng lão Thiên Kiếm tông gầm lên, "Phong Ngô Thương! Ngọc Thiên tông định đối địch với Thiên Kiếm tông hả!"

Phong Ngô Thương rảo bước trên hư không, chân dấy lên tinh đồ.

Một mảnh đá mang theo Hoang cổ khí tức lơ lửng trước mặt y, bừng lên cực quang đáng sợ.

"Đây là việc riêng của ta, không liên can đến Ngọc Thiên tông." Phong Ngô Thương kiên định lên tiếng khiến tu sĩ Thiên Kiếm tông cơ hồ thổ huyết, rõ ràng y mặt dày nhưng Thiên Kiếm tông cũng bó tay.

"Đinh!"

Cùng lúc, thanh sắc cổ du đăng trước mặt Ngụy Tác phát ra thanh sắc thần huy, tạm tthời chặn uy năng lại.

Nguyên khí và sinh mệnh tinh hoa nhìn được bằng mắt thường sôi trào trong thể nội Ngụy Tác, nhục thân gã nhanh chóng khôi phục, hai thần huyền pháp thân lại chấn động thiên địa.

"Hoàng đạo hữu, kích phát vật đó đi!"

Đồng thời, Ngụy Tác đưa Hóa huyết pháp đao cho Hoàng Ngô, trong hóa huyết pháp đao có khí huyết của một lão bất tử Kim đơn ngũ trọng, uy năng cực kỳ kinh nhân.

"San bằng Thiên Kiếm tông!" Ngụy Tác gầm lên vang trời! Toàn lực phát ra Liệt khuyết tàn nguyệt và Đại đề tu di.

"A!"

Vô số tu sĩ Thiên Kiếm tông kinh hãi, không ai ngờ Ngụy Tác đã như thế mà không chết, còn như thần ma.

"Cách..."

Thời gian như dừng lại, tâm thần tất cả cũng dừng theo.

Thanh sắc thần văn đột nhiên rung lên rồi tan biến!

"Oành!"

Trong sơn môn Thiên Kiếm tông, vô số thanh đồng sắc điện vũ cũng sụp đổ!

Đại đạo cấm mà Thiên Kiếm tông nghìn năm tích lũy... bị đánh tan!

"Choang!" Cơ hồ toàn bộ pháp khí của Thiên Kiếm tông tự động cảm ứng thấy nguy cơ nên kêu vang, vô số pháp linh, pháp chung bạo phát.

"Phong đạo hữu, cầm chân Tào Dực giúp mỗ!" Ngụy Tác nhìn sang Tào Dực, mặt y còn nhợt nhạt hơn tuyết, há miệng nhưng sợ hãi đến độ không nói thành tiếng.

"Choang!"

Cùng lúc, song thần huyền của gã ràn rạt thần uy.

Hắc sắc cự kiếm do ngọn núi hóa thành che kín nửa thinh không, như mây đen rợp trời mang theo khí tức hủy diệt, trấn áp xuống.

Đó tuyệt đối là tích lũy mạnh nhất của Thiên Kiếm tông qua nghìn năm, khí tức khiến nhiều tu sĩ thổ huyết.

Cả Thiên Kiếm tông tông chủ và các thái thượng trưởng lão cũng dạt sang hai bên tránh thần uy của hắc sắc cự kiếm.

"Phù!" "Phù!"

Song thần huyền của Ngụy Tác phát ra Liệt khuyết tàn nguyệt và Đại đề tu di, Trường hà thao thiên quyển cũng dậy sóng, tất cả đều tan tành nhưng hắc sắc cự kiếm vẫm chém xuống.

"Ầm!"

Nhưng quanh song thần huyền đột nhiên bắn ra vô số phi kiếm trong suốt, hình thành hai dòng kiếm kinh nhân cực độ.

Vô thủy kiếm kinh!

Song thần huyền đồng thời tế xuất kiếm kinh phòng ngự mạnh nhất!

"Choang choang choang choang..."

Tu vi của gã thi triển khởi Vô thủy kiếm kinh, uy năng khó tưởng tượng nổi, khiếnh Phong Ngô Thương chấn kinh. Dai dải phi kiếm hồng lưu giữ cứng hắc sắc cự kiếm, vô số phi kiếm trong suốt tan vỡ rồi lại hóa sinh, như hai bánh xe không lồ không ngừng mài hắc sắc cự kiếm. Hỏa liên tục tóe ra.

"Sơn môn Thiên Kiếm tông bị công phá ròi!" Tận lúc này, nhiều tu sĩ ở ngoài mới tỉnh khỏi thất thần, não hải không ngừng dấy lên ý nghĩ này.

Một siêu cấp đại tông môn thiên cổ truyền thừa bị một tán tu công phá!

"Bố kiếm trận!"

Một thái thượng trưởng lão Thiên Kiếm tông đứng trên hư không giơ xích kim sắc đại kỳ, hơn nghìn đạo kiếm quang tụ lại.

"A! Y làm gì nhỉ!" Đồng thời, nhiều người tê dại đầu óc, tròn mắt, vì thấy "hồng kiểm đại hán" đi cùng Ngụy Tác đáp xuống cạnh hắc sắc cự kiếm há miệng căn thanh kiếm lớn như ngọn núi.

Cắn cả cây kiếm như ngọn núi! Thật ra là sao!

Càng kinh hãi cực độ là cây kiếm không chém xuống được, chân nguyên của Ngụy Tác như vô cùng vô tận,hai làn kiếm lưu liên tục tiêu hao uy năng hắc sắc cự kiếm còn "hồng kiểm đại hán" cắn mấy chục miếng thì cây kiếm rung lên rồi tan biến!

"Xong rồi! Thiên Kiếm tông xong rồi!"

Kinh thiên cự kiếm bị đánh tan thì trong óc nhiều người đồng thời lóe lên ý nghĩ này.

Hiện tại tuyệt đại đa số tu sĩ đều hiểu rằng Linh Lung Thiên cũng tương đương với một thần huyền đại năng.

"Chát!"

Hư không rung lên, một thái thượng trưởng lão Thiên Kiếm tông tế xuất một cái thùng vỡ quá nửa, dồn chân nguyên vào là dấy lên khí tức xé nát hư không nhưng thai thể đã nứt, chứng tỏ từ thượng cổ để lại, uy năng tuy mạnh nhưng chỉ có thể kích phát một lần.

Khí tức của lão đạt cực trí, ngưng thành hoàng sắc song cổ kiếm chừng năm trượng. Đỉnh đầu có pháp vân soi trào cơ hồ sắp hóa sinh gì đó, rõ ràng là Kim đơn ngũ trọng điên phong đại tu sĩ, chỉ thiếu chút nữa là đột phá thần huyền.

Nhưng lão chưa kịp kích phát thì đã kinh hãi nhận ra hắc sắc cự kiếm tan vỡ thì Ngụy Tác đã biến mất.

Lão ngoái lại theo ý thức nhưng chưa kịp phản ứng, Ngụy Tác đã đến sau lưng phất tay, chấn tan linh quang quanh lão, đánh vỡ tâm mạch.

"Phù!"

Không hề dừng lại, Ngụy Tác chụp lấy cái thùng vỡ Thiên Kiếm tông thái thượng trưởng lão chưa kịp kích phát, tức thì nó hóa thành ngọn lửa cuồn cuộn, có không ít tro bay tơi tả như bươm bướm.

"A!"

Một lão bất tử đứng trong sương mù, cầm hai cây kim sắc tiểu kiếm nhắm vào Ngụy Tác liền bị đánh thành tro.

"Oành!" Ngọn núi sau lưng lão bất tử này thủng một lỗ lớn.

"Ta nói rồi, sẽ san bằng sơn môn Thiên Kiếm tông!"

Ngụy Tác lướt ngang hư không, giọng nói băng lãnh cực độ vang lên. "Oành!" Một ngọn núi nát vụn, hai trưởng lão Thiên Kiếm tông cầm trận bàn cùng gãy xương cốt, khạc ra máu.