"Thủy liên đảo quyển", "Cẩm lý hấp thủy", "Phiên sơn đảo hải", "Thủy mạn thiên môn", "Điện quang độc long" ...
Ngụy Tác đi đi lại lại trong chỗ ở thiên cấp, cực kỳ kích động chờ đợi, chỉ nghĩ đến mấy cái tên mà Vương Kim Trung nói là gã đã không chịu nổi.
Thật ra gã thấy hành vi của Hoàng Y Y hôm đó có phần không kể gì liêm sỉ, bất quá phải nói thật là thân thể và nhan sắc của Hoàng Y Y rất khá, khó trách Lưu An Đình bị nàng ta khiến cho thần hồn điên đảo, đầu óc mê muội. Hiện tại nhớ lại lúc Hoàng Y Y cơi sạch y phục, bò lên tảng đá chổng mông ra là gã suýt không chịu nổi.
Bất quá giờ gã làm thế có xấu xa quá không?
Nam nhân bình thường mà, bất giải quyết thì sẽ biến thành tâm ma mất, hơn nữa người ta có đủ linh thạch tu luyện thì đời nào làm việc này, gã nên làm việc tốt.
Ngụy Tác lập tức tìm ngay được một lý do đầy vô sỉ.
"Đinh! Đinh! Đinh!"
Ngụy Tác nóng lòng chờ đợi, đột nhiên kim tuyến pháp linh vang lên.
"Nhanh thế hả?"
Vương Kim Trung mới đi chưa được một tuần hương, lẽ nào nữ tu đó cũng trú ngụ ở thành bắc? Thế thì tiện quá.
Ngụy Tác vuốt y phục, lòng tay ướt mồ hôi, ra khỏi chỗ ở thiên cấp.
"Sao lại là ngươi?!" Từ trong lam sắc quang mạc đi ra, nhìn rõ là ai thì gã tròn mắt.
Ở ngoài là một ngân sam mỹ nữ cực kỳ quyến rũ!
"Đương nhiên là ta, ngươi tưởng Nam Cung Vũ Tinh đến cùng ngươi ngâm suối nóng hả?" Hàn Vi Vi khinh bỉ bĩu môi.
Ngụy Tác cả kinh: "Ngươi không phải là đại tiểu thư Trân Bảo các hả? Ngươi cũng làm việc đó?"
"Ngươi biết thân phận của ta?" Hàn Vi Vi hừ một tiếng, "Thế nào, đại tiểu thư Trân Bảo các thì không thể giống nữ tu khác hả?"
"Ngươi cũng biết Thủy liên đảo quyển? Cẩm lý hấp thủy?" Ngụy Tác không dám tin.
"Cái gì mà Thủy liên, cái gì mà hấp thủy. Ta chỉ biết băng, hỏa!" Hàn Vi Vi lạnh giọng: "Hiện tại định tìm hiểu thuật pháp ta tu luyện hả? Bất quá cho ngươi biết cũng không sao.”
"Băng hỏa?" Ngụy Tác nghe thế là đầu óc đầy mơ màng, càng nghĩ càng khó chịu. đại tiểu thư Trân Bảo các, đẳng cấp này thật quá cao, hơn nữa ngân sam mỹ nữ này tuy trước đây khiến gã đau đầu nhưng quả thật xinh đẹp chết được, chỉ nhìn gương mặt nõn nà đó cũng đôi mông mẩy không thể mẩy hơn là gã đã muốn đổ máu mũi.
"Mau vào trong đi.” Mắt gã sáng lên bước tới hai bước, định nắm tay Hàn Vi Vi kéo vào chỗ ở thiên cấp, đồng thời còn hỏi, "Linh thạch trực tiếp giao cho ngươi, hay cho Vương Kim Trung?"
"Ngươi định làm gì?" Thấy Ngụy Tác mặt đầy sàm sỡ đến chỗ mình, Hàn Vi Vi giật mình, lùi liền hai bước kêu to.
"Làm gì hả?" Ngụy Tác nhìn nàng ta với vẻ không hiểu, "Ngươi không phải... bảy trăm linh thạch chứ?"
Hàn Vi Vi ngẩn ra, "Bảy trăm linh thạch? Cái gì mà bảy trăm linh thạch, thật ra ngươi định làm gì?"
"Ngụy tiền bối!"
Ngụy Tác cảm thấy không ổn thì sau lưng vang lên tiếng gọi, gã quay lại, lập tức tròn mắt.
Người gọi gã là Thiên Nhất môn Vương Kim Trung, sau lưng y là một nữ tu thập phần diễm lệ. Nữ tu này da trắng như tuyết, không rõ thi triển thuật pháp hay dịch dung, nhìn cũng có mấy phần giống Thủy Linh Nhi, cũng mặc pháp y cùng kiểu với tranh Thủy Linh Nhi mà Ngụy Tác có, chỉ có điều chất liệu không phải cao giai pháp y, mà là đồ phỏng chế.
Pháp y xẻ ngực rất sâu, đôi ngọc thỏ trong đó thoạt ẩn thoạt hiện, câu hồn đoạt phách.
"Đây mới là người ngươi đưa đến?" Ngụy Tác ngẩn ra một chốc, mới tỉnh lại hỏi Vương Kim Trung đang tỏ vẻ xiểm nịnh.
"Hả?" Vương Kim Trung nhìn thấy Hàn Vi Vi thì tròn mắt.
"Các ngươi!"
Hàn Vi Vi sau rốt cũng hiểu ra, nhìn Ngụy Tác và nữ tu thập phần yêu diễm đó với vẻ không tin nổi. Nàng ta vốn nghe ngóng được chỗ Ngụy Tác ở, cố ý xác định chỗ này để bức gã đấu với mình nhưng gã lại coi nàng ta là... Hàn Vi Vi giận đến độ cánh tay chỉ vào Ngụy Tác và nữ tu cũng run lên.
Đúng lúc đó nữ tu diễm lệ lại nhìn ngực Hàn Vi Vi với vẻ khinh thường: "Thế nào, mới ra ràng làm việc này hả? Xem cái vẻ lóng ngóng của ngươi thì không biết luyện kỹ thuật đến dâu mà dám cướp sinh ý của ta? Người ta thích kích cỡ như ta, ta mới có thể làm đủ mọi chiêu, với của ngươi chắc không làm được đâu nhỉ?"
"Ngươi... " Hàn Vi Vi thở hồng học một chốc rồi mới mắt đầy sát khí nhìn nữ tu nói: "Ngươi biết ta là ai không!"
"Ai cơ hả?" Nữ tu diễm lệ bĩu môi, "Lẽ nào là Trân Bảo các Cơ Nhã a? Cơ Nhã có lẽ không kém ta, nên mới có người bảo ta ăn vận giống nàng ta.”
"Ngươi còn dám nói lung tung thì ta sẽ khiến ngươi hối hận.” Hàn Vi Vi giận đến mức thiếu chút nữa ngất đi, "Ta không phải Cơ Nhã, nhưng đó là sư thư của ta!"
"Lẽ nào ngươi là Hàn..." Sắc mặt nữ tu diễm lệ đang đánh mắt đầy câu hồn với Ngụy Tác cùng Vương Kim Trung tức thì trắng nhợt. Họ đương nhiên biết Trân Bảo các cơ hồ lũng đoạn việc cung ứng đơn dược tại Linh Nhạc thành là thế lực cỡ nào. Tthực lực các phường thị như Trân Bảo các và Kim Ngọc các thậm chí còn hơn nhiều tông môn. Ngay cả Thiên Nhất môn quản lý Linh Nhạc thành cũng nể mặt phường thị như thế, bằng không họ chuyển đi thành khác thì Linh Nhạc thành sẽ gặp hậu quả khó tưởng tượng nổi.
"Tiểu nữ không rõ y và tiểu thư có quan hệ, nếu biết dù cho tiểu nữ hai cái mật cũng không dám tranh chấp với tiểu thư. Xin Hàn tiểu thư đại nhân đại lượng.” Nữ tu diễm lệ mặt mày nhợt nhạt nói xong thì quay đi chạy như bay. “Không quấy nhiễu Ngụy tiền bối và Hàn tiểu thư nữa.” Vương Kim Trung chỉ nói với lại, mặt mũi nhợt đi quay người chạy, sau hai lần rẽ là tan biến vô ảnh vô tung.
"Đừng chạy!" Ngụy Tác muốn khóc mà không có nước mắt, nữ tu vừa rồi trống rất khá, thân hình rất bốc lửa, hơn nhiều Hoàng Y Y đô. Gã chỉ nhìn mà suýt không chịu nổi, giờ mỹ nữ lại chạy mất. Thế là thế nào!
"Ta và hắn có quan hệ?!" Nghe nữ tu diễm lệ nói vậy, Hàn Vi Vi càng giận đến mức run rẩy toàn thân.
Nàng ta thà tu luyện công pháp cấm dục, cả đời không gần nam nhân cũng tuyệt đối không có quan hệ gì với nam nhân như gã.
"Vô sỉ! Lão lưu manh!" Nghĩ đến việc gã định làm, Hàn Vi Vi không nén được, lên tiếng mắng chửi gã.
"Chà!" Ngụy Tác thật sự phiền lòng, làm sao nữ tử ma âm hồn bất tán thế này mà gã lại dính phải. Nên gã sầm mặt nói, "ngươi bị bệnh gì hả, ta không hề cởi quần ra làm gì với ngươi, thật ra sao ngươi lại quấn lấy ta từ sáng đến tối! Đại tiểu thư Trân Bảo các thì ghê gớm lắm hả, đại tiểu thư Trân Bảo các muốn nhúng vào cả việc ta làm gì vào ban đêm hả?"
"Chết đi! Là nam nhân thì thống thống khoái khoái đánh một trận với ta. Bằng không ta không tha cho ngươi.”
"Thôi đi, ta là nam nhân hay không không cần chứng minh với ngươi.” Ngụy Tác cười lạnh, "muốn đấu với ta hả, đừng mơ.”
Nói đoạn gã không thèm ngoái lại, đi vào chỗ ở, "Ta khuyên ngươi sau này đừng quấy nhiễu ta nữa, ban nãy người ta cũng thấy rồi. Bằng không ta sẽ nói với người ta là kỹ thuật của ngươi quá kém, bị ta bỏ rồi mà cứ quấn lấy.”
"Ngươi... " Hàn Vi Vi nhất thời giận đến mức không nói thành lời. Ngụy Tác đã tan biến trong lam sắc quang mạc.
"Đồ bệnh hoạn!"
Ngụy Tác sầm mặt, nhìn thấy linh hoa viên và linh tuyền trì là muốn khóc mà không có nước mắt.
Điều kiện tốt thế này, ban nãy mà cùng nữ tu diễm lệ đó ngâm ôn tuyền, thử hết mọi chiêu số thì thật sung sướng bao nhiêu. Nhưng hiện tại tất cả đều tan hết! Tiểu ma nữ vạn ác.
Gã thầm rủa Hàn Vi Vi mặt mọc thủy đậu, không dám ra khỏi cửa, nhưng không rõ rằng Hàn Vi Vi đang đứng trước mặt Vương Kim Trung.
"Ngươi đã biết ta là ai rồi hả?" Hàn Vi Vi mặt mũi còn nhợt nhạt đứng trước Vương Kim Trung đang không dám thở mạnh.
Vương Kim Trung đổ mồ hôi lạnh: "Biết rồi.”
"Ta hi vọng không nghe thấy lời đồn gì liên quan đến ta và hắn, nếu ta nghe được thì kẻ đầu tiên ta xử lý là ngươi.” Hàn Vi Vi nói đầy sát khí, "Lúc đó ta không nghĩ Thiên Nhất môn sẽ vì một đệ tử phổ thông mà đắc tội với bản các.”
Vương Kim Trung nhợt nhạt mặt mày, gật đầu liên tục, "tiểu nhân tuyệt đối không nói nửa chữ.”
"Trông coi hắn cho ta, không được để hắn làm việc này, không thì ta cứ ngươi mà xử.”
"Biết, biết ạ.” Vương Kim Trung thầm thở phào, may mà Hàn Vi Vi không rõ việc cảo lộ là do y đề xuất, bằng không nàng ta chắc sẽ xẻ đôi y. Càng lúc y càng bội phục Ngụy Tác, khiến cho đại tiểu thư Trân Bảo các si mê như thế thì tu sĩ họ Ngụy này không thể tầm thường.
Trong lúc đó, y không rõ rằng Hàn Vi Vi đang thầm nghiến răng nghiến lợi nghĩ, "Lão lưu manh, sau này ta xem ngươi làm việc vô sỉ đó bằng cách nào, ta không tin không tóm được thóp của ngươi, giáo huấn ngươi một phen.”