Chương 811: Giao dịch để giết sư huynh

Phật đà tịnh thổ như tự sáng tạo nhất phương thế giới trấn áp xuống, tự có đại đạo pháp tắc.

Một dải sáng chói lòa rực lên trước mặt Ngụy Tác.

Minh Đức mượn vô thượng uy năng của thần huyền đại năng còn Ngụy Tác nhờ vào Tiên vương thần tinh đề thăng chiến lực, như dốc hết toàn thân tu vi và kim đơn cùng lúc!

Ngụy Tác lúc trước không động dụng Tiên vương thần tinh vì vật này đoạt thiên địa tạo hóa, đem ra đối địch sẽ khiến linh lực kinh nhân trong thần tinh hòa vào chân nguyên, tương đương với tổn hao chí bảo, gã chỉ định dùng vào tu luyện, đề thăng tu vi, thậm chí dùng trong lúc đột phá thần huyền.

Hiệ thời sử dụng để thi triển Tiềm long thổ châu quyết thời, linh khí trong thần tinh được dẫn ra, dồn vào uy năng đòn đánh.

Với tu vi của gã thi triển Tiềm long thổ châu quyết, như dốc uy lực kim đơn nổ tung và toàn thân tu vi nên khó tưởng tượng nổi, cộng thêm Tiên vương thần tinh thì đòn này dấy lên thần văn phát quang, tự nhiên hóa sinh ra đại đạo pháp tắc kỳ diệu.

Phật đà tịnh thổ và Tiềm long thổ châu quyết có ảo nghĩa khác hẳn, một đạo hàm chứa lĩnh ngộ của thần huyền đại năng đối với thiên địa nguyên khí, một đạo là sức mạnh thuần túy như sinh thành nguyên khí mới, tựa hồ định đán tan nhất phương thiên địa, hai loại kinh thiên chi lực va nhau trong tích tắc.

Tích tắc giao thủ này, ngay cả Ngụy Tác và Minh Đức cũng không biết ai sẽ thắng lợi.

"Cách cách!"

Nhất phương tịnh thổ phá toái, mưa hoa vô biên trút xuống lấp lánh, vô tận thần quang rải ra.

Tịnh quang tan vỡ xung kích vào Ngụy Tác, thân thể gã như bị cự sơn va phải, xương ngực cơ hồ gãy hết, hộc máu rơi xuống.

Mi tâm Minh Đức lóe lên, một viên xá lợi phát ra khí tức hoàn toàn không phải đẳng cấp của y bay ra, chặn đứng mọi quang hoa, nhưng xá lợi tử cũng uy năng hao tận, tan ra thành quang ảnh. Đằng sau xá lợi tử, trong mi tâm Minh Đức tựa hồ còn một viên thanh sắc xá lợi tử. Viên này có khí tức tương hợp với Minh Đức, là bản nguyên của y, hiện cũng quang hoa ảm đạm, tựa hồ kích phát viên trước đã hao tận chân nguyên.

"Để ta đến cạnh y!" Cùng lúc, Linh Lung Thiên rống lên với Âm Lệ Hoa.

Một đạo lục sắc quang diễm đánh lên Linh Lung Thiên, nó không kích phát hôi quang, tử quang lấp lóe, dựa vào nhục thân chống chọi mà bắn đến cạnh Minh Đức.

"Phù!" Linh Lung Thiên phun máu.

"A!" Minh Đức hãi hùng, hôi quang của nó khiến linh quang của y tắt hết, máu của nó rải lên pháp y.

"Chát!" Cơ hồ đồng thời, Linh Lung Thiên gõ vào trán Minh Đức.

"A!" Minh Đức kêu lên thê thảm, xương trán vỡ nát, như chỉ còn lại nửa cái đầu.

Nếu đỏi lại là tu sĩ tầm tường, đầu bị trọng thương như thế tất đã chết nhưng không hiểu Minh Đức tu luyện thuật pháp gì mà sinh cơ không hề trực tiếp đoạn tuyệt.

Ngụy Tác, Linh Lung Thiên và Minh Đức đều trọng thương, toàn thân đầy máu, không thể phá thêm dù một đòn.

Minh Đức dưa vào tông môn, mượn uy năng của thần huyền đại năng còn Ngụy Tác có Linh Lung Thiên tương trợ, hai bên lưỡng bại câu thương.

Vù!

Âm Lệ Hoa gượng thôi động Tà vương minh hạp, giờ cũng thụ thương không nhẹ, sau mấy phen kịch chiến, chỉ nguyên khí chấn động cũng khiến thể nội kinh mạch tổn thương.

"Trận này tại hạ chịu thua, đừng giết tại hạ, tại hạ giúp các vị lấy Đề hồ thánh quả!"

Âm Lệ Hoa tối đa chỉ dùng sử Tà vương minh hạp phát động thêm một, hai đòn nhưng Minh Đức lại nói thế, Âm Lệ Hoa bình thường vốn tu vi hoàn toàn không sánh được với Minh Đức và bọn Ngụy Tác lại thành nhân vật quan trọng nhất.

"Đừng giết y!" Ngụy Tác đang rơi xuống, miễn cưỡng lên tiếng.

Âm Lệ Hoa không thôi động Tà vương minh hạp, dùng chân nguyên cuốn lấy Ngụy Tác và Linh Lung Thiên, Minh Đức.

Ngụy Tác và Linh Lung Thiên liên tục ho ra máu, đầu Minh Đức lõm vào quá nửa nhưng có thanh quang hộ thân, dù thế trông vẫn rất thê thảm.

Âm Lệ Hoa lấy Huyết tinh thạch nhỏ dược dịch, đồng thời lấy thêm linh đơn cứu Ngụy Tác và Linh Lung Thiên.

"Nạp bảo nang cua tại hạ có Tịnh thủy thiền sa, là thủy độn pháp bảo che giấu khí tức, chúng ta đi mau. Nếu thêm một lão bất tử đến thì chúng ta khó thoát." Thân thể Minh Đức đã băng lãnh, sinh mệnh chi hỏa tựa hồ tụ tập trên đầu, nhưng giọng y thập phần lãnh tĩnh.

"Lệ Hoa, nghe lời y." Ngụy Tác thập phần trấn định, đoạn hỏi Linh Lung Thiên, "Cương nha muội, ngươi thế nào?"

"Còn may, chưa chết được nhưng phải mười bảy, mười tám ngày mới ổn." Linh Lung Thiên hữu khí vô lực đáp.

Một lớp sa mỏng như cánh ve được Âm Lệ Hoa lấy từ nạp bảo nang của Minh Đức ra rồi kích phát, nàng ta và bọn Ngụy Tác chìm xuống Chập Khí hải.

Tịnh thủy thiền sa như hòa làm một với nước biển, lặn xuống hơn nghìn trượng mà không trở ngại, rõ ràng là một món chí bảo hiếm có.

"Không ngờ tại hạ dùng một viên phật đà xá lợi kích phát tịnh thổ mà vẫn bại. Không hổ là tu sĩ giết cả thần huyền đại năng." Lặn xuống nghìn trượng, rời khỏi hải đảo, Minh Đức nhẹ lòng, thở dài.

Khẩu khí và tâm trạng của y rất lạ, không phải đối đầu đả tử của Ngụy Tác mà như bằng hữu đang trò chuyện.

"Người này tựa hồ không phải nhân tộc tu sĩ, cũng không phải yêu thú, lẽ nào là hậu duệ của viễn cổ yêu vương?" Minh Đức lại nói, rõ ràng nhắc đến Linh Lung Thiên.

"Sao hả? Công Đức tông có ghi chép về hậu duệ yêu vương?" Ngụy Tác mục quang lóe lên, gã nghe lục bào lão đầu nói, viễn cổ hóa hình yêu tu được một số điển tịch gọi là yêu vương.

"Có ghi nhưng tương truyền viễn cổ yêu vương đều cao cao tại thượng, dù xuất hiện ở tu đạo giới cũng hóa thân hành tẩu. Theo gi chép, viễn cổ yêu tu đã diệt tuyệt, không ngờ còn thấy được hậu duệ yêu vương đi cùng Ngụy đạo hữu." Minh Đức hiểu ý nên kinh thán.

"Đề hồ thánh quả, các hạ giúp bọn mỗ lấy bằng cách nào?" Ngụy Tác điều tức, hỏi thẳng câu chính yếu, tuy xương ngực đã gãy, nội phủ trọng thương, sinh mệnh tinh hoa của thần mộc thần căn gần khô kiệt, nhưng sinh cơ của gã ngang với cửu cấp yêu thú, thoáng sau khí huyết và chân nguyên đã khẽ lưu động. Gã biết Đề hồ thánh quả tại Công Đức tông cũng là chí bảo, dù thân phận như Minh Đức vị tất lấy được.

"Đề hồ thánh quả ở Thất bảo mật địa của bản tông. Thất bảo mật địa là chỗ tu luyện của một đại năng Công Đức tông nghìn năm trước, có ghi vô thượng thuật pháp, tương truyền còn có những bảo vật ẩn thế mà đệ tử có duyên mới lấy được, bình thường đều bị phong tỏa." Minh Đức nói nghiêm túc, "Nhưng hơn tháng nữa, Công Đức tông có thiền âm thính pháp hàng năm, sẽ có cơ hội vào đó."

"Thiền âm thính pháp?" Ngụy Tác lại hỏi. Minh Đức nói Đề hồ thánh quả tại Công Đức tông Thất bảo mật địa, giống hệt tin gã lấy được tại Hóa Thiên giáo đại hội.

"Đại năng xưa kia tu hành tại Thất bảo mật địa có tu vi Thần huyền ngũ trọng điên phong, thiếu một chút là đạt tới chân tiên, trước khi tọa hóa có để lại truyền pháp mộc ngư, trông tầm thường nhưng mỗi năm lại phát ra thiền âm, nghìn năm nay, đệ tử Công Đức tông hữu duyên đều qua đó nghe được thuật pháp cùng công pháp. Hiện tại một môn vô thượng cường pháp của Công Đức tông cũng từ đó mà có." Minh Đức giải thích.

"Đó đều là bí ẩn của Công Đức tông, các hạ không hề do nói ra thì chắc đã cân nhắc." Ngụy Tác liếc Minh Đức: "Thật ra các hạ có dụng ý gì?"

"Tại hạ sẽ toàn lực giúp các hạ lấy Đề hồ thánh quả, ít nhất cũng giúp các hạ vào được Thất bảo mật địa." Thanh sắc huỳnh quang trên đầu Minh Đức lóe lên, tựa hồ đã khôi phục không ít nên nói: "Các hạ giết Minh Ninh giúp mỗ."

"Minh Ninh là ai?" Ngụy Tác hỏi.

"Là một sư huynh của tại hạ, sắp cùng tranh đoạt vị trí kế thừa hạ nhiệm tông chủ. Ai đánh bại đối phương, là được Công đức kim điển truyền thừa, tu thành đỉnh cấp bí pháp của Công Đức tông." Minh Đức nói.

"Nhờ mỗ giết hộ sư huynh, các hạ quả thật tim đen." Ngụy Tác bật cười lạnh.

"Tim y còn đen hơn tại hạ, đến Công Đức tông là các hạ sẽ biết, Công Đức tông mà truyền thừa cho y chi bằng cho tại hạ." Minh Đức thản nhiên nhạt giọng.

"Các hạ định trát vàng lên măt?" Ngụy Tác hầm hừ.

"Một câu thôi là các hạ sẽ hiểu." Minh Đức bảo Ngụy Tác: "Tu sĩ định lợi dụng uy năng của Thiên khung do y tìm về. Mỗ dù thế nào cũng không dám động đến uy năng của Thiên khung, các hạ cũng biết, Thiên khung mà vỡ thì đối với các đại tông môn đủ năng lực giữ mình thì có thêm nguồn lợi càng kinh nhân, nhưng đối với tuyệt đại đa số tu sĩ thì là đại kiếp nạn, sẽ có không biết bao nhiêu tu sĩ mất mạng. Lợi dụng uy năng của Thiên khung là việc y cực lực ủng hộ."

"Các vị lấy được điển tịch lợi dụng Thiên khung ở Đạo Huyền điện?" Ngụy Tác và Linh Lung Thiên, Âm Lệ Hoa nhìn nhau, "Công Đức tông đã tính trước việc có vết nứt Thiên khung?"

"Kẻ đó có một môn bí thuật, đại khái dám chắc dù lợi dụng không xong thì vết nứt Thiên khung sẽ chỉ không ảnh hưởng đến tu sĩ thi pháp. Không thế thì sư tôn và các thái thượng trưởng lão đã không động lòng, vọng động Thiên khung rất có thể lệnh khiến họ mất mạng nhưng đảm bảo vô sự thì khác đấy." Minh Đức nói.

"Y là ai?" Ngụy Tác hỏi Minh Đức: "Các hạ cực lực không tán đồng thì vì sao không giết y đi hoặc ngầm câu kết với thần huyền đại năng giết Minh Ninh, mỗ nghĩ Tô Thần Huyết và Vương Vô Nhất không ngại ngần gì giết một tu sĩ có thể sẽ thành Công Đức tông chân truyền đại đệ tử."

-o0o-