Chương 787: Âm thầm giở trò

Trong sơn cốc tối om, Ngụy Tác lăng không, Bất diệt tịnh bình lơ lửng trên đầu, hút hết ánh sáng.

Mi tâm như có kim sắc thần chi, tiên âm lưu chuyển, trải thần thức ra

Một cây bạch cốt trượng ở trước mặt, là pháp khí gã dùng xương Hoang cổ bạch trạch luyện chế thành.

Hoàng Thiên diệt thức nhãn của Lưu Chân Võ tựa hồ không thể thi triển liên tục vì tổn hao cực lớn, Ngụy Tác giết liền hai đệ tử Hoàng Thiên đạo, đoạt lại quyền khống chế Bất diệt tịnh bình, kích phát pháp trận trên bình thì vô thượng bí pháp của y thành vô dụng, nên y dừng kích phát Hoàng Thiên diệt thức nhãn.

Kích phát pháp trận trên Bất diệt tịnh bình, thi triển uy lực của Hắc đồng, Ngụy Tác thực tế vẫn không cảm tri được vị trí cụ thể của Lưu Chân Võ nên gã đồng thời kích phát pháp bảo xương sống Hoang cổ bạch trạch, hoang cổ chướng khí cuồn cuộn.

Lưu Chân Võ dừng Hoàng Thiên diệt thức nhãn, Ngụy Tác thi triển vô thượng bí pháp có được từ chân tiên thần văn, thần thức gần như bao trùm cả sơn cốc.

Gã "nhìnn" rõ Lưu Chân Võ ở cách chừng sáu trăm trượng, mặt nhăn nhúm với thần sắc không dám tin, đang phun ra từng đụn tro, chống lại Hoang cổ bạch trạch chướng khí.

Hoàng Thiên diệt thức nhãn và Cổ hoàng đoạt binh thuật đích xác là vô thượng cường pháp chấn thế hãi tục nhưng Ngụy Tác cũng có Địa Mẫu cổ kinh, Động Hư bộ pháp, và vô thượng cường pháp do tiên âm truyền pháp.

Vô thượng cường pháp, khó mà phân biện cao thấp, đấu pháp lại trong tích tắc, dùng song phương vô thượng cường pháp giao đấu nhưng gã chiếm thượng phong tuyệt đối!

Thấy Lưu Chân Võ bị Hoang cổ bạch trạch chướng khí xâm tập, Ngụy Tác không hề dừng tay, lại thi triển Động Hư bộ pháp đến sau lưng y.

Một đạo ám kim sắc kiếm khí cắt vào gáy Lưu Chân Võ, đoạn lại tung cước vào lưng y.

Gã vốn định nghe theo lời Linh Lung Thiên truyền âm, cố ý tạo thành dấu hiệu mình thân thụ trọng thương nhưng thần thông của Lưu Chân Võ hơn cả tưởng tượng, khiến gã thập phần nguy hiểm, nên không cho y cơ hội nữa, muốn giết chết luôn!

Bạch sắc thần quang sáng lên trên mình Lưu Chân Võ để chặn ám kim sắc kiếm quang, nhưng bị Ngụy Tác đá tung.

"A!"

Tứ thần vương pháp tọa bừng lên kim quang, bị Ngụy Tác đánh tan.

"Xoẹt!!"

Khí tức cực độ lại chấn động thiên địa, Ngụy Tác tế xuất Trấn thiên pháp tướng, không bị Hoàng Thiên diệt thức nhãn ngăn cản nên mọi tu sĩ đều nghe thấy tiếng nổ chấn động hư không mà biến sắc.

"Đoạt!"

Lưu Chân Võ lại phát ra một chữ cổ ấn vào Trấn thiên pháp tướng, Trấn thiên pháp tướng lại hóa thành một hắc sắc tiểu nhân.

"Đang đợi ngươi đây." Ngụy Tác hừ lạnh, chân ánh lên bảy vì sao bạc, đồng thời bảy ngân sắc quang trụ trút xuống, hóa thành đạo tôn, trấn áp lên Tứ thần vương pháp tọa.

"Tinh thần nguyên khí kinh nhân như thế... Lại một đạo vô thượng cường pháp!"

Ngoài sơn cốc, mọi tu sĩ trầm tịch trong bóng tối, không thấy cảnh tượng bên trong, nhưng thấy bảy tinh thần quang trụ chói lòa từ vô tận hư không trút xuống thì đều biến sắc.

"A!"

Lưu Chân Võ và Tứ thần vương pháp tọa bị đánh văng đi, trong pháp y như có vô số ngọn lửa bạc lấp lóe, máu từ miệng y phun ra.

Ngụy Tác không hề truy kích, thi triển Động Hư bộ pháp giãn cự ly với Lưu Chân Võ thành ba nghìn trượng.

Mi tâm Ngụy Tác như có kim sắc thần chi rải thần thức, thần thức bao trùm vạn trượng còn Lưu Chân Võ chỉ được hơn hai nghìn trượng, sơn cốc tối om khiến y biến sắc, hoàn toàn không cảm tri thấy Ngụy Tác, không biết gã ở đâu, thuật pháp từ hướng nào ập tới.

Không thể đoán trước, không kịp phản ứng, coi như đã hạ phong.

"Phù!"

Dưới chân Ngụy Tác ánh lên bảy vì sao bạc, thi triển Thiên đế vẫn tinh tàn thiên, nhắm Lưu Chân Võ phát đạo tôn.

Cùng lúc, gã lại thi triển Động Hư bộ pháp, đến ngay sau lưng Lưu Chân Võ.

"Oành!"

Lưu Chân Võ rực lên bạch sắc hà quang, kim đơn hà quang ngưng hình và linh khí ngưng hình thành hình thần đế trên bạch sắc thần bình bay lên khỏi thiên linh đánh vỡ đạo tôn, nhưng Ngụy Tác tung cước đá y và Tứ thần vương pháp tọa văng đi, khiến y kêu to thê thảm, há miệng phun máu.

"Ngụy Tác đang chiếm thượng phong..."

"Lưu Chân Võ có đạo vô thượng bí pháp, mà cũng không địch nổi!"

"Y không chỉ trông vào một món tiên khí, thần thông e rằng cũng vô địch trong các Kim đơn tu sĩ, lại đáng sợ đến mức đó!"

Cả sơn cốc chìm trong bóng tối, nhưng Lưu Chân Võ liên tục kêu thê thảm, qua khí tức cảm ứng, tuyệt đại đa số tu sĩ ở ngoài đoán được Ngụy Tác thử đang chiếm ưu thế tuyệt đối, mỗi đòn đều khiến Lưu Chân Võ thụ thương.

"Lão quỷ, tính nhầm rồi hả? Ngươi cho Lưu Chân Võ khối Tiên vương thần tinh, đúng là cho không, đó gọi là tự mình hại mình." Cùng lúc, một giọng chế nhạo vang trong tai Thiên La chân nhân.

Trong bóng tối, Thiên La chân nhân vốn trông cực kỳ khó coi, lại nghe thấy có người truyền âm như thế thì giận xì khói.

Thiên La chân nhân quét thần thức, phát hiện người truyền âm là một tu sĩ gần Âm Lệ Hoa, là một trong hai tu sĩ Hắc Phong tông theo Ngụy Tác đến.

"Chán sống rồi hả!" Thiên La chân nhân không dám làm quá, giọng truyền âm đấy sát cơ đáp trả.

"Loại có mắt không tròng như ngươi mà dám uy hiếp ta, ngu xuẩn!" Tiếng cười nhạo lại vang trong tai Thiên La chân nhân.

"Ngươi tưởng ta không dám giết ngươi!" Thiên La chân nhân tức xì khói, nhận ra đối phương chỉ tu vi Phân niệm cảnh, dù có dùng thuật pháp che giấu đi, thì y với tu vi Kim đơn tứ trọng tất không tin dối phương hơn mình.

"Ở chỗ này ngươi dám giết ta sao? Ta mắng ngươi cũng chả sao. Ngu xuẩn, có giỏi đến giết ta đi." Kẻ đó thập phần đắc ý, liên tục truyền âm cho Thiên La chân nhân.

"Ngươi chết chắc rồi!" Thiên La chân nhân méo mó mặt mày, vô thanh vô tức áp sát.

Tuy đang ở trong sơn môn Hóa Thiên giáo nhưng Âm Lệ Hoa và hai tu sĩ Hắc Phong tông ở sát rìa, cách Tô Thần Huyết và Vương Vô Nhất cực xa, ngoài tầm thần thức cảm tri. Đối phương lại nhảy nhót, càng lúc càng xa, có khác gì tự tìm cái chết.

Trong bóng tối xòe bàn tay không thấy ngón, chỉ dựa vào thần thức này thì chút xíu tiếng động và nguyên khí dao động tất khó đoán được do ai xuất thủ. Thiên La chân nhân cho rằng thần thức ép tới là xong, không phí tí sức nào.

"A! Ngươi dám đến hả!" Ngươi đó phát giác Thiên La chân nhân dén gần thì thập phần kinh hoàng.

"Ta đưa ngươi đi đầu thai!" Thiên La chân nhân cười gằn, thần thức ép tới. "Sao hả?!" Nhưng y chợt nín thở vì đối phương không hề hấn gì.

"Lão quỷ, mắc lừa rồi!" Giọng nói vang lên, người đó loáng lên, y dựng tóc gáy vì nhận ra mình không thể thi triển thuật pháp, cả ngự không tránh né cũng không thể.

"Phù!"

Như thể ai đó giậm chân, gáy Thiên La chân nhân trúng đòn nặng, sau đó y không biết gì nữa.

"Linh Lung Thiên, ngươi định làm gì?" Cơ hồ đồng thời, Âm Lệ Hoa nhận được truyền âm, đi đến chỗ Thiên La chân nhân bị đánh ngất đi.

"Y là tử địch của lừa đảo... ta không biết thuật pháp chế trụ y... Âm Thi tông lại có nhiều thuật pháp khống chế người khác không cho lên tiếng... Ngươi khống chế y, giả thành ta..., nếu được, nghe có tiếng lão quỷ ré lên thì bảo lừa đảo kích phát pháp trận của Bất diệt tịnh bình..." Linh Lung Thiên nhanh chóng truyền âm cho Âm Lệ Hoa.

Nó nhét một vật vào ngực Thiên La chân nhân rồi lén ra ngoài sơn cốc.

"Ngươi định... y đã bảo đừng..." Trong bóng tối, Âm Lệ Hoa nhợt nhạt mặt mày, hiểu Linh Lung Thiên định làm gì nhưng chưa kịp nói thì nó đã ra ngoài phạm vi thần thức cảm tri.

"Oành!"

Trong sơn cốc, Ngụy Tác hoàn toàn chiếm phần chủ động, thi triển Động Hư bộ pháp đánh Lưu Chân Võ thổ huyết. Không vì Tứ thần vương pháp tọa nối làm một với y thì y đã tan xác từ lâu.

"Oành!"

Lại một đạo tôn trấn áp xuống, tuy Lưu Chân Võ chặn được nhưng phần nào ngân sắc tử quang vẫn găm vào thể nội y.

Lưu Chân Võ già đi không chỉ mười tuổi.

"Oành!"

Ngụy Tác bước tới, chân đạp xuống như cự chùy, cả hư không lõm xuống, Tứ thần vương pháp tọa và Lưu Chân Võ rơi xuống xốc. Lưu Chân Võ tan hết bạch sắc thần quang, tựa hồ bị liên tục chấn động kịch liệt nên chân nguyên gần như không thể lưu chuyển.

-o0o-