"Còn định giết nữa?! Lão giả thi triển cấm chế trốn trong thành mà cũng bị phát hiện?"
"A! Đi mau, đừng để bị vạ lây!"
Mi Sơn thành có vô số tu sĩ kinh hoàng bỏ chạy.
Đầu tiên giết thần huyền đại năng rồi đến Kim đơn đại tu sĩ, lão bất tử dùng thượng cổ truyền tống pháp bảo đến cứu viện cũng bị giết rồi đệ tử Hoàng Thiên đạo đứng ra chỉ trò cũng mất mạng, trong mắt mọi tu sĩ, Ngụy Tác quá quyết đoán.
"Xoẹt!!"
Vũ Hoàng chân nhân lao ra nhưng Ngụy Tác thi triển Động Hư bộ pháp, cơ hồ trực tiếp ép xuống đỉnh đầu.
"Đừng bức người quá." Vũ Hoàng chân nhân tuyệt vọng, gầm lên.
"Lẽ nào ta bức người, ta đã sang Vân Linh đại lục, các ngươi còn đến giết ta, giờ định thế nào?" Ngụy Tác cười lạnh.
"Ngươi!" Vũ Hoàng chân nhân nghẹn họng.
"Vậy thì..." Vũ Hoàng chân nhân thấy đạo quân chói lòa bắn vào mình thì nhăn nhúm mặt mãy, định tự nổ kim đơn, khí diễm hủy diệt phát ra.
"Phù!"
Linh Lung Thiên đột nhiên xuất hiện ngay sát lưng Vũ Hoàng chân nhân.
"Lẽ nào ai cũng có thể cưỡi lên đầu ta! Vậy thì chết đi!" Vũ Hoàng chân nhân thấy đáo Linh Lung Thiên hóa thành tử quang lao tới thì giận xì khói, định tự nổ kim đơn, hạng cắc ké mà cũng định bắt nạt lão hả.
"Sống." Ngụy Tác thản nhiên cất giọng trong Bất diệt tịnh bình.
"Chết đi...!" Vũ Hoàng chân nhân gầm lên, một đạo quang hoa bắn ra, định hất Linh Lung Thiên văng đi, lúc tự nổ kim đơn mà nhục thân trọng thương, chân nguyên không chảy vào thì kim đơn không thể tự nổ. Dù kích phát đạo thuật pháp này không giết được Linh Lung Thiên nhưng chặn được một, hai tích tắc là đủ cho kim đơn nổ.
Nhưng mắt lão lồi lên, không nói được chữ nào vì Linh Lung Thiên không hề dừng lại, quang hoa lão phát ra tan biến. Chát! Linh Lung Thiên đá trúng lưng lão, chấn gãy xương sống khiến lão không thể tự nổ kim đơn.
"Phù!"
Vũ Hoàng chân nhân hộc máu, "Ngươi..." Xem ra Hoàng Phủ Tuyệt Luân đã giấu lão không ít việc, cả việc Linh Lung Thiên là Linh tộc đào được trong linh thạch khoáng mạch cũng giấu.
Linh Lung Thiên nhờ Bắc Mang hóa hình phù biến thành đại hán mặt đỏ vỗ gãy một rẻ xương sườn Vũ Hoàng chân nhân, hất lão văng đi.
Ngân quang lóe lên, Ngụy Tác thu Bất diệt tịnh bình, chụp lấy Vũ Hoàng chân nhân.
"A! Bắt sống! Y nói sống là bắt sống!"
"Trợ thủ của y cũng lợi hại quá! Lão giả này tu vi Kim đơn ngũ trọng, cách thần huyền chỉ một bước mà cũng bị đánh bay!"
Nhiều tu sĩ rợn tóc gáy.
"Lại có đại tu sĩ đến rồi... không phải Kim đơn đại tu sĩ thông thường!" Cùng lúc, khí tức hùng hậu từ trên không toát ra.
Khí tức này như tinh hà cuồn cuộn, đại tu sĩ thông thường không so được.
"Là Quảng pháp ngọc tượng của Quảng Pháp thiên cung! Quảng Pháp thiên cung đại tu sĩ đến rồi!" Nhiều người kinh hô.
Bạch quang hùng hậu lao tới Mi Sơn thành là một con bạch ngọc thần tượng khổng lồ lấp lánh tinh quang, phía trên có hai tu sĩ.
"Oành!" Cơ hồ bọn Ngụy Tác vừa kịp nhìn lên bạch ngọc thần tượng thì một dải khí tức càng chấn động thiên địa phun trào.
Như một vi sao băng đột nhiên giáng xuống.
Kim quang chói lòa kéo theo dải đuôi dài, thậm chí hình thành kim sắc hỏa vân trên không.
Lim quang là một kim sắc liên đài, đáy có bốn thiên tôn phù văn, kim sắc quang diễm hình thành bốn thần vương hư ảnh, cao hơn mười trượng, cầm cổ cầm, trường kiếm, bảo tán, hàng ma xử.
"Ai dám giết đệ đệ của ta!" Giọng nói chứa sát ý kinh thiên cùng khí tức uy nghiêm từ kim sắc liên đài như vẫn tinh giáng lâm, chấn động thiên địa.
"Tứ thần vương pháp tọa! Tứ thần vương pháp tọa của Hoàng Thiên đạo, chân truyền đại đệ tử Lưu Chân Võ đến rồi! Lẽ nào Ngụy Tác vừa giết Lưu Duy Chân! A a a a! Đấy là nhân vật cỡ thái tử của Hoàng Thiên đạo!"
"Lưu Duy Chân, trời ạ! Vừa nãy lẽ nào y giết Lưu Duy Chân. Không thì Lưu Chân Võ không thể biết, không đến đây. Tử Húc chân nhân đến... Quảng Pháp thiên cung đại tu sĩ cũng đến... Lẽ nào hai người còn lại bị y giết có quen Lưu Duy Chân, Tử Dương cung chân truyền đại đệ tử Chung Hi và Quảng Pháp thiên cung chân truyền đại đệ tử Ôn Thù? A, nếu thế thì…"
Tu sĩ Mi Sơn thành hãi hùng đến tê dại.
"Làm sao đây?" Âm Lệ Hoa liên tuc hít sâu, bình phục tâm thần.
"Mặc kệ, thu hết đồ của chúng đã, chúng ta đợi chúng đến." Ngụy Tác bình tĩnh như thường, đợi Quảng pháp ngọc tượng và Tứ thần vương pháp tọa đến. Xem ra chân truyền đệ tử của Quảng Pháp thiên cung và Hoàng Thiên đạo cũng có pháp khí kiểu Nguyên thần đăng như Huyền Phong môn, vừa chết là tông môn đến ngay.
"Quảng pháp ngọc tượng có chứa thần văn, do thần huyền đại năng vừa ngộ ra thần văn luyện chế, chỉ là bán tiên khí."
"Tứ thần vương pháp tọa lại lắm, có thể tự hút thiên địa nguyên khí..." Linh Lung Thiên đứng sau lưng Ngụy Tác và Âm Lệ Hoa, xách lão giả Hắc Phong tông còn đang ngất xỉu, lén quan sát tình hình.
"Oành..."
Kim sắc khí diễm như thần hải sôi tròa, dấy lên vân khí vô hư không. Tứ thần vương pháp tọa có tốc độ hơn cả Quảng pháp ngọc tượng, đến Mi Sơn thành trước.
Tứ thần vương pháp tọa có bốn thần vương hư ảnh, Lưu Chân Võ đứng giữa.
Chân truyền đại đệ tử của Hoàng Thiên đạo tuấn tú dị thường, mặc kim hoàng sắc trường bào dài quét đất, như cánh hoa sen tách ra bay máu trên hư không.
Đồng tử của y sâu thẳm, lóe lên như có sao trời ánh lên, bạch sắc thần quang hình thành một bảo bình cao năm trượng sau lưng, trong bảo bình có đại đế thần tượng như bạch ngọc.
"Không hổ là đệ tử kiệt xuất nhất của siêu cấp đại tông môn... y có khác gì thần chi chân chính... Nếu tu thành thần huyền thì còn thế nào nữa." Uy thế của Lưu Chân Võ khiến tuyệt đại đa số tu sĩ Mi Sơn thành run rẩy.
"Ngươi là ai, đệ đệ của ta do ngươi giết?" Lưu Chân Võ lạnh lùng, như tượng thần vương, hỏi Ngụy Tác nhưng mục quang cực kỳ băng lãnh.
"Đề Đăng chân nhân và Hoằng Pháp chân nhân... Đề Đăng chân nhân cùng thời với Tử Dương tông Tử Húc chân nhân, thế mà chưa chết... hai thái thượng trưởng lão Quảng Pháp thiên cung cùng tới..."
Quảng pháp ngọc tượng trắng toát, dưới chân có linh quang ngưng thành lá sen, khác nào cưỡi lá sen lướt trên không, càng lúc càng đến gần, hai tu sĩ Quảng Pháp thiên cung cũng hiện rõ. Bên phải là thanh bào lão đạo tó bạc còng lưng, linh khí không hiện lên nhưng mi tâm lấp lánh thanh quang tự đĩa đèn, còn lại là một lão giả mặc huyền sắc pháp bào, chân đi tử kim ngoa, thân thể cao lớn, mục quang uy nghiêm, linh khí cực kỳ nồng, ngưng thành hư ảnh tử kim sắc đạo tôn đưa tay ra phía trước, tựa hồ không ngừng tụng kinh truyền pháp.
Hai tu sĩ nay đều là thái thượng trưởng lão Quảng Pháp thiên cung, bình thường không mấy khi xuất hiện, nhất là Đề Đăng chân nhân cùng thời với Vũ Hoàng chân nhân, Tử Húc chân nhân, bối phận cao hơn Quảng Pháp thiên cung tông chủ một bậc, những nhân vật già cỡ này, cả tu đạo giới không còn bao nhiêu.
"Hoàng Thiên đạo còn tu sĩ nữa... Biết đâu tiếp theo có đại tu sĩ của Tử Dương tông đến, trong một ngày, chân truyền đệ tử và thái thượng trưởng lão đều cứu đều bị giết, khẳng định toàn tông chấn động, chưa biết chừng cả tông chủ cũng sẽ tới, mang theo bí bảo."
Ngoài xa còn bạch sắc thần quang ràn rạt khí tức lao tới, mọi tu sĩ Mi Sơn thành đều thấy khó tưởng tượng nổi, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
"Hoàng Thiên đạo?" Cùng lúc, mọi tu sĩ Mi Sơn thành thấy Ngụy Tác thập phần kinh ngạc nhìn Lưu Chân Võ, "Các là Hoàng Thiên đạo chân truyền đại đệ tử Lưu Chân Võ? Tại hạ ban nãy vừa giết một thần huyền đại năng, cả mấy Kim đơn tu sĩ, nhưng họ đến giết mỗ, lại là tu sĩ Thiên Huyền đại lục, các hạ có ý gì."
"Cái gì! Giết thần huyền!"
Bọn Lưu Chân Võ mang theo vô thượng sát ý xông tới, cao cao tại thượng, nhưng nghe Ngụy Tác nói xong thì nhãn quang Lưu Chân Võ lóe lên, Đề Đăng chân nhân và Hoằng Pháp chân nhân khí thế hung hung cũng sững lại.
Mi Sơn thành còn vương khí tức thần huyền đại năng.
Họ nhìn rõ lão giả bị Ngụy Tác chế trụ là tu vi Kim đơn ngũ trọng hậu kỳ.
"Đại sư huynh!" Có hai tu sĩ rời Mi Sơn thành, trên mình tỏa bạch sắc thần quang, tựa hồ là nội môn đệ tử của Hoàng Thiên đạo, tu vi Phân niệm cảnh.
"Liễu sư huynh... cả Tử Dương cung Chung Hi sư huynh và Tử Húc chân nhân đều bị y giết..." Hai tu sĩ run lên, nói năng cũng không liền mạch, cực kỳ sợ hãi Ngụy Tác và Lưu Chân Võ.
"Cái gì!"
Hai lão bất tử Quảng Pháp thiên cung biến hẳn sắc mặt.
-o0o-