"Lừa đảo, vận khí của ngươi không tệ, có khí tức thần huyền đại năng, kim thiết nguyên khí rất nồng... là lão bất tử Thiên Kiếm tông."
Che đi diện mục chân thực, Ngụy Tác và Âm Lệ Hoa, Linh Lung Thiên, cùng tu sĩ họ Lương của Hắc Phong tông đi trên một đường phố rộng, đột nhiên Linh Lung Thiên bình tĩnh như thường truyền âm bảo Ngụy Tác.
Rời Âm Thi tông, bọn Ngụy Tác đi bằng truyền tống pháp trận giũa các thành trì, lúc này đang ở Mi Sơn thành, thành trì này kiến lập trên một dày núi hẹp như dải lông mày. Mi Sơn thành cách sơn môn Hóa Thiên tông hơn mười thành trì, truyền tống pháp trận bọn Ngụy Tác vừa rời tại thành tây, còn truyền tống pháp nối với thanh trì tiếp theo tại thành đông, bọn gã lúc này đang tới đó.
"Hoàng Phủ Tuyệt Luân? Ở đâu?" Ngụy Tác bình tĩnh như thường đi trước, động dụng tiên âm truyền pháp trong chân tiên thần văn trung, mi tâm khiếu vị như có kim sắc thần chi, thần thức bung ra, quét khắp vạn trượng nhưng vô dụng, hiển nhiên Hoàng Phủ Tuyệt Luân thi triển thủ đoạn để không bị thần thức tu sĩ tra xét.
"Trong nội viện căn tiệm tường trắng ở mé trái." Linh Lung Thiên bình tĩnh như thường, vừa đi vừa truyền âm cho Ngụy Tác.
"Không có khí tức của Diệp Huyền Thành?" Ngụy Tác không nhìn, côi như không thấy gì, tiếp tục đi đến truyền tống pháp trận ở phía đông thành.
"Không, chắc không tới. Ngươi có cơ hội động dụng mấy thứ đó rồi." Linh Lung Thiên truyền âm.
"Diệp Huyền Thành không có mặt..." Ngụy Tác hưng phấn, nhưng cũn thấy áp lực, thần huyền đại năng dù gì cũng hơn xa Kim đơn tu sĩ, đối với gã thì thậm chí còn là đẳng cấp mù tịt, dù chuẩn bị hơn nữa thì vẫn thấy khẩn trương.
Tu sĩ Kim đơn kỳ chính đối diện kháng thần huyền đại năng, tu đạo giới hơn vạn năm nay chưa từng có.
Thần huyền đại năng, là thần vương chân chính tại tu đạo giới.
"Lão đã ra khỏi tiệm, bám theo, không biết định động thủ ở đâu. Còn một lão bất tử đi theo, chắc là lão đầu bố trí cấm chế, có thể áp chế Động Hư bộ pháp của ngươi." Linh Lung Thiên cảm ứng rõ ràng, đi thêm mấy trăm trượng thì nhận ra Hoàng Phủ Tuyệt Luân và Vũ Hoàng chân nhân cân bám theo.
"Lẽ nào không định động thủ ở thành này?" Ngụy Tác được Linh Lung Thiên truyền âm nhắc nhở, tuy không cảm giác được khí tức của Hoàng Phủ Tuyệt Luân và Vũ Hoàng chân nhân nhưng thần thức đã khóa chặt cả hai.
Hoàng Phủ Tuyệt Luân và Vũ Hoàng chân nhân ẩn giấu khí tức, hóa trang thành hai thanh y lão giả, thần thức quét vào cũng chi thấ thập phần phổ thông, lại cách gã gầ nghìn trượng, tựa hồ không ngăn gã trung chuyển qua pháp trận.
"Ba người kia dùng thuật pháp gì thay đổi hinh dáng và khí tức, đều là tu sĩ Kim đơn kỳ, một tên là chân truyền đệ tử Lưu Duy Chân của Hoàng Thiên đạo. Còn lại, mộ là hỏa linh căn tu sĩ, một là băng linh căn tu sĩ, đều tu vi Kim đơn lưỡng trọng." Cách truyền tống pháp trận không đầy hai trăm trượng, Linh Lung Thiên đột nhiên truyền âm khiến Ngụy Tác chú ý đến ba tu sĩ dừng cách truyền tống pháp trận không xa như đang đợi ai.
"Lưu Duy Chân, quả nhiên y không nén được." Ngụy Tác liếc ba tu sĩ, bọn Lưu Duy Chân không để oojdaaus vết, tựa hồ không chú ý đến bọn gã.
"Lưu Duy Chân cũng có mặti?" Âm Lệ Hoa tuy không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng cực kỳ khẩn trương, "Lẽ nào y dám coi rẻ Đại Hóa minh, trực tiếp động thủ đối phó chúng ta?"
"Chúng giả trang thành thế kia là không muốn bị nhận ra. Đệ tử siêu cấp đại tông môn lén lút như thế thật khiến ta muốn gọi y một tiếng Lưu Duy Chân, không biết y sẽ thế nào." Ngụy Tác truyền âm.
"Lừa đảo, sao ta lại thấy ngươi hưng phấn." Linh Lung Thiên thầm nghiến răng, liếc Ngụy Tác với vẻ không vui, "Khẳng định lúc ngươi động thủ sẽ coi như không biết chúng, giết chúng trước khi có ai nhận ra chúng, dù Hoàng Thiên đạo phát hiện chúng chết trong tay ngươi thì ngươi cũng có cớ nói là mình không biết, chân truyền đệ tử siêu cấp đại tông môn sao lại ăn vận như bọn trộm vặt chặn đường cướp của."
"Cương nha muội, ngươi quá hiểu ta, đúng là tri kỷ." Ngụy Tác truyền âm đầy vô sỉ, "Nên tốt nhất để chúng động thủ trước mặt đông người."
"Họ Lưu kia có Đại hoang hắc trùng, cũng âm hiểm như ngươi." Linh Lung Thiên thấy Ngụy Tác không xấu hổ thì bực mình truyền âm, "Không có ta thì ngươi sẽ chết oan ức, còn định hại người khác nữa hả."
"Đại hoang hắc trùng là cái gì?" Ngụy Tác lén quét thần thức tới, phát giác tay phải Lưu Duy Chân cầm một thứ như ngọc thạch nhưng không biết cụ thể là gì.
"Là hắc trùng ăn Phá không pháp tinh, sinh trưởng tại sâ trong man hoang. Tại thời đại của ta đã phá hoại truyền tống pháp trận ở động phủ của một siêu cấp đại năng, khiến một đệ tử của đại năng đó mất mạng, kết quả bị đại năng nổi cơn thịnh nộ, cơ hồ lật tung man hoang hoang nguyên, hắc trùng này bị diệt đến mức hoàn toàn tuyệt tích, không ngờ còn có con may mắn thoát được." Linh Lung Thiên truyền âm.
"Hắc trùng ăn Phá không pháp tinh? Gọi là Đại hoang hắc trùng?" Ngụy Tác và Âm Lệ Hoa nhìn nhau, cả kinh, "Chúng định thừa cơ lúc truyền tống mà phá hoại truyền tống pháp trận để lấy mạng chúng ta."
"Yên tâm, ngươi muốn gạt chúng thì giả như không phát hiện, vào truyền tống pháp trận thì chú ý ở cách ta một trượng." Linh Lung Thiên bĩu môi, không hiểu đang thấy Ngụy Tác âm hiểm hay coi thường bọn Lưu Duy Chân.
"Ngươi chống được không gian chi lực tan vỡ khi truyền tống pháp trận tan vỡ?" Ngụy Tác hít sâu một hơi. Truyền tống pháp trận tan vỡ là việc gã từng trải qua, không gian uy năng cuồng bạo đó thì thần thông hiện giờ của gã cũng chưa chắc chống nổi.
"Thừa lời, ngươi tương ta muốn chết cùng ngươi chắc?" Linh Lung Thiên bất mãn hầm hừ, "lão đầu già hơn Hoàng Phủ Tuyệt Luân tựa hồ có vật gì đó có khí tức đại đạo pháp văn, nhớ đưng đánh vỡ xem có đoạt được không."
"Là vật thượng cổ đại năng để lại, có chứa thần văn?" Ngụy Tác hơi giật giật chân mày, cùng Âm Lệ Hoa, Linh Lung Thiên và tu sĩ họ Lương vốn không biết gì đi vào truyền tống pháp trận.
Truyền tống pháp trận kích phát, bạch sắc linh quang tràn ngập, hai tu sĩ phụ trách kích phát thần sắc như thường, không ai thấy gì không ổn. Nhưng mắt bọn Ngụy Tác hơi lóe lên vì bọn Lưu Duy Chân đang giả bộ đợi người, vô thanh vô tức lắc tay phải.
Bạch sắc linh quang lóe lên, bọn thân ảnh Ngụy Tác tan biến vào truyền tống pháp trận, cơ hồ đồng thời, mọi linh quang tan biến!
"Truyền tống pháp trận tổn hủy...!" Hai tu sĩ uể oải vốn phụ trách truyền tống pháp trận nhợt nhạt mặt mày, há miện không nói thành lời.
"Truyền tống pháp trận tổn hủy?!" Mấy tu sĩ chạm hơn bọn Ngụy Tác một chút, đã tụ tập trước pháp đều lùi lại, hàn khí toát khỏi thiên linh!
Họ cho rằng nếu chính họ đang truyền tống thì đã bị không gian chi lực phá toái xé tan!
"Quá đơn giản, Hoàng Phủ Tuyệt Luân lại nghĩ ra phương pháp tuyệt diệu này, sát nhân vô hình, thần huyền đại năng quả nhiên..." Lưu Duy Chân cười lạnh.
"Oành!"
Cùng lúc, trong truyền tống thông đạo các tu sĩ không nhìn thấy, cánh cửa luyện ngục mở toang, sức mạnh cuồng bạo vô tận hình thành vô số cuồng triều, đổ về bọn Ngụy Tác.
"A!" Tu sĩ họ Lương đi cùng Ngụy Tác, Cơ Nhã, Linh Lung Thiên kêu lên kinh hãi.
Cái vòng tay của Linh Lung Thiên đột nhiên rực hôi sắc linh quang, hình thành một hôi sắc quang tráo, bao lấy bốn người.
"Keng!"
Hôi sắc quang tráo bị vô số lợi nhận cắt qua, Linh Lung Thiên rực tử sắc thần quang, cũng như lúc tại Bắc Mang di tích chống lại cấm chế nơi Đại vũ đế thiên dưỡng thương, cực kỳ khó khăn. Mấy tích tắc sau, áp lực quanh hôi sắc quang tráo tan hết, bọn Ngụy Tác cảm thấy sáng lên, xuất hiện trên không trung cách Mi Sơn thành đông hơn mười dặm.
"Cái gì kia?"
"Phát sinh chuyện gì!"
"Có người từ hư không lao ra?!"
"Truyền tống pháp trận tổn hủy, mấy người này may mắn sống sót trong truyền tống thông đạo!"
Tiếng kinh hô từ Mi Sơn thành vang lên, bọn Ngụy Tác đi ra thì mang theo mấy chục khe nứt không gian như dây đàn cùng uy năng cuồng bạo từ hư không tràn ra, cực kỳ kinh nhân, cơ hồ tu sĩ Mi Sơn thành đều nhìn thấy.
"Từ truyền tống thông đạo bị vỡ mà ra được!"
"Lại không chết!"
Cùng lúc, bọn Lưu Duy Chân, Hoàng Phủ Tuyệt Luân và Vũ Hoàng chân nhân đều sững lại.
"Tất cả theo ta!"
Cổ đồng sắc nguyên khí trực tiếp cuốn bọn Lưu Duy Chân bay lên.
Cùng lúc, Vũ Hoàng chân nhân bước lên hư không vung tay, mảnh hắc ngọc mà Linh Lung Thiên cảm tri được có thượng cổ đại năng thần văn chợt sáng rực hắc sắc thần văn, vượt qua giới hạn thời gian và không gian, bao kín mấy chục dặm quanh bọn Ngụy Tác.
-o0o-