“Nói đi, ngươi cần điều kiện gì?” Ngụy Tác hơi trầm ngâm, hỏi Linh Lung Thiên.
“Ta tôi luyện tinh kim cho ngươi, phần thừa ra thì cho ta.” Linh Lung Thiên đắc ý dương dương nói.
“Không được, vạn nhất ngươi cố ý bớt lại nhiều thì sao?” Ngụy Tác nhìn Linh Lung Thiên, “Ta không thể đáp ứng.”
“Ngươi tưởng ta thất tín như ngươi hả? Hơn nữa...” Linh Lung Thiên mắt lóe lên kim quang, chợt nhận ra gì đó nên không nói nữa.
“Cương nha muội đáng chết, ngươi thập phần giảo trá.” Ngụy Tác nghiến răng kêu lên, “Thủ đoạn của ngươi tôi luyện tinh kim này khẳng định còn lại không ít, đúng không? Có khi còn lại quá nửa cũng nên?”
“Đánh rắm, tối đa còn lại một phần ba là nhiều, có loại còn không còn gì.”
“Một phần ba? Sao ngươi không cướp luôn.”
“Ngươi đúng là không có kiến thức, thấy tiền là sáng mắt, hỏi khí linh này xem dù cho nhiều vào thì sao, cho thêm một phần ba có khi tinh kim luyện chế được lại kém hơn. ”
“Còn lại không làm được gì hả? Tinh kim này toàn nghìn năm khó gặp, dù không thể hòa vào tinh kim khác thì một loại thôi cũng hữu dụng, luyện chế được pháp bảo không tệ. ”
Phì! Ngươi cùng lắm chỉ luyện chế được huyền giai pháp bảo, còn là pháp bảo trực tiếp dùng thai thể công kích chứ lấy đâu ra đại đạo pháp văn, không thể phát huy uy lực của chất liệu. Đỉnh cấp tinh kim vào tay ngươi cũng lãng phí.”
“Ngươi đảm bảo luyện chế được thai thể pháp bảo trên huyền giai?” Ngụy Tác và lục bào lão đầu, Thủy Linh Nhi đều cả kinh.
Thai thể pháp bảo trên huyền giai, chẳng phải tiên khí sao?
“Hình như các ngươi không biết gì về thần quân cấp trở lên.” Linh Lung Thiên nhe răng, “đa chỗ tinh kim còn lại cho ta, ta không chỉ giúp ngươi tôi luyện tinh kim mà còn cho ngươi biết cách khắc một môn đại đạo pháp văn. Chỉ cần không sai lầm, dù không đạt tiên khí thì bán tiên giai không thành vấn đề. ”
“Đại đạo pháp văn là gì?” Ngụy Tác ngưng trọng hỏi, Linh Lung Thiên nói đến thần quân cấp là chỉ thần huyền đại năng, thần huyền trở lên sự thì bọn gã không biết gì. Thấy uy lực của thần huyền đại năng tại Bắc Mang di tích cùng quang văn huyền ảo trên pháp bảo thượng thì vượt ngoài phạm vi gã biết.
“Có những siêu cấp đại năng lĩnh ngộ thiên địa nguyên khí, thiên địa pháp tắc đến mức có thể dùng thần niệm, chân nguyên dệt thành thần văn, thay đổi thiên địa nguyên khí trong khu vực nhất định, tạo thành thiên địa chi uy mạnh hơn, thần văn như thế được gọi là đại đạo pháp văn.” Linh Lung Thiên nhe răng giải thích: “Tu sĩ đạt tới cảnh giới nhất định ở thần quân cấp thì có thể qua công pháp cùng thuật pháp mà lĩnh ngộ thiên địa nguyên khí, thi triển được đại đạo pháp văn, có những siêu cấp đại năng lĩnh ngộ đến độ cực cao, lưu truyền đại đạo pháp văn lại, sau đó được diễn hóa thành vô thượng cường pháp, có thể để bố trí pháp trận hoặc luyện khí. ”
“Thần huyền phù văn trong thần huyền thiết và thần huyền cương không phải đại đạo pháp văn?” Lục bào lão đầu ngẩn ra, cảm giác mình còn quá kém.
“Đó cũng là đại đạo pháp văn, nhưng đại đạo pháp văn đó chỉ dùng được cho phổ thông tinh kim để đề thăng độ dai cho tinh kim, đối với một số siêu cấp đại năng thì như thế quá kém.” Linh Lung Thiên khách khí hơn với lục bào lão đầu, giải thích mấy câu, “đại đạo pháp văn để luyện khí là dùng chân nguyên của kết hợp với thiên địa nguyên khí, dệt thành thần văn đặc biệt tôi luyện tinh kim, khiến tinh kim như một thần vực. ”
“Thế nào, lừa đảo. Ta biết một đạo đại đạo pháp văn không chỉ có thể đề thăng chất liệu tinh kim mà còn dẫn động nguyên khí chi uy, chưa biết chừng sẽ luyện chế được thần binh như Lôi vương đế tôn kiếm.” Linh Lung Thiên nhìn gã với vẻ đắc ý, “Lừa đảo, tu vi và thần thức của ngươi tạm được, chưa biết chừng sẽ khắc được đại đạo pháp văn. ”
“Chưa biết chừng khả dĩ?” Ngụy Tác nhíu mày, “Vạn nhất không thành công? Có tổn hại đến tinh kim không? ”
“Tối đa nổ tung thôi, luyện lại là cùng, trừ phi ngươi khắc thành công đại đạo pháp văn, lúc đó thì tinh kim hỏng mới phải vứt đi.” Linh Lung Thiên khinh khỉnh, có vẻ coi rẻ gã không biết gì.
“Ngươi đảm bảo tôi luyện tinh kim, còn lại không quá một phần ba?” Ngụy Tác nhãn quang lóe lên.
“Tuyệt đối không. Hơn nữa thì ta không lấy.” Linh Lung Thiên sáng mắt.
“Được.” Ngụy Tác gật đầu, “Truyền đại đạo pháp văn luyện chế tinh kim cho ta đã. ”
“Không được, ngươi không có chữ tín, ta không yên tâm, lúc nào ta luyện xong, ngươi cho ta tinh kim thừa thì ta cho ngươi biết. ”
“Ta đáng tin hơn hết.”
“Lừa đảo ngươi mà đáng tin, tin với chả tưởng! Cầm thú!”
“Cương nha muội đáng chết, có ý gì hả? ”
“.... ”
Mặc cả theo thói quen một lúc, Ngụy Tác và Linh Lung Thiên đạt thành hiệp định, Ngụy Tác cho hai mảnh vừa luyện và Minh thần bảo tọa cho Linh Lung Thiên còn nó cha gã biết đại đạo pháp văn.
“Cái gì đây?” Thương nghị một lúc xong, Ngụy Tác thấy Linh Lung Thiên lấy một viên bạch sắc châu tử cỡ mắt rồng từ tay áo ra.
“Ngươi dồn chân nguyên vào kích phát.” Linh Lung Thiên đưa bạch sắc châu tử cho Ngụy Tác, gã nhận ra viên ngọc không khác gì ngọc thường, chỉ là bên trong có linh khí dao động huyền ảo.
Ngụy Tác thử dồn chân nguyên vào, bên trong như có trở lực cực mạnh nên không dồn vào được, phải toàn lực thôi động chân nguyên, bạch sắc châu tử mới hơi hé ra, quang hoa sáng rực, phát ra quang văn nối nhau như làn sóng nhỏ.
“Đây là đại đạo pháp văn? Đơn giản thế hả?” Lục bào lão đầu ngẩn người. Quang văn chỉ chừng một thước, khoảng mười nét vẽ.
“Phức tạp thế hả?” Ngụy Tác cũng tròn mắt kinh hô.
Gã thoáng chấn kinh, chân nguyên tiếp tục dồn vào, quang văn không ngừng phóng đại, như thể phân giải thành vô số phù văn huyền ảo nối nhau thành phù lục.
Quang văn như hơn vạn phù lục nối nhau, khác nào một điệp gia pháp trận.
Quang văn phóng đại, phân giải xong thì có hình ảnh bay lên.
“Hóa ra là dùng thần niệm ngưng tụ chân nguyên, kiểu như dùng chân nguyên ngưng phù, để vẽ lại đại đạo pháp văn.” Ngụy Tác hiểu ngay.
“Chả trách thần huyền đại năng có thần thông hơn xa Kim đơn tu sĩ, thần văn này như thay đổi thiên địa nguyên khí quy tắc, quá huyền ảo.” Đồng thời, gã cũng bị chấn trụ.
Thần văn cần phải ngưng nhiều phù văn nhỏ xíu nối lại, quang văn khuếch đại khiến người ta nhìn rõ cách vẽ phù văn, lúc Ngụy Tác chân chính ngưng văn sẽ ngưng thành từng dải nhỏ.
Lúc gã ở Bắc Mang di tích đã thấy uy lực của thượng cổ siêu cấp đại năng, kcó vướng vít không ít thần văn, đủ biết khi họ đối địch, cất tay là phát ra không biết bao nhiêu thần văn huyền ảo khôn tả.
“Cương nha muội, lấy được cái này ở đâu?” Ngụy Tác vừa nhìn quang văn, hít sâu một hơi hỏi.
“Yên tâm, không giả đâu.” Linh Lung Thiên trợn tròng trắng, “Thứ này là trong trận đại chiến năm đó, một thần quân đại năng trọng thương sắp chết cùng phe giao cho ta.”
“Tiểu tử, nếu biết khắc thần văn này, luyện chế thai thể phi kiếm cũng như thần huyền đại năng tự thân luyện chế, thai thể khẳng định thập phần kinh nhân ….” Lục bào lão đầu giật mình, buộc phải thán phục Linh Lung Thiên.
“Chưa biết chừng không chỉ thế.” Linh Lung Thiên hầm hừ, ra vẻ tiện nghi cho Ngụy Tác, “vật này là thần quân cấp đại năng đó có được khi đi du lịch, trước khi chết giao lại cho ta, khẳng định bất phàm, sau này đối phó Hoang tộc, dùng vào luyện khí cũng hữu dụng, chưa biết chừng đại đạo pháp văn là thứ do siêu cấp đại năng để lại, chỉ cần ngươi khắc được thì tương đương với đại năng tự thân luyện khí cũng nên.”
“Chắc là một đoạn thần văn trong môn khoáng thế thần thông.”
Ngụy Tác nhìn quang văn, có cảm giác là một đoạn thích hợp luyện khí trong thần văn của một đại năng phát ra thần thông. Thần thông đầy đủ để đối địch, uy năng khẳng định thập phần kinh nhân.
“Vù!”
Nhìn một lúc, nhãn quang Ngụy Tác đột nhiên lóe lên, linh khí dao động cực kỳ kịch liệt. Từng dải thần văn nhỏ xíu ngưng thành.
“Chát!”
Ngụy Tác như sắp ngưng thành đại đạo pháp văn, có điều được một phần tư thì thần văn đột nhiên vỡ tan khiến khoảng một tấc không gian mờ hẳn, như hoàn toàn sụp đổ.
“Lại có thể dùng chân nguyên và thần thức miễn cưỡng ngưng văn?” Linh Lung Thiên tròn mắt lẩm bâmt.
“Chắc có thể.” Ngụy Tác đồng thời hít sâu một hơi, chỉ cần có thời gian luyện tập, tuy gần dốc hết cực hạn nhưng có thể miễn cưỡng ngưng thành thần văn hoàn chỉnh.
-o0o-