Chương 712: Đại đạo cấm

"Vạn Kiếm Tam, ngươi còn nhớ mười mấy năm trước, Thiên Kiếm tông vừa phát hiện ra Ma văn hung mạch, ngươi lừa một toán tham mạch tu sĩ ở Linh Nhạc thành đến tìm hướng chảy của linh mạch đã khô không!" Giọng Ngụy Tác vô cùng băng lãnh, độn quang liên tiếp áp sát Vạn Kiếm Tam.

Vạn Kiếm Tam càng mặt cắt không còn hột máu, kinh hoảng kêu to, "Lâu thế rồi sao ta nhớ được."

"Không nhớ rõ thì ta sẽ khiến ngươi nhớ!!" Mắt Ngụy Tác ánh lên sát ý băng lãnh, khí tức chấn động thiên địa, so với Vạn Kiếm Tam thì như thiên long đang đuổi theo chim sẻ.

"Không liên quan đến ta! Lúc đó ta đều nghe theo Lưu Tương Thành. Ngươi phải tìm Lưu Tương Thành." Vạn Kiếm Tam bị tiểu nữ hài và Ngụy Tác như ma thần dọa cho mất mật, không còn phong phạm đại tu sĩ nữa.

"Vạn Kiếm Tam... Ngươi!"

Lưu Tương Thành ban nãy chỉ mong chạy nhanh hơn thái thượng trưởng lão Tiết Siêu Nhiên, ở xa cũng rùng mình, hận không thể giết chết Vạn Kiếm Tam.

"Lưu Tương Thành, hóa ra ngươi là một trong mấy đệ tử Thiên Kiếm tông đó!"

"Đáng chết, độn tốc của y quá nhanh, đành vào Thiên kiếm đồng điện, khai mở Thiên kiếm đại đạo cấm mới mong sống sót." Lưu Tương Thành định chạy ra ngoài Ma văn hung mạch nhưng độn tốc của Ngụy Tác khiến y rùng mình nghiến răng, lao về phía Thiên kiếm đồng điện.

"A!"

Thoáng sau, Ngụy Tác chỉ còn cách Vạn Kiếm Tam mấy trăm trượng. Vạn Kiếm Tam kêu to hoảng sợ, một viên bạch sắc kim đơn cỡ quyền đầu hóa thành bạch sắc kiếm quang, chém ngược lại.

"Oành!"

Ngụy Tác vung tay, bạch sắc cự lãng và một đạo ám kim sắc kiếm khí bắn ra hất bạch sắc kiếm quang văng đi không biết bao nhiêu trượng.

"A!"

Trong tiếng kêu thảm, ám kim sắc kiếm khí chưa hết đà, chém cụt tay trái Vạn Kiếm Tam.

"A!"

Tiếng kêu chưa dứt, lại vang lên tiếng kêu khác, Vạn Kiếm Tam chưa kịp phản ứng thì lại một dải ám kim sắc kiếm quang cắt nốt tay phải y.

"Chạy nữa đi."

Vạn Kiếm Tam không thể chống nổi, cả ngự không cũng không xong, Ngụy Tác cùng sát ý băng hàn vô biên lao tới trước mặt y.

Cùng lúc, Ngụy Tác quay phắt lại, tử quang từ bên trái bắn tới, cách gã không xa.

Vừa ngồi xuống lấy mạng Thiên Kiếm tông thái thượng trưởng lão Tiết Siêu Nhiên xong, tiểu nữ hài đã bắt kịp. Nó phi độn kiểu thập phần cổ quái, vô thanh vô tức, không có tiếng xé không khí, cũng không có đích linh khí dao động kịch liệt, không dùng thần thức thì không cảm tri được.

"Dính lấy ta làm gì!" Ngụy Tác gầm lên, tiểu nữ hài nhe răng bổ tới.

Chát. Trên mình Ngụy Tác lóe lên ngân sắc thần quang, bị tiểu nữ hài hất bay mười mấy trượng.

"Ngươi!"

Ngụy Tác càng kinh nộ dị thường vì tiểu nữ hài hất bay gã xong thì hút lấy nạp bảo nang của Vạn Kiếm Tam đoạn đánh y bay đi.

Vạn Kiếm Tam đã bị Ngụy Tác chém đứt hai tay, bị tiểu nữ hài đánh trúng ngực thì lõm xuống, phun máu ồng ộc, rõ ràng không còn khả năng giữ được mạng.

"Người xấu..." Tiểu nữ hài mặc kệ gã nghĩ thế nào, lại đuổi theo Ngụy Tác.

"Người xấu... dám đá vào mặt ta!" Một ngọn cước đá lên mặt nó, ngân quang và tử quang lóe lên, như đá vào cự thuyền.

Tiểu nữ hài không hề bị thương, mặt chỉ hơi dính bụi nhưng ngẩn ra, hình như không ngờ Ngụy Tác dùng chiêu số này, vừa vung quyền vừa tung cước.

"Đấu thì đấu, ngươi tưởng ta sợ ngươi chắc!" Ngụy Tác đang nổi giận, bị hất lùi thì chủ động áp sát tiểu nữ hài. Vạn Kiếm Tam có thù không đội trời chung với gã, sắp bắt được thì bị tiểu nữ hài đập chết y.

"Người xấu... dám đá ta, đánh chết ngươi." Tiểu nữ hài nhe răng, xoắn xuýt lấy Ngụy Tác.

"Đau quá... Ta đánh chết ngươi!"

"Mẹ nó chứ, ngươi cứ dây dưa với ta! Cút!"

"Người xấu... Dám bảo ta cút, chút long khí đó thì ghê gớm lắm hả. Đánh chết ngươi!"

"Mẹ nó chứ, ngu xuẩn!"

"Người xấu... lại định lấy vòng của ta!"

"Ngươi còn không định lấy vòng của ta chắc!"

... Chát chát chát chát! Thinh không không ngừng vang lên tiếng đại chùy va nhau.

Tiểu nữ hài không hiểu có phải trời sinh không biết động dụng thuật pháp, Ngụy Tác thì không thể động dụng thuật pháp, gã định lột hôi sắc thủ trạc của tiểu nữ hài xuống nhưng dù nó đeo cái vòng trông lỏng toẹt nhưng gã chụp mấy lần mà không được, như mọc rễ trên tay, khiến gã lãnh mấy đòn của nó vào mặt, mắt tóe hoa cà hoa cải, suýt nữa đổ máu mũi. Tiểu nữ hài cũng định chụp nạp bảo thủ trạc của gã, có điều bị Ngụy Tác đám trúng tay, đau chảy nước mắt.

"A... Người xấu, dám đá mặt ta!"

"Đá mặt ngươi thì sao, không phải ngươi chưa đủ độ thì ta đá luôn cả ngực ngươi."

Cả hai thực lực ngang nhau, không làm gì được đối phương, Ngụy Tác đau hơn một chút, đánh một lúc thì mặt cũng sưng vù, tiểu nữ hài tưởng chừng không biết đau mà cũng đỏ lừ chân tay kêu váng lên. Quan trọng nhất là Ngụy Tác không thể chạy thoát, cứ bị bám chặt, cả hai đều nổi giận, hận không thể xé xác đối phương. Không có vẻ gì là thượng cổ sinh vật trong linh thạch khoáng mạch và Kim đơn tứ trọng kinh thiên đại năng đối chiến, trông như hai mụ đàn bà cắn xé nhau, cả hai dùng đủ mọi lời lẽ, tiểu nữ hài vừa kêu đau vừa mắng, lời lẽ dần quen thuộc, chứ không chỉ biết mỗi câu người xấu như trước.

"Mệt chết ta mất... Đau quá..."

"Còn không mau cút, dây dưa với ta làm gì!"

"Người xấu... dám vô lễ với ta... Đánh chết ngươi!"

Chát chát chát chát! Tay đấm chân đá gần một tuần hương, tiểu nữ hài thở hồng hộc, tay chân Ngụy Tác sưng vù, mặt ửng lên. Tiểu nữ hài cũng bị đánh tơi tả, song phương dừng lại trên không dè chừng nhau.

"Người xấu... đưa vòng tay cho ta... ta không đánh ngươi."

"Cương nha muội ngu xuẩn, sao không ném vòng tay đi."

"Người xấu... dám gọi ta như thế..."

"Đừng đuổi theo ta nữa, ta còn hai trợ thủ lợi hại hơn ở ngoài kia, còn đuổi là ta gọi họ vào đánh ngươi." Ngụy Tác bó tay với tiểu nữ hài không sợ thuật pháp và uy năng pháp bảo, thân thể còn hơn cả gã này, đành dọa.

"Ngươi..." Tiểu nữ hài hơi sợ hãi. Nếu có hai Ngụy Tác thì dù không đánh chết nó nó nhưng sẽ khiến nó đau đớ, có khi còn chế trụ rồi đánh vào mặt nó.

Thấy nó sợ hãi không dám lại gần, Ngụy Tác nộ khí trùng trùng trừng mắt, hút Vạn Kiếm Tam lên nhưng y đã tắt hơi chết từ lâu.

Thoáng sau, Lưu Tương Thành đã trốn vào Thiên kiếm đồng điện.

Quá nửa tham khoáng tu sĩ trong Ma văn hung mạch đã đổ tới, vì sợ c tiểu nữ hài nên không dám đến gần, ở cách Ngụy Tác mấy chục dặm.

"Lưu Tương Thành! Vạn Kiếm Tam không nhớ việc mười mấy năm trước, ngươi còn nhớ không?" Ngụy Tác bỏ qua tiểu nữ hài, áp sát Thiên kiếm đồng điện.

"Mười mấy năm trước... Ngươi vì việc mười mấy năm trước mà dám chống lại Thiên Kiếm tông, không sợ bị truy sát hả!" Lưu Tương Thành run giọng lên tiếng trong Thiên kiếm đồng điện.

"Nếu ta cho ngươi biết trong năm tán tu năm xưa bị bức đến đây có một đôi đạo lữ là cha mẹ ta thì ngươi còn dám nói thế không?" Ngụy Tác cất giọng sang sảng, hàm chứa sát ý ngút trời.

"Hóa ra vị đại tu sĩ này là hậu nhân của tán tu... Cha mẹ cũng bị Thiên Kiếm tông lừa đến đây?"

"Hậu nhân của phổ thông tán tu mà có tu vi kinh thiên như thế."

Ngụy Tác buông lời, các tham khoáng tu sĩ đều hiểu ngọn nguồn, biết gã đến báo thù.

"Ngươi là hậu nhân của mấy tán tu đó?" Lưu Tương Thành lạnh giọng, biết dùng Thiên Kiếm tông dọa Ngụy Tác là vô dụng.

"Oành!"

Ngụy Tác cùng uy thế ngút trời lướt ngang hư không, áp sát Thiên kiếm đồng điện có thanh sắc quang văn như thanh đồng sắc lợi kiếm bao quanh. Gã dấy lên vô số kim đơn hà quang kinh nhân cực độ ngưng thành viễn cổ thiên long cưỡi sóng ép tới, thái cổ hung hỏa giáng kèm.

Vù!

Ngoài Thiên kiếm đồng điện, quang văn đột nhiên rực quang hoa, lóe lên kim quang ngưng thành một thanh kiếm mấy trăm trượng, rộng không kém hơn mười trượng, trảm thiên diệt địa, chém tan cả kim đơn hà quang ngưng hình của Ngụy Tác và thái cổ hung hỏa.

Khí tức và uy áp chỉ thần huyền đại năng mới có từ kim kiếm phát ra.

"Thiên kiếm đại đạo cấm!"

Ngụy Tác mắt ánh lên, cấm chế ngoài Thiên kiếm đồng còn hơn cả lời Mã Không Quần nói, kim kiếm có uy năng cơ hồ Phá diệt thần thương cũng có thể gãy nếu công vào.

"Xoẹt!!"

Không hề do dự, Ngụy Tác phát ra nguyên khí dao động lay động thiên địa, Trấn thiên pháp tướng đỉnh thiên lập địa bước tới, dấy lên vô số quang văn huyền ảo tấn công Thiên kiếm đồng điện.

-o0o-