Sát cơ lẫm liệt cực độ và uy nghiêm từ Ngụy Tác tràn ra, thiên địa biến sắc.
Ngụy Tác tuy không phải tu sĩ thiên sinh sinh cao quý như Lâm Thái Hư, không có khí tức cao cao tại thượng nhưng có hiện tại tu vi kinh thế Kim đơn tứ trọng cộng thêm số lượng kinh nhân cường giả chết trong tay gã, nhất là mười hai kinh thiên tu sĩ vây giết mà bị gã giết lại thì hiện giờ tâm sinh sát ý, phát ra uy thế vô thượng, còn đáng sợ hơn Lâm Thái Hư và các lão quái vật Huyền Phong môn đại, như thượng cổ chiến thần, thần vương trong truyền thuyết giáng lâm nhân thế.
Vô thượng uy thế từ Ngụy Tác dấy lên, trừ Lý Tả Ý thì mọi tu sĩ tại trường cơ hồ không khống chế được thân ảnh, ngồi sụp xuống.
"Không ngờ ngươi có thần thông này." Hôi bào trung niên tu sĩ lùi liền hai bước, trong mắt trừ kinh hãi thì còn nét khôn tả.
"Ta không rườm lời, năm xa dã xảy ra chuyện gì." Ngụy Tác hiện giờ tâm chí vượt xa tu sĩ thông thường, nhưng việc này vương vấn trong lòng gã bao lâu, nên không thể khống chế tâm thần,.
Hôi bào trung niên tu sĩ chỉ có tu vi Phân niệm lưỡng trọng, trước uy áp của Ngụy Tác thi không thở nổi, nhưng nghe gã nói vậy thì y chỉ lắc đầu, "Ta chỉ có thể nói rằng vì biến cố năm xưa mà cha mẹ ngươi chết ở ngoài Thiên khung, nhưng việc khác thì thứ cho không thể nói."
"Ngươi có muốn nếm mùi muốn sống không được muốn chết không xong chăng!" Ngụy Tác nổi giận, nguyên khí chấn đông khiến vân khí kịch liệt dao động, như có thượng cổ ma thần gầm thét. "Nói việc cũ ra, dù cha mẹ ta bị ngươi giết thì ta cũng để ngươi thống khoái."
"Không sai." Tu sĩ họ Trần miễn cưỡng gật đầu: "Ta vì một khối nguyên liệu luyện khí, đã giết cha me ngươi, để ta thống khoái."
"Oành!"
Khí tức trên mình Ngụy Tác dâng lên như nước triều, tu sĩ quanh đó không đứng vững, loạng choạng nhưng quang hoa vàng nhạt trên tay Ngụy Tác dấy lên lục quang.
"Nói dối!" Ngụy Tác càng nổi giận, "Đến giờ mà ngươi vẫn chưa nói thật?"
Trung niên tu sĩ họ trần bị Ngụy Tác dùng thần thức uy áp khiến cho không thể thi pháp, nhưng lại nhắm mắt, coi như không kể sinh tử.
"Thế thì đừng trách ta lạt thủ vô tình!" Ngụy Tác cơ hồ mất hết lý trí, dùng Huyền sát âm khí giữ tu sĩ họ Trần định trên không trung, hơi lạnh khiến da y nứt ra, đọng sương.
"Tiền bối bớt giận!" Bạch phát lão nhân quỳ xuống trước Ngụy Tác, trán sát đất, nói nhanh: "Trần đạo hữu không thể nào là người xấu, đạo hữu không nói ra là có ẩn tình, xin tiền bối hạ thủ lưu tình!"
Những tu sĩ khác quỳ xuống: "Tiền bối hạ thủ lưu tình, nhất định có hiểu lầm, Trần đạo hữu không phải hạng thấy lợi quên nghĩa."
"Tiền bối, tại hạ dùng tính mệnh đảm bảo, Trần tiền bối không làm việc gì không nên không phải với bằng hữu chí thân." Một tu sĩ trẻ tuổi dập đầu đến chảy máu, họ hiểu với tu vi của mình không thể chống nổi Ngụy Tác, một đạo thuật pháp của gã là đủ lấy mạng họ.
"Y không phải hạng thấy lợi quên nghĩa, lẽ nào cha mẹ ta thì phải? Nhưng ta nhớ y và cha mẹ ta là sinh tử chi giao." Tu sĩ này cầu xin càng khiến Ngụy Tác nổi giận.
"Cha mẹ ngươi tất nhiên không thấy lọi quên nghĩa." Tu sĩ họ Trần nãy giờ không chống cự, cũng không lên tiếng, nghe Ngụy Tác nói thế thì phản bác.
"Tiền bối, hạ thủ lưu tình. Trần đạo hữu vì bọn vãn bối mà ở lại đây giúp, bọn vãn bối không thể tin y là ác nhân." Bạch phát lão nhân cũng dập đầu chảy máu trán.
"Tiểu tử, lãnh tĩnh lại đã, hình như có ẩn tình, đừng làm y chết, không thì không thể biết năm xưa xảy ra chuyện gì." Lục bào lão đầu lên tiếng trong tai Ngụy Tác.
"Lẽ nào thật sự có ẩn tình?" Ngụy Tác lãnh tĩnh lại, thu Huyền sát âm khí, đặt tu sĩ họ Trần xuống.
Đồng thời, Ngụy Tác nhớ lại lúc ở Linh Nhạc thành đuổi theo y, y có ném lại một bao đựng toàn thứ hữu dụng với tu sĩ.
"Lẽ nào cha mẹ ta và ngươi năm xưa gặp đối đầu lợi hại? Ngươi sợ ta biết rồi sẽ báo thù nên o chịu cho ta biết chân tướng?" Ngụy Tác đột nhiên nghĩ ra điểm đó.
Tu sĩ họ Trần vẫn không nói gì, nhắm chặt mắt nhưng Ngụy Tác nói ra câu đó thì cảm giác được y hơi run lên.
"Lẽ nào quả như thế?" Ngụy Tác tan dần cơn giận, thật sự lãnh tĩnh lại.
"Các hạ thấy kẻ giết cha mẹ mỗ quá mạnh sợ mỗ chết uổng nên không cho biết?" Ngụy Tác hỏi dò.
Tu sĩ họ Trần vẫn không nói gì, nhưng Ngụy Tác nhận ra thân thể y hơi run lên, trong lòng dao động kịch liệt.
"Từ giờ, nếu ngươi không nói, ta hỏi một câu mà không được đáp thì sẽ giết một người trong số họ." Ngụy Tác vung tay, ám kim sắc kiếm quang cắm ra xa, sau tiếng nổ là dãy núi chấn động, không biết sâu xuống bao nhiêu.
Tu sĩ họ Trần nhợt nhạt mặt mày, mở bừng mắt.
"Có phải năm xưa cha mẹ mỗ gặp đối đầu lợi hại cực độ, bị người ta giết?" Ngụy Tác không nhìn tu sĩ khác mà nhìn thẳng tu sĩ họ Trần.
"Đừng bức ta." Tu sĩ họ Trần lắc đầu, "Đối đầu có bối cảnh quá lớn, tán tu như chúng ta muốn báo cừu, khác nào tự tìm đường chết."
"Thật sự như thế?" Ngụy Tác không thể giữ nổi bình tĩnh, hỏa quang như ngọn nến trên tay không thay đổi, chứng tỏ tu sĩ họ Trần tịnh không nói dối.
"Các vị gần đây chỉ ở chỗ này, không nghe tin về mỗ?" Ngụy Tác cảm giác nghiệt hỏa bừng lên trong lòng, nhưng không còn băng lạnh như trước với tu sĩ họ Trần.
Tu sĩ họ Trần ngẩn ra, không hiểu sao gã lại nói thế, nhưng vẫn gật đầu: "Bọn lão phu đã ở đây hơn hai mươi ngày."
"Chả trách các vị chưa biết tin mỗ giết chết Chân Võ thiếu chủ Hứa Thiên Ảo và chân truyền đại đệ tử Lâm Thái Hư của Huyền Phong môn cùng bốn lão quái vật." Ngụy Tác bảo tu sĩ họ Trần.
"Cái gì!"
Ngụy Tác dứt lời, tu sĩ họ Trần và mọi tu sĩ tại trường run lên, tỏ vẻ không dám tin.
"Không thể nào!" Tu sĩ họ Trần cơ hồ lắc đầu theo trực giác. Tuyệt đại đa số tu sĩ đều biết, dù tu sĩ Kim đơn ngũ trọng cũng chưa chắc giết được nhân vật cỡ Hứa Thiên Ảo và Lâm Thái Hư.
"Oành!"
Ngụy Tác không nói mà tế xuất kim đơn.
Kim đơn cơ hồ che kín thân thể gã, kim đơn hà quang mà phổ thông tu sĩ khó tưởng tượng nổi cùng quang phù lơ lửng trước mặt Ngụy Tác.
"A!" Tu sĩ họ Trần suýt nữa kinh hãi ngã nhào, kim đơn nay đã vượt ngoài hiểu biết của họ.
"Ta còn thần thông hơn nữa. Ta không tin tu đạo giới Thiên Huyền đại lục còn đối thủ khó chơi hơn Huyền Phong môn và Chân Võ." Thu hồi kim đơn, Ngụy Tác nhìn tu sĩ họ Trần: "Ta không chỉ chạm vào hai siêu cấp tông môn này, dù siêu cấp đại tông môn tương tự, chạm vào một nữa cũng không sao."
"Các hạ đã giết Chân Võ thiếu chủ và chân truyền đại đệ tử Huyền Phong môn? Nhưng thần thông hơn nữa vẫn không thể đấu với thần huyền đại năng." Tu sĩ họ Trần nhìn gã với vẻ đại họa lâm đầu.
"Hại chết cha mẹ mỗ là ai." Ngụy Tác lại nhìn tu sĩ họ Trần, hỏi tiếp.
"Là người Thiên Kiếm tông." Tu sĩ họ Trần biết không giấu được nên thở dài đáp.
"Thiên Kiếm tông!" Ngụy Tác lặp lại, tảng đá trong lòng được trút xuống, tâm cảnh nhất thời vô cùng bình tĩnh.
Quả nhiên là một siêu cấp đại tông môn.
Cả Thiên Huyền đại lục, được xếp vào hàng siêu cấp đại tông môn có mười phái là Bắc Minh tông, Huyền Phong môn, Chân Võ, Vô Kỵ thiên cung, Ngọc Thiên tông, Thiên Kiếm tông, Phá Hư tông, Tử Huyền động thiên, Kỳ Tiên giáo, Tây Tiên nguyên.
Thiên Kiếm tông là một trong mười siêu cấp đại tông môn.
"Thật ra là sao, cha mẹ ta và ngươi sao lại chọc vào tông môn như Thiên Kiếm tông?" Ngụy Tác vung tay, lấy ra Huyết tinh thạch nhỏ dược dịch, dùng chân nguyên hòa tan phun lên mình tu sĩ họ Trần.
"Y có thần thông này... mối thù của cha mẹ, không biết sẽ xảy ra chuyện gì..."
Thần sắc Ngụy Tác tuy bình tĩnh, nhưng bọn bạch phát lão nhân đều cảm giác trời đất đều biến đổi, nhất thời ai cũng nghĩ thế.
-o0o-