Chương 687: Hình như ta đã đến

"Quả nhiên là tàn thiên, nếu Thiên đế vẫn tinh thiên thật sự tất không tổn hại gì cho bản thân, thậm chí lĩnh ngộ về tinh thần nguyên khí sâu hơn."

Trời tối dần, vạn vật yên tĩnh, yêu thú trong mấy vạn dặm tựa hồ cảm giác được nguyên khí trong trận chiến kinh thiên giữa các đại tu sĩ nên không dám đến gần.

Ngụy Tác và Phong Ngô Thương đi trong phế khư cự thành, nhắm sơn môn di chỉ của U Minh cung, Ngụy Tác chăm chú tham ngộ "Bắc minh đấu chuyển nhiên nguyên thiên pháp".

Môn thuật pháp này dồn chân nguyên ngưng thành một điểm, chảy như sao băng tại mấy khiếu vị đặc biệt rồi cháy lên, dệt thành phù văn dẫn tinh thần nguyên khí rơi xuống.

Chỉ môn tàn thiên này đã huyền ảo vô vàn, Thiên đế vẫn tinh thiên thật sự còn có "Tụ tinh thiên" khiến cho tinh thần nguyên khí càng ngưng tụ, hình thành một vì sao sáng, rút nguyên khí trong đó bổ sung cho hao tổn khi thi triển.

Hiện tại tàn thiên của Thiên đế vẫn tinh thiên uy lực tuy mạnh nhưng không thể thi triển liên tục, còn Thiên đế vẫn tinh thiên chính tông thì chỉ cần tu sĩ đủ chân nguyên là thoải mái thi triển, như Liệt khuyết tàn nguyệt, uy năng khó tưởng tượng nổi.

"Tu đạo giới không biết từng xuất hiện bao nhiêu thuật pháp cùng công pháp khó tưởng tượng nổi, nhưng nhiều môn đã biến mất, có môn dù được lưu truyền nhưng đời sau không hiểu, không rõ Phong Ngô Thương hiểu phù văn này không."

"Phong đạo hữu, không biết đạo nhĩ thấy phù văn này chưa?"

Thần thức phát ra, Ngụy Tác thò tay dùng chân nguyên ngưng thành mấy tự phù. Gã hiện có hai thiên điển tịch không thể hiểu nổi, một là minh văn trên mảnh tinh kim cỡ gian phòng của thanh niên thần bí được viễn cổ Tam Hoàng tông truyền thừa. Còn lại là phù văn mà Đông Hoang tông tổ sư được cường giả truyền pháp. Hiện tại gã ngưng tụ minh văn trên mảnh tinh kim.

"Chắc là mật văn của thượng cổ, thậm chí viễn cổ tông môn, trừ phi được tông môn đó truyền thừa, không thì khó hiểu nổi hàm nghĩa." Phong Ngô Thương nhíu mày xem một lúc rồi bảo.

Y và lục bào lão đầu nói như nhau, rõ ràng kiến thức của Ngọc Thiên tông chân truyền đại đệ tử cùng cấp với Lâm Thái Hư này thập phần bất phàm, tu sĩ thông thường không so được.

"Còn phù văn này?" Ngụy Tác chỉ vào phù văn trước mặt, là văn tự kỳ dị của điển tịch Đông Hoang tông.

"Phù văn này cũng không vậy, không phải mật văn của tông môn thì là văn tự cổ của tu sĩ ở nơi nào đó. Người ngoài không thể hiểu." Phong Ngô Thương liếc qua là nói ngay.

"Các hạ hiểu gì về Đông Hoang tông, nghìn năm trước, Đông Hoang tông tổ sư là thần huyền đại năng, sau này ly kỳ thất tung, không biết chết ở đâu?" Ngụy Tác thất vọng lắc đầu, hỏi Phong Ngô Thương.

"Xem ra các hạ lấy được của Đông Hoang tông." Phong Ngô Thương nhìn Ngụy Tác, hiểu ý, "Nếu muốn qua Đông Hoang tông tổ sư để hiểu thiên kinh văn này thì nên dẹp ngay ý định, ngay cả Đông Hoang tông còn không biết khai sơn tổ sư chết ở đâu."

Ngụy Tác chỉ hỏi bừa, Phong Ngô Thương nói thế thì gã kinh ngạc, "Xem ra các hạ có biết đôi chút về Đông Hoang tông tổ sư?"

"Đông Hoang tông tổ sư Đông Như Lai là nhất đại thiên kiêu của Thiên Huyền đại lục bắc bộ, đương thời tung hoành bát hoang, khó có địch thủ, hiệu xưng Thiên Bắc thần vương, Động Hư bộ pháp và Như Lai thần mang đều là tuyệt kỹ, không biết bao nhiêu người muốn có. Đông Như Lai gục ngã, Đông Hoang tông mất truyền thừa, thuật pháp cũng bị dòng sông tuế nguyệt chôn vùi." Phong Ngô Thương mặc nhiên nói.

Phong Ngô Thương hoài niệm thiên kiêu khiến Ngụy Tác nuốt nước bọt, "Đông Hoang tông khai sơn tổ sư lợi hại vậy hả? Động Hư bộ pháp và Như Lai thần mang là bất thế cường pháp?"

"Đông Như Lai không tại thế lâu nên không để lại bao nhiêu truyền thuyết kinh nhân, đương thời chư vị đại năng Bắc Minh tông cũng không phải đối thủ của Đông Như Lai." Phong Ngô Thương nói tiếp, "Động Hư bộ pháp là tuyệt thế độn pháp, so với linh quang độn pháp mà các hạ bức tu sĩ ban nãy giao ra thì càng kinh nhân, có thể đi trên hư không, mười dặm chỉ là một bước. Như Lai thần mang là một môn thần thức công kích chi pháp tuyệt đỉnh, thần thức hóa hình, có thể hút thái dương chân hỏa nguyên khí, nếu thần thức của đối phương kém xa thì sẽ bị thần thức hóa thành thần mang lấy mạng, còn không kém quá thì não hải cũng như bị cắm hỏa đinh, thống khổ vô cùng, dù bậc tâm trí cực kỳ kiên cường cũng bị ảnh hưởng, thực lực giảm nhiều. Thần thức hữu hình vô chất, là pháp bảo nhanh nhất thế gian, đối thủ không thể ngăn cản."

"Lợi hại thế hả?!" Ngụy Tác hít một hơi lạnh.

Lướt đi mười dặm trên không là thế nào?

Bộ pháp lướt trên hư không này đừng nói thần thức mà thuật pháp, pháp bảo của đối phương cũng không theo kịp. Nếu Ngụy Tác có được thì không phải sau này mà hiện tại, nhục thân của gã còn hơn cả đạo giai thượng phẩm pháp bảo, trực tiếp xuất hiện cạnh đối thủ thì dù là Kim đơn ngũ trọng đại tu sĩ cũng không chống nổi.

Gã được Phong Ngô Thương truyền Bắc minh đấu chuyển nhiên nguyên thiên pháp, môn công pháp đó tuy tổn hao khí huyết, thọ nguyên cực nhiều nhưng Thiên long quần tinh tôi thể thuật của gã có thể bù lại, gã lại có nhiều Thiên long huyết hóa thạch nên hai môn thuật pháp này bù đi bù lại, nhục thân tương lai của gã sẽ càng siêu việt, có thêm Động Hư bộ pháp thì thật hoàn mĩ, không kém gì thượng cổ thập đại công phạt chi pháp.

Như Lai thần mang là thần thức công kích chi pháp mà Ngụy Tác vẫn tìm, Phong Ngô Thương nói môn thần thức công kích chi pháp này uy lực canh cao hơn mọi môn gã từng nghe nói, nếu lấy được thì thần thông sẽ càng kinh nhân.

"Dù đạo hữu có mọi thuật pháp trong cổ kinh thì cần tế ngộ kinh thiên mới hiểu được, Đông Hoang tông trung có ghi chép thì nghìn năm qua, Đông Hoang tông chắc đã dùng mọi cách để tìm tin tức lien quan đến thiên cổ kinh này mà vẫn công cốc, không thì họ đã xuất hiện đại tu sĩ đỉnh nhọn." Phong Ngô Thương thấy Ngụy Tác thập phần chấn kinh thì nói.

"Nếu tu đạo giới hiện tại không có tu sĩ nào hiểu phù văn này thì cổ kinh tương đương với vĩnh viễn trầm luân, không ai hiểu được nữa." Ngụy Tác ấm ức kêu lên. Không biết thì thôi, biết là cổ kinh trong tay có thuật pháp kinh thiên của thần huyền đại năng mà không hiểu hàm nghĩa, khác gì có một món pháp bảo uy năng kinh người mà không biết cách sử dụng.

"Thỏ huynh đệ, hình như ta từng đến đây." Đúng lúc đó, Lý Tả Ý ở sau lưng Ngụy Tác đột nhiên nói.

Ngụy Tác và Phong Ngô Thương cả kinh, nhãn quang lóe lên, ngoái nhìn ngay, Lý Tả Ý già nua đang nhìn quanh, mắt liên tục ánh lên thần sắc kinh nghi.

"Huynh đệ có ấn tượng với nơi này?" Ngụy Tác thản nhiên hỏi.

"Không nhớ rõ... Hình như từng đến... Ta nhớ rồi... Nhớ không rõ." Lý Tả Ý đột nhiên ôm đầu, nói loạn xạ, thống khổ như trong óc có thứ gì đó khuấy động.

Ngụy Tác không nén được định nói là không nghĩ ra thì thôi nhưng mới mở miệng thì Lý Tả Ý đột nhiên sáng mắt: "Thỏ huynh đệ, cụ thể thế nào ta nghĩ không ra nhưng chắc trong đó có nhiều đồ tốt."

"Nhiều đồ tốt?" Phong Ngô Thương sáng mắt, hỏi: "Dẫn bọn mỗ qua đó được không?"

"Thỏ huynh đệ, y có quan hệ gì với huynh đệ, hảo bằng hữu hả?" Lý Tả Ý nhìn Phong Ngô Thương, tỏ vẻ cảnh giác.

Ngụy Tác gật đầu: "Y là hảo bằng hữu của mỗ, là tu sĩ tốt, đã giúp chúng ta."

"À, giúp chúng ta là được rồi." Lý Tả Ý mỉm cười hưng phấn, chỉ vào một chỗ, "Ta nhớ ở đó có nhiều đồ tốt, hiện tại hình như không có người, chúng ta mau qua xem."

Ngụy Tác và Phong Ngô Thương mắt sáng lên nhìn nhau, chỗ Lý Tả Ý chỉ thị sơn môn U Minh cung.

"Kì quái, lẽ nào ta nhớ nhầm?" Lý Tả Ý dừng trước một rãnh rộng mấy chục trượng, sâu không thấy đáy, kinh nghi kêu lên.

"Sao hả?" Ngụy Tác mục quang hơi ánh lên, hiện tại ba người gần lên đến đỉnh U Minh thành, phế khư này có vẻ là bên ngoài sơn môn U Minh tông.

-o0o-