Chương 50: Chu thiên cảnh tu sĩ

"Con bà nó chứ, nhất thời mềm lòng! Ngần ấy Hỏa cầu phù luyện đâu có dễ.”

Nhìn theo Nam Cung Vũ Tinh bỏ đi, Ngụy Tác thầm gào lên trong lòng.

Bất quá gào thì gào, ban nãy còn như gà trống làm màu làm mè, lần này gã không có cảm giác xót ruột. Nhìn theo Nam Cung Vũ Tinh khuất tầm mắt, gã lại đến Linh Nhạc thành bắc.

Nhưng phường thị thế lực hùng hậu nhất Linh Nhạc thành như Kim Ngọc các đều tụ tập tại thành nam, tự do tập thị ở thành bắc đều là những tiệm nhỏ như của lão hồ ly mà trước đây gã thường đến. Bất quá Thiên Huyền đại lục lấy hướng bắc làm đầu, toàn Linh Nhạc thành cũng bắc xuống nam, xây dựng dựa vào thế núi, địa thế thành bắc cao nhất, trên đỉnh cao nhất có cấm chế, là sơn môn Thiên Nhất môn, tu sĩ bình thường không thể vào được. Từ tự do tập thị đi lên đều là những gian tiểu thạch ốc đẹp hơn gian của Ngụy Tác ở thành tây không biết bao lần, là nơi các tu sĩ ở.

Nói đơn giản, thành tây là nơi dân nghèo của Linh Nhạc thành ở, là nơi tán tu cấp thấp tụ tập, thành bắc là chỗ cao giai tán tu tụ tập.

Nơi ở của tu sĩ tại thành bắc, địa thế càng cao, hoàn cảnh và điều kiện càng tốt, chỉ là số linh thạch phải trả mỗi tháng cũng cao không kém.

Hiện tại việc quan trọng nhất của gã là luyện chế Bổ thiên đơn, mua mười lăm viên yêu đơn Thanh giáp trùng tại Kim Ngọc xong, nguyên liệu đã chuẩn bị toàn bộ xong xuôi, chi còn thiếu thứ cuối cùng là địa hỏa lô.

Một vài tu sĩ tu vi cao tuyệt, dù luyện khí hay luyện đơn cũng đều có thể dụng chân nguyên bản thân khu động đơn lô, hoặc tu sĩ luyện cao cấp hơn nữa khi luyện chế đơn dược và pháp khí phổ thông thậm chí trực tiếp thi triển chân hỏa pháp quyết, dùng chân hỏa để luyện khí hoặc luyện đơn. Ngụy Tác tu vi thấp lại không biết chân hỏa pháp quyết, muốn luyện Bổ thiên đơn đành nhờ đến địa hỏa lô.

Gã đến Linh Nhạc thành bắc là để đổi sang chỗ ở có địa hỏa lô.

Thành bắc vốn có cấm địa cua mấy môn phái, Ngụy Tác trước kia trừ đến tự do tập thị thì hiếm khi đến nhưng chỗ khác, phải hỏi thăm vài tu sĩ chi hậu, mới biết cụ thể vị trí của Thiên Nhất môn Nhất Tâm điện - nơi phụ trách cho thuê chỗ ở tại thành bắc.

Đi theo dãy mười bậc đá không có ký hiệu gì, Ngụy Tác thấy một tòa điện vũ hai tầng. Kiến trúc cũng như nơi Thiên Nhất môn đặt truyền tống pháp trận tại các điểm trong Linh Nhạc thành, cũng màu vàng chóe, trông có vẻ khí thế phi phàm.

"Thần hải cảnh tam trọng? Chắc là ngoại môn đệ tử của Thiên Nhất môn.”

Vào đại điện Nhất Tâm điện, Ngụy Tác lại thấy hai đệ tử Thiên Nhất môn mặc lam sắc pháp y phổ thông cùng vài người y phục đa dạng, hình như đều là tu sĩ, gã dùng Vọng khí thuật, phát hiện chỉ có trung niên tu sĩ mặc huyền thiết hộ giáp có tu vi cao hơn gã nhất giai, là tu sĩ Thần hải cảnh ngũ trọng, còn lại đều ngang hoặc thấp hơn gã, ngay cả hai đệ tử Thiên Nhất môn phụ trách tiếp đãi cũng chỉ có tu vi Thần hải cảnh tam trọng.

Mấy tu sĩ ăn vận đủ kiểu đó đang trả linh thạch cho một đệ tử Thiên Nhất môn trông béo lùn, chắc đến thuê chỗ ở. Thấy Ngụy Tác vào, một đệ tử Thiên Nhất môn mặt hơi nhọn, trông thập phần tinh minh bước lên hỏi: "Xin hỏi vị huynh đài này vào Nhất Tâm điện có việc gì?"

Ngụy Tác biết chỗ này cũng như hàng quán bình thường, chỉ là ở kia một tay giao linh thạch, một tay nhận phù lục, pháp bảo đơn dược gì đó, còn ở đây giao linh thạch là để thuê chỗ ở và tu luyện nên gã khách khí, hỏi luôn, "tại hạ muốn thuê một nơi ở có địa hỏa lô.”

"Nơi ở có địa hỏa lô?" Ngụy Tác vừa nói xong, mục quang mấy tu sĩ kia đều đổ dồn vào gã. Nơi như thế, mỗi tháng phải nộp số lượng linh thạch không ít, tu sĩ có thể chi trả chứng tỏ không tầm thường, mấy tu sĩ này cũng kiếm chắc không tệ nhưng căn bản không thuê nổi chỗ ở có địa hỏa lô.

"Huynh đài cần nơi ở có địa hỏa lô?" Đệ tử Thiên Nhất môn mặt nhọn, trông thập phần tinh minh cũng hơi hoài nghi nhắc lại rồi nói, "nơi ở có địa hỏa lô hiện có hai chỗ, một chỗ có cả linh điền để trồng linh dược, một chỗ không. Chỗ có linh điền tám mươi viên hạ phẩm linh thạch một tháng, không có thì năm mươi viên mỗi tháng. Huynh đài cần chỗ nào?"

Ngụy Tác hơi trầm ngâm. Gã biết có linh điền rất tiện lợi, có những linh dược hái xong là có thể trồng trong đó, nhưng vì linh thạch không còn quá nhiều, gã cũng chưa có năng lực trồng linh dược nên quyết định thuê chỗ giá năm mươi viên hạ phẩm linh thạch mỗi tháng.

"Chỗ giá năm mươi viên hạ phẩm linh thạch mỗi tháng đó, ta lấy.” Lúc gã chuẩn bị lên tiếng thì giọng nói lạnh băng cất lên từ phía sau.

Một trung niên tu sĩ gầy khô mặc hồng sắc pháp y, mặt mũi có vẻ cau có , không biết từ lúc nào đã đứng ngay sau lưng gã.

"Là y?" Ngụy Tác hơi ngẩn ra, trung niên tu sĩ này gã đã gặp ở phách mại hội trường tại Lăng Tiêu phường, y trả giá đến tám trăm viên hạ phẩm linh thạch định mua Ngân cương tinh, sau đó bị một nhân vật thần bí ở quý tân thất trên tầng hai khiến cho e dè, không tranh giá nữa.

"Thế nào, có ý kiến hả?" Thấy Ngụy Tác ngẩn ra nhìn mình, hồng y tu sĩ lạnh lùng nhìn sang, trên mình đột nhiên sáng lên sáu dải hồng sắc quang hoa, hơn nữa cả sáu như có dây tơ nối lại. Uy áp lanh băng hùng hồn phát ra.

"Tu sĩ Chu thiên cảnh!" Mấy tu sĩ trong Nhất Tâm điện đều biến sắc.

Nhân vật trông có vẻ hung ác lạnh lùng này lại là tu sĩ Chu thiên cảnh nhất trọng. Y thể hiện tu vi khiến tất cả đều nhận ra.

"Tiền bối", hai đệ tử Thiên Nhất môn lập tức tỏ ra cung kính, cả đệ tử tiếp đãi Ngụy Tác cũng nói, "Tiền bối muốn thuê nơi ở có địa hỏa lô hả? Nếu tiền bối muốn thuê, đương nhiên không có vấn đề gì.” Vừa nói y vừa nhìn Ngụy Tác, hàm ý tu sĩ như gã nên biết điều một tí, đừng tranh giành với hồng y tu sĩ làm gì.

"Chà!"

Theo lý, gã đến trước, nếu tranh cãi thì sẽ kinh động người của Thiên Nhất môn, lúc đó thì chỗ ở này sẽ thuộc về gã. Nhưng tu sĩ Chu thiên cảnh hung ác này chưa biết chừng sẽ ngầm hạ thủ, vói thực lực của gã hiện tại khẳng định không đấu nổi, hà huống qua biểu hiện tại phách mại hội và hiện tại muốn thuê địa hỏa lô thì có lẽ y là tu sĩ biết cách luyện khí hoặc luyện chế phi kiếm, uy lực đối địch còn gấp mấy lần.

Đối diện với tu sĩ Chu thiên cảnh hiện còn chưa trêu vào được, Ngụy Tác chỉ biết nuốt cục tức lại, thầm nhủ sau này có cơ hội sẽ cho ngươi biết tay.

Thấy Ngụy Tác cúi đầu không nói, hồng y tu sĩ cho rằng gã cũng như mọi tu sĩ khác sợ mình nên đắc ý cười lạnh, trả năm mươi viên hạ phẩm linh thạch rồi nhận ngọc phù ra vào, rời Nhất Tâm điện.

"Còn một gian nữa, huynh đài có cần không?" Hồng tu sĩ nhất đi khỏi, tu sĩ Thiên Nhất môn trông đầy tinh minh vội đổi giọng hỏi Ngụy Tác.

"Lấy!" Chỉ còn gian, Ngụy Tác đương nhiên không thể lựa chọn, không nói nhiều là trả luôn tám mươi viên hạ phẩm linh thạch, lấy ngọc phù ra vào từ tay một đệ tử Thiên Nhất môn đợn nghe đệ tử đó dặn mấy việc cần chú ý, đoạn không thèm ngoảnh lại rời Nhất Tâm điện.

Từ xa nhìn vào, nơi ở đó ẩn trong vô số cây cối hoa cỏ xanh um, nhưng đi theo con đường mòn đến gần dần, gã phát hiện trước mắt bảng lảng khói đặc, không nhìn rõ phòng ốc trong khu rừng trước mặt.

Nơi ở có địa hỏa lô và linh điền, tại thành bắc cũng là rất khá, Ngụy Tác men theo sơn lộ đi lên, một lúc sau đi qua chừng năm, sáu chỗ ở có bậc đá dẫn lên thì đến chỗ của gã thuê.

Trước mắt là một vạt rừng u tĩnh bảng lảng bạch sắc linh vụ, có một lối đi rải đá trứng ngỗng trắng ngần dẫn vào trong, bên đường dựng một tấm hắc sắc thạch bi khắc chữ "Địa" theo lối cổ thể, phía sau là con số như trong ngọc bài của Ngụy Tác: 23.

"Nếu chỗ ở của Thiên Nhất môn cũng chia ra như công pháp thành thiên địa huyền hoàng tứ cấp thì nơi ở này thuộc hạng hai.”

Ngụy Tác nghĩ thế, đặt ngọc bài lên hắc sắc thạch bi. Tấm bia lóe quang hoa, linh vụ trước mắt tan hết.

"Chà!"

Ngụy Tác đi vào, tức thì dễ chịu hẳn, bực bội do hồng y tu sĩ gây ra tan hết quá nửa.

Hóa ra xuất hiện trước mắt gã là một tiểu sơn cốc, không chỉ trông không ít hoa cỏ mà còn thập phần u tĩnh, có cả thác nước nhỏ từ vách núi chảy xuống, hình thành một cái đầm chỉ mấy trượng vuông, nước trong veo lại có cá lội.

Bờ đầm là một khoảnh linh điền không lớn. Xây dựng dựa theo vác núi là một đình viện nhỏ gồm một gian hai chái.

Nơi này so với tiểu thạch ốc không có gì trước kia của gã thì hơn không biết bao nhiêu lần.