Chương 430: Suối vàng không cửa lại xông vào

"Đây là yêu thú gì, thần thức còn hơn cả Kim đan nhất trọng đại tu sĩ?"

"Loạn rồi, rõ ràng là yêu thú thất cấp trở lên, mà con mặc cho pháp y hoa hòe!"

Sắc mặt Trường Phong chân nhân khó coi cực độ, cũng không nén được xung động thổ huyết.

Hoàng Nha Tử bị Hàn Vi Vi áp chế, Trường Phong chân nhân kinh nghiệm đấu pháp phong phú cũng hơi ngẩn ra, toàn lực phát động thần thức uy áp, nhưng trừ Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân bị ảnh hưởng, không thể thi phóng thuật pháp và pháp bảo thì Cơ Nhã và Hàn Vi Vi không hề hấn gì.

Nguyên nhân Cơ Nhã tự thân chống lại thần thức uy áp, Trường Phong chân nhân không khó hiểu ra. Đổng Thanh Y năm xưa có một viên Phạm thiên châu, rơi vào tay Ngụy Tác, gã từng nhờ vào nó mà cười nói thản nhiên bắt Đổng Thanh Y rồi thành công thoát đào, dẫn đến họa lớn hôm nay. Hàn Vi Vi không bị ảnh hưởng vì có yêu thú trông trắng trẻo như tiểu nữ hài.

Trường Phong chân nhân toàn lực phát ra thần thức uy áp, không ngờ thần thức uy áp lại không bằng nữ hài, thần thức ép tới thì Trường Phong chân nhân lại rùng mình, cảm giác tiểu nữ hài cực kỳ to lớn còn mình rất nhỏ bé.

...

"Xem pháp bảo của ta!"

"Băng Ly chân quyết!"

Hàn Vi Vi càng lúc càng quen tay, mỗi lần kích phát pháp bảo cùng thuật pháp đều hô to.

Nàng ta không hề nghĩ rằng có thể triệt để áp chế Hoàng Nha Tử là nhờ may mắn.

Ban đầu nàng ta không thả Hỗn nguyên ngân oa ra.

Nếu ban đầu Hoàng Nha Tử cảm nhận được nàng ta và Hắc minh cốt quân đến, sợ Hắc minh cốt quân thừa cơ đánh lén, trực tiếp kích phát "Trường hà thao thiên quyển" đấu pháp hoặc ở chỗ rộng rãi chỉ có nàng ta và Hoàng Nha Tử đối chọi, nàng ta sẽ không thả Hỗn nguyên ngân oa, khẳng định nàng ta chỉ có nước chết.

"Pháp bảo gì nhỉ?"

Hoàng Nha Tử và Trường Phong chân nhân, Hàn Vô Nhã đều không ngờ rằng lúc đó Cơ Nhã lại há miệng, đột nhiên phun ra một viên lam sắc đan châu.

Đan châu này lớn cỡ trứng chim câu, không có kim đan hà quang, đan khí, phù văn, nhưng vừa xuất hiện thì nhiệt độ trong động quật giảm nhanh, uy năng ít nhất cũng đạt đạo giai hạ phẩm pháp bảo.

Đan châu không phải pháp bảo mà cực kỳ linh hoạt như kim đan, động đậy theo tâm.

Đan châu rực băng hàn lam quang vòng trên không, vòng qua long quyển phong trụ của Trường Phong chân nhân kích phát rồi giáng vào lưng Hoàng Nha Tử.

"A! Đạo hữu cứu mỗ!"

Hoàng Nha Tử chật vật ứng phó Hàn Vi Vi và Hắc minh cốt quân, Hỗn nguyên ngân oa, thấy đan châu đánh tới thì y hồn phi phách tán, kêu to với Trường Phong chân nhân và Hàn Vô Nhã.

Vù!

Trường Phong chân nhân búng mười ngón tay, thanh sắc phong nhận lớn ngang phi kiếm cánh cửa của Ngụy Tác lóe lên, ngăn đỡ sau lưng Hoàng Nha Tử.

Lam sắc hàn đan của Cơ Nhã tựa hồ không dám va vào thanh sắc phong nhận mà thu lại.

Hoàng Nha Tử tránh thoát nhưng sắc mặt xám ngoét như gan lợn.

"Mất mặt thật!"

Đấu với tu sĩ Phân niệm cảnh mà Kim đan kỳ đại tu sĩ có dị bảo bị bức phải hô cứu mạng, nếu mà có nỗ lẻ dưới đất thì chưa biết chừng y đã chui vào.

"Cách! Cách!" Mặt đất đột nhiên xuất hiện nhiều vết nứt, đá núi sụp xuống.

Hai con Liệt địa cuồng ngao trông như tôm nhưng hung hãn hơn không biết bao nhiêu lần chui khỏi đá vụn.

Một con Liệt địa cuồng ngao còn dùng hai cái càng cắt đá ra ăn như ăn đậu rang, cơ hồ rất ngon lành.

Hai con Liệt địa cuồng ngao chui ra, trong mấy thông đạo lóe quang hoa, hơn hai mươi tu sĩ xuất hiện thân ảnh.

Rõ ràng, Cơ Nhã dùng Như ý linh lung tháp thoát thân nhưng bị Hoàng Nha Tử và Trường Phong chân nhân và Hàn Vô Nhã đuổi theo. Nhưng tu sĩ khác cũng bắt kịp.

"Phù!"

Liệt địa cuồng ngao thập phần hung ác vừa chui lên thì như nhận rõ địch ta, nhắm vào Cơ Nhã phun ra hoàng quang cỡ miệng bát.

"Sư thư!"

Hàn Vi Vi lại kinh hô, Hàn Vô Nhã tế xuất một tấm bạch sắc pháp kính.

Tấm bạch sắc pháp kính trông cực kỳ cổ kính kích phát xong thì rải ra vô số quang hoa như lông vũ, hình thành một quang trụ.

Bị quang trụ va vào, kim tinh quang trụ từ kim sắc pháp bảo của Cơ Nhã uy năng đại giảm, không ngăn được ngân sắc tiễn quang của Hàn Vô Nhã.

Ngân sắc tiễn quang và hai dải hoàng quang xung kích vào Hắc thủy liên bên ngoài Cơ Nhã, Hắc thủy liên vốn óc mấy lỗ thủng nhỏ lập tức thủng một lỗ to.

Dư uy của ngân sắc tiễn quang và hoàng quang giáng lên mình Cơ Nhã, hất nàng văng khỏi Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân.

Cơ Nhã bật lùi lại, trên mình lấp lánh ngân hoàng lưỡng sắc quang hoa, tựa hồ được uy năng pháp y bảo vệ thì không hề tổn thương, nhưng nàng và bọn Hàn Vi Vi đều mặt cắt không còn hạt máu.

Uy năng pháp kính của Hàn Vô Nhã thập phần cổ quái, có thể khiến uy năng pháp bảo giảm một đến hai cấp.

Hiện tại pháp bảo này tế xuất, chỉ Trường Phong chân nhân và Hàn Vô Nhã, Hoàng Nha Tử thì nàng và Hàn Vi Vi không đấu nổi, hà huống lại có hơn hai mươi tu sĩ phần lớn từ Phân niệm cảnh trở lên xuất thủ.

Cơ Nhã bị hất bay, Hàn Vô Nhã hé nụ cười lạnh tàn nhẫn.

Mặc kệ Chân Sùng Minh và Chu Tiếu Xuân, y vung tay kích phát Lạc tinh thần cung, chuẩn bị cho Cơ Nhã một đòn nữa.

"Cách", một con Liệt địa cuồng ngao đột nhiên có tiếng động như vỡ vỏ, miệng còn rực hoàng quang nhưng nó chổng bốn vó.

“Oành”, một con Liệt địa cuồng ngao khác đột nhiên như phát cuồng, chui ngay xuống đất.

Cả động quật rung lên mãnh liệt như địa chấn.

"À!"

Hàn Vô Nhã tỏ vẻ kinh nghi bất định ngừng lại.

"Chắc là thổ độn yêu thú của y!"

Trường Phong chân nhân quát to, mười mấy thanh sắc phong trụ giáng vào nền đất dưới Liệt địa cuồng ngao.

"Oành!"

Mặt đất xuất hiện một miệng hố sâu hơn mười trượng.

Một đống màu xám xịt bị hất khỏi đống loạn thạch, rơi xuống đất, là con Liệt địa cuồng ngao.

Ngũ cấp cao giai Liệt địa cuồng ngao thủng trán, rõ ràng không còn sinh khí.

Thanh sắc nguyên khí và chiếc bóng trong suốt cỡ quả dưa trong đám loạn thạch bị đòn toàn lực của Trường Phong chân nhân hất tung lên.

Vù!

Cùng lúc, Trường Phong chân nhân thi triển thanh sắc phong nhận chém vào vật như quả dưa, vang lên bùng bục tựa đập vào túi da.

Vật đó lóe lên huỳnh quang, hiện rõ thân ảnh như bạch tuộc.

Bị thanh sắc phong nhận của Trường Phong chân nhân đánh trúng, bắn xuống dưới đất, vật đó rực hoàng khí, như không hề tổn thương, nhanh chóng chìm xuống.

"Phệ tâm trùng?!"

Trường Phong chân nhân, Hàn Vô Nhã và Hoàng Nha Tử đều tỏ ra không dám tin!

Phệ tâm trùng chỉ là ngũ cấp yêu thú, bình thường đấu với Liệt địa cuồng ngao vị tất địch nổi, nhưng giờ hai con Liệt địa cuồng ngao chỉ trong tích tắc đã bị Phệ tâm trùng lấy mạng.

"Phệ tâm trùng này sao lại có năng lực thổ độn! Sao lại thế được, lực phòng ngự đến thế là sao, chịu một đòn mà vẫn không sao?"

Cả ba đều nhận ra yêu thú này của Ngụy Tác là Phệ tâm trùng, nhưng không hiểu sao nó lợi hại như thế.

"Ngụy Tác!"

Thấy Phệ tâm trùng, Cơ Nhã và Hàn Vi Vi kinh hỉ cực độ, cùng kêu lên.

"Đúng là đường lớn thênh thanh không cất bước, Suối vàng không cửa lại xông vào. Các ngươi muốn chết thì đừng trách ta."

Giọng nói thập phần băng hàn cất lên. "A" một tiếng, hơn hai mươi tu sĩ sắp đến vòng chiến đột nhiên chìm vào hỗn loạn.

"Mau đằng không! Bằng không sẽ bị thủng chân!"

Một tu sĩ ôm chân nhảy choi choi, vừa nhảy lên thì chợt cứng người như hóa đá rớt xuống.

Cùng lúc, hắc sắc linh chi hỏa quang đột nhiên tràn ra sau lưng ba tu sĩ.

Cả ba đều kinh hãi, không kịp kêu lên thì đã bị hắc sắc hỏa quang thiêu rụi.

Biến cố này khiến Hàn Vô Nhã nhợt nhạt mặt mày, một đạo ngân sắc tiễn quang bắn vào hắc sắc linh chi hỏa quang.

-o0o-

:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi- Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: