Chương 237: Gối lên ôn ngọc nhuyễn hương

Tu sĩ xõa tóc tắt ngay vẻ đắc ý.

Vết thương đó dù không chết cũng thoi thóp, sao có thể động thủ đánh lén!

Sao lại thế được!

Tu sĩ xõa tóc mắt lóe lên quang mang kinh giận tột bậc, vung tay kích phát pháp bảo như ngọn núi nhỏ.

Nhưng cái kén vàng đậm chưa thành hình, hắc mang cách đó không xa đã bắn đến trước mặt, lại xẹt ra một đạo huyết quang.

Đạo huyết quang này trong tích tắc khiến mặt hắn nhợt đi.

Nếu là tu sĩ Chu thiên cảnh bình thường, khả năng lần này đã bị Ngụy Tác đánh lén hạ sát. Nhưng hắn là tu sĩ có tu vi đạt đến Phân niệm cảnh đệ tứ trọng!

Tu sĩ Phân niệm cảnh tứ trọng, không phải tông môn như Đông Dao thắng địa, tổng cộng không có mấy người.

Tu sĩ xõa tóc cảm giác được uy năng của đạo huyết quang này, thấy sắp bị giáng trúng, hắn nghiến răng, định nhấc mình lên.

Động tác này tựa hồ điều khiển "Long diên", thân ảnh hắn chưa động, "Long diên" béo ú dưới chân chợt dựng người.

"Bốp!" Lục sắc huyết dịch nhầy nhầy từ bụng và lưng "Long diên" phun ra.

Yêu thú có thể sánh ngang Xích dực viêm ma bị đâm thủng!

Huyết quang xuyên thấu thể nội "Long diên" chưa tan dư thế, tu sĩ xõa tóc có chút thời gian nên tránh được chỗ yếu hại là tâm mạch, nhưng bụng trái thủng một lỗ cỡ ngón tay.

"A!"

Tu sĩ xõa tóc kêu lên thê thảm, đau đớn gập người, thiếu chút nữa ném cả pháp bảo trong tay.

Ngụy Tác nhìn tu sĩ xõa tóc, nhãn quang cũng như lúc gặp Hàn Vi Vi lần đầu, sáng rỡ ràng khi thấy Thạch vĩ bích tích.

Gã cố ý ngạnh tiếp chịu một đòn, dùng Chân ma phong thể thuật giả chết đánh lén, đương nhiên không thể chỉ một đòn như thế là xong.

Gã vung Lục dương thần hỏa xoa, nhưng thật ra một pháp khí vô hình khác đã bay đến trước trán tu sĩ xõa tóc.

Lục dương thần hỏa xoa chỉ là mồi hấp dẫn tu sĩ xõa tóc, sát chiêu chân chính là ẩn hình pháp khí luyện chế từ vòi hút của Phệ tâm trùng trưởng lão!

Thấy ẩn hình pháp khí sắp đâm thủng trán tu sĩ xõa tóc Phân niệm cảnh tứ trọng thì tròng mắt Ngụy Tác co lại vì mắt hắn chợt ánh lên quang mang kinh hãi. Tu sĩ xõa tóc như hoàn toàn không thấy ẩn hình pháp khí vô hình vô thanh mà cúi xuống.

Một dải huyết quang lướt qua đầu hắn.

Da đầu hắn như bị cày một đường sâu.

Ngụy Tác vốn chắc thắng tức thì kinh hoảng.

Pháp bảo như ngọn núi của tu sĩ xõa tóc này lại phát ra hoàng khí, cùng lúc đó, tay kia của hắn xuất hiện một mũi dùi màu xanh biếc dài chừng hai thước, lớn cỡ ngón út.

Một đạo hắc quang từ tay gã xẹt vào tu sĩ xõa tóc.

Hiện tại tu sĩ xõa tóc như chim sợ cành cong, thấy hắc quang đánh tới. “Bụp!” một tiếng, không rõ hắn dùng bí thuật gì, há miệng phun ra huyết tiễn, tốc độ kinh nhân, chặn đứng đạo hắc quang.

Hắc quang là một cái bình nhỏ màu đen, miệng phong kín bằng sáp lớn cỡ hạt đậu.

Chát một tiếng, tu sĩ xõa tóc nhìn rõ bản thể đạo hắc quang, phun huyết tiễn đánh tan.

Tu sĩ Phân niệm cảnh tứ trọng này biến sắc vung tay, bỏ mặc cả pháp bảo như ngọn núi màu vàng, ném đi rồi dấy lên cương phong, thổi bay cái bình nhỏ màu đen.

Cơ Nhã kích phát Thanh cương phiến chợt mềm nhũn thân thể.

Không phải vì tâm tình quá kích động, nàng chợt phát hiện chân nguyên tan đi, toàn thân mềm nhũn, không thể nói thành tiếng, mềm nhũn ngã xuống.

Liếc mắt sang, nàng không sao tin nổi vì một đạo lục quang từ tay tu sĩ xõa tóc đánh trúng Ngụy Tác. Hắn và Ngụy Tác đều mềm oặt ngã xuống.

"Vũ hóa tán!"

Tu sĩ xõa tóc cất giọng mềm oặt, kêu lên cái tên xuất hiện trong óc.

"Được! Được lắm! Ngươi có ngần ấy thủ đoạn, có thuật pháp tạm thời phong bế thương thế hả? Lại cả Vũ hóa tán!"

Tu sĩ xõa tóc ngã xuống mềm nhũn, gầm lên.

Những lời hắn nói vốn sát khí đằng đằng, vì trúng Vũ hóa tán nên mềm oặt, âm dương quái khí, nghe thập phần quái dị.

"Không ngờ ta đường đường tu vi Phân niệm cảnh tứ trọng, lại bị thương trong tay tu sĩ Chu thiên cảnh tứ trọng như ngươi!"

"Ngươi dùng ngần ấy âm mưu quỷ kế có hữu dụng không! Ngươi phải chết! Vũ hóa tán bị ta cuốn đi quá nữa, dược lực còn lại tối đa khiến ta mềm oặt nửa tuần hương.”

"Vũ hóa tán của ngươi vô dụng với 'Long diên' của ta.”

Tu sĩ xõa tóc càng kêu lê, Cơ Nhã lại càng tuyệt vọng.

Nàng nhìn kỹ Ngụy Tác bất động dưới đất, tựa hồ muốn khắc hình ảnh gã vào thần hồn.

Nhưng nàng không rõ phát sinh chuyện gì vì tu sĩ xõa tóc đột nhiên ngừng bặt tiếng kêu mềm oặt.

"Long diên" bị đâm thủng một lỗ nữa, vốn đang từ từ bò về phía Ngụy Tác chợt cứng lại, như cố phun ra chất dịch nhầy tím đen có thể ăn mòn mọi thứ.

Một làn gợn sóng trong suốt trải ra trên óc còn trùng béo múp, ngũ quan như ríu lại này.

Chát!

Đầu con trùng đột nhiên bắn lên huyết quang.

Đoạn nó vốn đã trọng thương, co rút mấy lần rồi hoàn toàn bất động.

"A! Ngươi dám giết ta! Long Cổ tông nhất định diệt cả nhà ngươi!" Tu sĩ xõa tóc kinh hoànng tột bậc kêu to.

Chát!

Lại một tiếng động khẽ, đỉnh đầu hắn dấy lên huyết quang.

Tu sĩ Phân niệm cảnh tứ trọng này lồi mắt, tắt hẳn sinh khí.

Thấy cảnh tượng đó, mắt Ngụy Tác tỏ vẻ như trút được gánh nặng.

"Ngươi có 'Long diên', lẽ nào ta không có Phệ tâm trùng?", liền đó niềm đắc ý dấy lên trong lòng gã.

"Con bà nó chứ, diệt cả nhà cái đầu ngươi, ngươi mà tìm được cha mẹ ta thì ta còn phải cảm tạ Long Cổ tông.” Ngụy Tác bắt đầu nói được, nhưng rồi lại cười khổ.

Hiện tại ngực gã không chỉ có một vết thương mà còn cắm một mũi dùi xanh biếc. Mũi dùi thiếu chút nữa xuyên thấu người, đóng đinh gã xuống đất.

"Ngụy Tác, ngươi sao rồi?"

Một giọt nước mắt của Cơ Nhã rơi xuống.

Trong mắt nàng lúc đó, không có thi thể tu sĩ xõa tóc, không có thi thể "Long diên", mà chỉ có Ngụy Tác.

"Hình như còn chưa chết.”

Ngụy Tác thở hồng hộc hồi lâu, định cười với nàng nhưng vì dược lực Vũ hóa tán chưa tan, há miệng mãi mà chỉ tỏ được nét mặt còn khó coi hơn khóc.

"Ngụy Tác!" Trước mắt Cơ Nhã mờ đi. Lúc này nàng mới phát hiện, không rõ bắt đầu từ lúc nào, vị trí con người này trong lòng nàng cũng quan trọng như Hàn Vi Vi, nhìn gã là nàng lại đau đớn như lúc không thể cứu được Hàn Vi Vi.

"Thế nào, dược lực Vũ hóa tán đã hết hả? Tu vi tại hạ cao hơn cô nương một bậc, vì sao vẫn bất động.”

Gã kinh ngạc vì thấy Cơ Nhã gian nan ngồi dậy, rồi đứng dậy, gian nan đi đến chỗ gã.

"Dược lực Vũ hóa tán tan rồi, nhưng ta bị thương quá nặng.” Đoạn gã cười khổ.

"Cơ Nhã!" Mắt gã trợn tròn không tin nổi, hơi thở ngừng lại, vì Cơ Nhã đến cạnh gã rồi thì ngồi xuống, đưa tay nhấc mặt gã đặt lên đùi nàng!

Đây là cảm giác gì!

Dung nhan khuynh quốc khuynh thành ở ngay trước mắt! Từng làn u hương kỳ diệu xộc vào mũi.

Đầu gã lại gối lên đùi Linh Nhạc thành đệ nhất mỹ nữ! Thật sự được gối lên ôn ngọc nhuyễn hương!

Ngất mất! Ngụy Tác thật sự ngất xỉu.

"Ngụy Tác!" Từng giọt nước mắt lấp lánh trên mặt Cơ Nhã rơi xuống mặt gã. “Các hạ có đơn dược liệu thương không?"

"A?" Mặt lạnh băng khiến gã tỉnh lại, ngẩn ngơ nhìn cần cổ trắng ngần mê người của Cơ Nhã, "Mỗ còn cứu được sao? Cô nương chần chừ như vậy không nhổ mũi dùi trên ngực mỗ, mỗ còn tưởng mình xong rồi.”

"Huynh không phải có bí thuật tạm thời phong bế thương thế sao? Vết thương còn lại không sao, nhưng không thể thi triển thuật pháp nữa, nếu không cho huynh uống đơn dược liệu thương có công hiệu chỉ huyết rồi mới nhổ ra thì huynh sẽ chết vì mất máu.” Cơ Nhã nhìn vào mắt gã. Trân Bảo các chưởng quỹ bình thường núi lở cũng không đổi sắc, ánh mắt lại như con thỏ kinh hoảng. Nàng sợ Ngụy Tác lắc đầu, nói không có đơn dược liệu thương, thậm chí đơn dược nhanh chóng chỉ huyết cũng không có.

"Ngụy Tác!" Nhưng rồi mắt nàng chợt sáng lên, lại gọi khẽ tên gã vì nghe xong, gã chật vật gật đầu nói, "trong hoàng sắc nạp bảo nang của mỗ có mấy viên đơn dược liệu thương rất khá, cô nương xem viên nào dùng được. Mỗ còn một viên Âm dương long hổ đơn lấy được của Đổng Diệu Chân, cũng ở trong đó, Âm dương long hổ đơn thật ra có công hiệu gì, hữu dụng không?"

:73: :73: Mọi người vào vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi- Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: