Chương 218: Thái độ hân thưởng của lão đầu

"Yêu thi phù, cương thi yêu thú?" Ngụy Tác mắt lóe lên, "Trong thời gian ngắn là bao nhiêu?"

"Phù lục này do Thi Thần đạo từ hai nghìn năm trước luyện chế thành. Ta chỉ vô tình có được, chưa từng sử dụng, chỉ tra được trên điển tịch một vài thông tin liên quan, còn thời gian cụ thể là thế nào, ta cũng không rõ.” Lão đạo râu chuột nói.

Ngụy Tác hơi trầm ngâm một chốc, hỏi: "Hiện tại Đổng Thanh Y ở đâu?"

Lão đạo râu chuột nói: "Vẫn ở trong Thất Tinh thành.”

Ngụy Tác gật đầu, không nói thêm gì, vung tay phát ra một đạo hắc quang đâm vào ngực lão đạo râu chuột.

Lão đạo râu chuột rùng mình, tỏ vẻ được giải thoát, tích tắc sau đã không còn hơi thở.

Theo lời lão đạo râu chuột, lão hoàn toàn không rõ thân phận chân thực của Ngụy Tác không rõ gã là kẻ phá hoại việc tốt của Hắc Sát tại địa lăng Thanh Phong lăng, chỉ vì lo lắng Cơ Nhã cầu xin trợ giúp từ người khác nên không tha cho bất kỳ tu sĩ nào tiếp xúc với Linh Bảo phường Mạc chưởng quỹ. Nếu Ngụy Tác kém hơn thì đã chết trong tay lão.

Vốn hiểu rõ đạo lý mạnh được yếu thua của tu đạo giới, Ngụy Tác không hề mềm lòng đối với tu sĩ kiểu đó.

Lão đạo râu chuột có tu vi Chu thiên cảnh tứ trọng, Thực huyết pháp đao ngưng xuất được huyết châu có uy năng cao hơn linh cấp trung giai pháp bảo.

Nhìn Thực huyết pháp đao ánh lên hồng quang sau khi hút được khí huyết và chân nguyên của lão đạo râu chuột, Ngụy Tác thu pháp bảo này và hai tấm Yêu thi phù không rõ uy năng cụ thể nhưng tựa hồ thập phần hữu dụng lại. Trong tay gã còn thi thể lục cấp trung giai Hỏa yêu long.

Xong xuôi, Ngụy Tác đưa tay ngưng tụ một làn bạch sắc tiên thiên chân hỏa, bao lấy thi thể lão đạo râu chuột, trong khoảnh khắc, thi thể hóa thành một dúm tro.

"Thiên Nhất môn, Đông Dao thắng địa, Kim Thứu cung, Hắc Sát, một tu sĩ Phân niệm cảnh ngũ trọng tọa trấn, chung quanh lại có nhiều tu sĩ Đông Dao thắng địa. Đến thời điểm, Đổng Thanh Y khẳng định sẽ mang thêm tu sĩ đến.” Lục bào lão đầu chui khỏi Dưỡng quỷ quán, lạnh giọng: "Ngươi tưởng mình còn cơ hội hả?"

"Muốn cứu Cơ Nhã cùng Hàn Vi Vi, thậm chí gặp được Cơ Nhã là bất khả thi.” Ngụy Tác cũng cười lạnh, "Bất quá Đổng Thanh Y lần trước ở Thất Tinh thành đã trêu vào ta, ta không thể để hắn thỏa mãn. Hắn cũng mới có tu vi Chu thiên cảnh tứ trọng, nếu ta giết hắn, hôn sự sẽ thành tro nhỉ?"

"Ngươi muốn giết Đổng Thanh Y?" Lục bào lão đầu cười lạnh, "Ta đã nói với ngươi, tu sĩ tựu nên lục thân bất nhận, nếu mỗi ngày ngươi đều giữ thái độ tìm cách thu lợi từ người khác, nhanh chóng đề thăng tu vi mà nghĩ biện pháp giết người cướp của, việc này còn chấp nhận được, các tông môn đó đều là tử đối đầu của ngươi, ngươi mà bị phát giác, chúng sẽ không hề lưu tình giết ngươi. Nhất là Kim Thứu cung Lý Hồng Lân và Đổng Thanh Y chắc hận ngươi đến mức muốn xé thành vạn mảnh, nên giết hết chúng. Bất quá ngươi muốn tìm cách cứu người chứ không phải thuần túy muốn giết đối đầu để thu lợi thì ta khuyên ngươi nên mặc kệ mọi sự, an an tâm tâm đột phá đến Phân niệm cảnh, nghe theo ta sắp xếp đi tìm bảo vật, giết yêu thú tu luyện là được. Vốn việc nghĩ cách cứu người có nhiều cố kị, ước thúc, tương đương với bị đối đầu dắt mũi, thậm chí phải giao thủ với đối thủ mạnh hơn mình nhiều. Thuần túy định giết đối thủ đoạt bảo, thì không có gì ước thúc, có nhiều chọn lựa, hành sự càng an toàn.”

"Lão đầu nói rất có lý.” Ngụy Tác nheo mắt lạnh giọng: "Trước việc này ta còn nhiều cố kị. Ta chỉ hi vọng Đông Dao thắng địa thiếu chủ vốn chỉ có tu vi Chu thiên cảnh tứ trọng không chịu ngồi yên, rỗi hơi cũng đến Thất Tinh thành tìm vui. Đông Dao thắng địa không phải đang chuẩn bị việc vui hả, ta sẽ khiến chúng biến thành chuẩn bị tang sự!"

...

Sáng hôm sau, đổi sang y phục khác thành một thanh sam trung niên văn sĩ, Ngụy Tác cưỡi phi độn pháp bảo hình lá liễu của lão đạo râu chuột lướt khỏi Tiểu Dạ sơn.

Bay được ngoài Thiên khung cách Thanh Phong lăng hai, ba trăm dặm, Ngụy Tác cẩn thận thu pháp bảo lại rồi cũng không sử dụng bạch ngọc hạc, mà thi triển Hỏa Vân độn pháp.

Trên thinh không rực lệ một làn mây lửa kinh nhân lao vút về phía Thanh Phong lăng, mãi đến khi tới bên ngoài Thiên khung sát lăng, gã mới dừng thi triển Hỏa Vân độn pháp, nuốt mấy viên Hồi khí đơn đáp xuống, dựa vào đôi Phong vân lý dưới chân, từ từ vào trong bụng núi có bố trí pháp trận.

Thân ảnh vừa tan biến, không đầy nửa chén trà sau, truyền tống pháp trận lóe linh quang, Ngụy Tác bước ra khỏi truyền tống pháp trận của Thất Tinh thành.

Ra khỏi truyền tống pháp trận, thân thể gã hơi lắc lư, rõ ràng từ Thanh Phong lăng về Linh Nhạc thành, rồi từ Linh Nhạc thành truyền tống đến Lạc Nguyệt thành, rồi lại truyền tống đến Thất Tinh thành, liên tục sử dụng hai truyền tống pháp trận cự ly xa và một truyền tống pháp trận cự ly gần đã vượt cực hạn, khiến gã khó chịu.

Nhưng gã chỉ hơi dừng lại rồi đi vào Thất Tinh thành, ra vẻ lần đầu tiên vào thành, vừa đi vừa ngắm nghía.

Đi như vậy chưa đầy nửa canh giờ, một tu sĩ cấp thấp chừng hai mươi tuổi, tu vi Thần hải cảnh lưỡng trọng, mặc lam y vải bố, trông cực kỳ nhanh nhẹn, thập phần cung kính đến trước mặt gã.

Trao đổi mấy câu, gã móc ra một viên hạ phẩm linh thạch đưa cho tu sĩ cấp thấp đó.

Y liền hớn hở đi trước dẫn đường, đưa gã vào một khách sạn có tĩnh thất tu luyện.

Ngụy Tác thuê phòng ở khách sạn, tu sĩ cấp thấp này lại càng hoan hỉ đi ra.

Đoạn y tìm một tu sĩ thật thà, tu vi còn thấp hơn, chỉ Thần hải cảnh nhất trọng, đi vào khách sạn, đến phòng Ngụy Tác.

Tu sĩ cấp thấp Thần hải cảnh lưỡng trọng rời đi còn hai ngày tiếp đó tu sĩ Thần hải cảnh nhất trọng thì cứ ở lỳ trong phòng Ngụy Tác.

Trưa hai ngày sau, tu sĩ cấp thấp Thần hải cảnh lưỡng trọng cực kỳ hưng phấn chạy đến khách sạn gõ cửa phòng, nói với Ngụy Tác từ tĩnh thất đi ra: “Hắn tới rồi.”

...

Một tu sĩ trẻ tuổi mặc kim sắc pháp y cười nửa miệng thong thả dạo bước trong một ngõ nhỏ.

T sĩ trẻ tuổi này mày kiếm mắt sao, trông thập phần phong lưu anh tuấn, chính thị Đông Dao thắng địa thiếu chủ Đổng Thanh Y.

Đột nhiên, tình cảnh ở một gian hàng ven đường khiến hắn nhíu mày đứng lại.

Bày hàng là một tán tu cấp thấp Thần hải cảnh nhất trọng trông cực kỳ thật thà, còn một thanh sam văn sĩ tu vi Chu thiên cảnh bình tĩnh nhưng cực nhanh thu hai mảnh đỏ đỏ vào ngực, trả mấy viên linh thạch xong, thanh sam văn sĩ tựa hồ còn hỏi tán tu cấp thấp về lai lịch hai thứ vừa mua, xem có còn nữa không.

Tựa hồ chú ý thấy Đổng Thanh Y đang nhìn, thanh sam văn sĩ thuận tay cầm hai ba thứ lên xem, rồi như không có hứng thú, quay người đi vào một ngõ nhỏ cạnh đó.

Thanh sam văn sĩ nhanh chóng qua mấy con ngõ rồi vào một tập thị đông đúc, đoạn lanh lẹ ra khỏi cửa thành, lao nhanh khỏi thành.

Rời Thất Tinh thành ước hơn mười dặm, dưới chân thanh sam văn sĩ đột nhiên dấy lên hỏa vân, lướt đi cực nhanh.

Thoáng sau, cách sau lưng gã không xa rực lên một đạo xích sắc độn quang, tốc độ còn cao hơn thanh sam văn sĩ.

"Đổng Thanh Y, đừng để ta thất vọng.”

Thanh sam văn sĩ nhận ra xích sắc độn quang nhưng không hề tỏ vẻ kinh hoảng mà tỏ ra hưng phấn, khẽ lẩm bẩm rồi liều mạng lao về phía ngược hướng Thất Tinh thành.

Người đang thi triển Hỏa Vân độn, tất nhiên là Ngụy Tác.

Đi lên từ nấc thang tán tu cấp thấp nên gã hiểu rõ, với tu sĩ Thần hải cảnh nhất lưỡng trọng mà có cơ hội kiếm mấy chục viên hạ phẩm linh thạch, tuyệt đối sẽ phát cuồng, sẽ tìm mọi cách kiếm linh thạch. Nên gã tìm một tu sĩ trông có vẻ nhanh nhẹn, nhờ điều tra tin tức về Đổng Thanh Y. Quả nhiên, tu sĩ cấp thấp này tìm được tin tức về Đổng Thanh Y.

Đoạn gã và tu sĩ thật thà đó diễn kịch cho Đổng Thanh Y xem.

Hai mảnh đo đỏ đó là Địa hỏa tiên liên.

Với kiến thức của Đổng Thanh Y, dù không cách nào nhận ra Địa hỏa tiên liên, cũng nhìn ra hai vật đó bất phàm.

Gã diễn kịch quá đạt nên Đổng Thanh Y quả nhiên đuổi theo.

Hiện tại gã cố gắng càng xa Thất Tinh thành càng tốt, để khi động thủ, Đổng Thanh Y có thủ đoạn truyền tin, tu sĩ lợi hại của Đông Dao thắng địa cũng không thể đến ngay.

Trước khi gã luôn coi an toàn là quan trọng nhất, đối với nhân vật có bối cảnh như Đổng Thanh Y , gã luôn tìm mọi cách tránh va chạm, còn hiện tại hắn biến thành con mồi của gã. Từ lúc quyết định giết Đổng Thanh Y, phong cách hành sự của gã đã thay đổi căn bản. Lục bào lão đầu lại càng hân thưởng thái độ này của gã.

Sau khi bàn luận với lục bào lão đầu, Ngụy Tác càng lĩnh ngộ rằng tán tu cũng có ưu thế. Tán tu không có sơn môn, đệ tử không thể rũ bỏ như đại tông môn, đi đâu cũng được, ngay cả động phủ cũng có thể trở thành nơi tạm thời ẩn thân, không đánh nổi thì chạy.

Hiện tại Ngụy Tác càng lúc càng thích thân phận tán tu rất có tiền đồ này.

:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac- Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:Thông Thiên Chi Lộ

Tác giả: Vô Tội

------oo0oo-----

Chương 218: Thái độ hân thưởng của lão đầu.

Nhóm Dịch: Cong Tu Bac L

Nguồn: Sưu Tầm