Thoáng sau, Ngụy Tác vô thanh vô tức từ mật đạo trong gian phòng chứa đồ lặt vặt trong biệt viện đi ra.
Thần thức quét qua, xác định chung quanh không có tu sĩ nào, gã lấy ra một quả cầu chứa Hắc toản trùng, kích phát chân hỏa, đốt mỏng bớt vỏ quả cầu rồi ném vào mật đạo mới ra. Đoạn gã lấy thanh phi kiếm bị Âm lân sa thiêu đốt, vận chân nguyên khống chế chém loạn xạ, phá hỏng cửa thông đạo.
Gã không vội ra ngoài mà lấy Thực huyết pháp đao của Kim Xảo Nhi và bạch sắc ngọc phù để trong Kim gia tổ đường ra xem.
"À!"
Mắt gã ánh lên kinh ngạc.
Hắc sắc tiểu đao trông có vẻ như luyện chế từ tinh kim nhưng nhìn kỳ thì gã nhận ra thanh đao chưa đầy một thước này không phải kim loại mà cơ hồ dùng loại xương nào đó luyện thành. Bề ngoài tuy thập phần phổ thông, nhưng thân và cán đao khắc vô số phù văn hình khô lâu còn nhỏ hơn con kiến.
Thân đao đen nhánh còn ánh lên hồng quang tựa hồ đã hút đủ máu tươi.
Ngụy Tác thử dồn chân nguyên vào, hắc sắc tiểu đao rực hắc quang đoạn hồng quang trên thân đao dồn lên mũi, ngưng thành một viên huyết hồng sắc châu tử.
Mắt gã ánh lên kinh hỉ, dừng dồn chân nguyên, huyết hồng sắc châu tử lại bị hắc sắc tiểu đao hút vào, tan biến trong thân đao.
"Pháp bảo kiểu gì nhỉ? Sao lại cổ quái như thể, cả ta cũng chưa thấy qua.”
Cảm giác được Ngụy Tác đã tìm ra manh mối, lục bào lão đầu không nén được lên tiếng hỏi.
"Pháp bảo này thập phần cổ quái, bản thân chỉ có uy lực bán linh giai. Nhưng giết chết một tu sĩ thì lại rút được khí huyết và chân nguyên ra phong ấn, lúc đối địch có thể ngưng thành một viên huyết châu. Chả trách được gọi là Thực huyết pháp đao.” Ngụy Tác nhìn thanh hắc sắc tiểu đao rồi giải thích: "Tu sĩ bị giết càng hùng mạnh thì huyết châu được pháp bảo trận pháp ngưng tụ càng có uy lực, Trương Ngũ Nha bất quá mới có tu vi Chu thiên cảnh nhất trọng, huyết châu ngưng thành đã gần đạt uy lực linh cấp trung phẩm pháp bảo, hiện tại chứa huyết châu Phân niệm cảnh nhất trọng của Kim Thân Hiên, không rõ uy lực đến mức nào, nhưng có vẻ sánh với linh cấp thượng phẩm pháp bảo thì không có vấn đề gì.”
"Xem ra là pháp bảo lợi hại của ma tông!" Lục bào lão đầu hít một hơi lạnh, "Lẽ nào tán tu đó là đại ma đầu của ma tông.” Ngừng lại một chốc, lục bào lão đầu lại hưng phấn kêu lên, "Pháp bảo này có thể sử dụng nhiều lần, ngươi mau giết thêm mấy tu sĩ để phong ấn sẵn huyết châu thì tương đương với linh giai trung phẩm pháp bảo trở lên. Vật này phát ra thì cũng như Tử mẫu đinh, bản thể chỉ bán linh giai, đối phương không coi ra gì nhưng lúc bắn ra một viên huyết châu, còn khó phòng bị hơn linh giai trung phẩm pháp bảo!"
"Ta đã cảm nhận được pháp bảo chỉ chứa được huyết châu của một tu sĩ. Dùng xong mới có thể hút khí huyết và chân nguyên của người khác.”
"Hóa ra có hạn chế này.” Lục bào lão đầu tỏ vẻ tiếc nuối, "Không rõ có thể hút khí huyết và chân nguyên của yêu thú.”
"Sau này thử là biết.” Ngụy Tác nhanh chóng thu hắc sắc tiểu đao vào nạp bảo nang. Tuy có hạn chế, nhưng uy năng pháp bảo này do đẳng cấp của tu sĩ bị giết quyết định, hoàn toàn không cách nào dùng phẩm giai đánh giá. Như hiện tại có một viên huyết châu tu vi Phân niệm cảnh nhất trọng, uy lực chưa biết chừng cao hơn linh giai thượng phẩm pháp bảo, đủ khiến Ngụy Tác kinh hỉ. Chả trách Kim Xảo Nhi lại chịu mặc cả với gã, cũng vì nàng ta không có pháp bảo phòng ngự lợi hại, lại thấy gã có đủ loại thủ đoạn, bằng không thì với pháp khí này sẽ giết gã ngay chưa biết chừng.
Gã tất nhiên không thể lãng phí máu của một tu sĩ Phân niệm cảnh nhất trọng để thử xem có thể hút được khí huyết của yêu thú không.
Cất đao đi, Ngụy Tác liên tục dùng thần thức tra xét bạch sắc ngọc phù trong tổ đường.
"Bắc Mang sơn... Câu Quỷ chân nhân...”
Rất nhanh, gã thốt lên những lời đó.
Kim Xảo Nhi không nói gì, ngọc phù có ghi lại địa điểm của một động phủ, cùng một vài cấm chế.
Thoáng nhìn xong, Ngụy Tác hiểu ngay vì sao Kim gia trịnh trọng cất ngọc phù tại tổ đường.
Ngọc phù này cũng như mấy mảnh địa đồ, những thứ ghi trong đó rai rác, rõ ràng là những nơi người Kim gia đã tra xét, nói rõ cấm chế ở đó có uy lực thế nào, quang hoa ra sao. Cơ hồ tuyệt đại đa số các nơi đều không có cách giải cấm chế.
Xem ra người Kim gia thăm dò động phủ này nhưng đến nay chỉ biết rõ được một vùng rất nhỏ, tìm được lối vào khá an toàn mà thôi.
Mỗi lần thăm dò, người Kim gia đều ghi lại những thứ lấy được và tâm đắc, ngọc phù này chính là bút lục của họ.
Đích xác là liên tiếp xây nền cho người sau hưởng, đời đời ra sức, càng tra xét nhiều thì người Kim gia vào đây càng an toàn, càng thu được nhiều lợi lộc.
Tiếc là tiền bối Kim gia cũng không ngờ đến đời Kim bà bà và Kim Thân Hiên lại tranh đấu sống chết, ngọc phù cuối cùng rơi vào tay Ngụy Tác.
Với tấm ngọc phù này, người Kim gia không lần ra là động phủ của ai, tựa hồ chỉ thấy danh hiệu một người là Câu Quỷ chân nhân, theo tập quán của tu đạo giới vẫn xưng hô đại tu sĩ tu vi Kim đơn kỳ là chân nhân, nên người Kim gia đoán rằng chủ nhân nơi này nhất định là đại tu sĩ, cũng là Câu Quỷ chân nhân.
"Cái gì, Ngụy Tác, nơi bạch sắc ngọc phù nói đến là Bắc Mang, nhắc đến cả Câu Quỷ chân nhân?" Lục bào lão đầu chợt kinh hô.
"Thế nào? Ngươi biết nơi này.” Ngụy Tác máy động, thu hồi thần thức: "Ngươi không phải cũng là thần thức hả, vào xem đi.”
Lục quang từ ngực gã tràn ra, thấm vào bạch sắc ngọc phù rồi nhanh chóng thu lại, tích tắc đó lục bào lão đầu kêu to, "tu sĩ Kim gia toàn hạng không có kiến thức! Đây đây phải động phủ của Câu Quỷ chân nhân mà là chỗ của Bắc Mang phái!"
"Di chỉ Bắc Mang phái?" Ngụy Tác hỏi, "Bắc Mang phái là tông môn thế nào?"
"Bắc Mang phái tại thượng cổ tu đạo giới là tông môn không lớn, nhưng khi hai tu sĩ thượng cổ lợi hại đó đại chiến, đất trời sụp đổ, lúc sáng tạo ra bảy Thiên khung thì tu sĩ Bắc Mang phái có đôi chút liên hệ với người tạo ra Thiên khung nên thu được lợi ích. Sau này trở thành đại tông môn hiển hách nhất thời, chuyên luyện các loại cốt khí và âm tà pháp khí. Mãi về sau bị hủy trong một lần thú triều mấy ngàn năm mới gặp, cách lúc ta được luyện thành mấy ngàn năm, cả ta cũng không rõ vị trí cụ thể của sơn môn tông môn này. Bắc Mang phái vì lập phái tại Bắc Mang sơn nên có tên đó, địa đồ Đoạn long nhai của ngươi không phải có một nơi là Bắc Mang hả, tuy Bắc Mang này không phải Bắc Mang khi xưa nhưng đủ thấy Bắc Mang phái ngày đó nổi tiếng thế nào. Không ngờ người Kim phủ lại may mắn phát hiện được di chỉ của thượng cổ tông môn này.”
"Ngụy Tác, địa chỉ ngọc phù này ghi lại nằm giữa Thiên Huyền đại lục và Vân Linh đại lục, nên đến xem xét. Bắc Mang phái và Thanh Thành phái là tông môn có đại tu sĩ kim đơn trở lên, Thần Huyền kỳ cùng có, chưa biết chừng trong đó có đạo khí, huyền khí! So với động phủ của tán tu mà ta định sẵn trong kế hoạch thì hơn nhiều!"
"Lão đầu, ngươi biết phương pháp phá giải cấm chế của Bắc Mang phái?" Ngụy Tác bị lục bào lão đầu khiến cho động lòng.
"Ta chỉ biết hộ sơn pháp trận của Bắc Mang phái là Vạn quỷ trấn hồn đại trận, ta biết được vài cấm chế trong số này.” Lục bào lão đầu đáp: "Bất quá nhiều cấm chế đặc biệt của Bắc Mang phái thì ta không biết.”
"Vậy thì chỉ còn cách tính toán lâu dài. An toàn là trên hết, đến chỗ nào an toàn một chút lấy đồ.” Ngụy Tác cười nhăn nhó, gã quá hiểu lục bào lão đầu, lão cũng không nắm chắc bằng không lão đã kêu ầm lên là ta có thể, ta là nhất.
"Được, tối đa chúng ta vào xem thêm, chuẩn bị cho kỹ, cẩn thận là được.” Lục bào lão đầu hưng phấn nói.
Ngụy Tác gật đầu, không nói gì thêm, mặc ẩn hình pháp y rồi đẩy cửa rồi vô thanh vô tức lướt lên nóc biệt viện.
Trong Kim phủ, tuyệt đại đa số tu sĩ đã tụ tập dưới tòa lầu chín tầng, tựa hồ không ai dám vào.
Trầm ngâm một chốc, mục quang Ngụy Tác nhìn vào kho của Kim gia mà Kim Xảo Nhi đã nói.
Tuy lần này thu được không ít lợi ích nhưng không đủ linh thạch, gã không thể đột phá đến tu vi Phân niệm cảnh, tu sĩ Kim gia còn chưa vào tòa lầu chín tầng, khi phát hiện Kim Thân Hiên bị giết tất sẽ tìm kiếm trong đó một hồi, gã có đủ thời gian lẻn vào kho lấy linh thạch.
Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong- Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: