Chương 189: Kim cương ngũ hành bích

"Cửu khúc hoàng phong trận là pháp trận của Hoàng Hà phái xưa kia, sao lại ở đây, lẽ nào do người phái này bố Hắc toản trùng?"

Lục bào lão đầu nói, "Cửu khúc hoàng phong trận này mà đi sai một bước thì sẽ bị giam đến chết trong này, ngươi ngồi trên bạch ngọc hạc không tiện khống chế, xuống đất rồi tính.”

Ngụy Tác đương nhiên không dám chần chừ, vội thu bạch ngọc hạc, đáp xuống bãi cát.

"Đừng đi lung tung!"

Đáp xuống, Hàn Vi Vi định đi tới thì Ngụy Tác nghe thấy lục bào lão đầu cảnh cáo, vội kéo tay nàng ta.

Lúc đó Ngụy Tác cũng khẩn trương muốn chết, ngưng thần nghe lục bào lão đầu chỉ dẫn bước tiếp theo, nắm tay Hàn Vi Vi chỉ thấy mềm mại chứ không có ý nghĩ gì khác, Hàn Vi Vi chợt cứng người, mặt đỏ lựng lên.

Ngượng ngùng rút tay khỏi tay gã, chợt Ngụy Tác thập phần ngưng trọng nói, "Đây là Cửu khúc hoàng phong trận, tất cả đi cạnh ta, không thì sai một bước là sẽ bị khốn đến ở đây, ta cũng bó tay.”

"Đi sáng trái một bước.” Lục bào lão đầu nói.

Ngụy Tác hít sâu một hơi, bước sang trái một bước, bọn Hàn Vi Vi đi theo.

Hơi dừng lại một chút, tựa hồ tính toán qua loa bước tiếp theo, lục bào lão đầu lời, "sang trái năm bước.”

Ngụy Tác đi xong năm bước, lục bào lão đầu tiếp lời, "Bước tới ba bước.”

Được lục bào lão đầu chỉ thị, Ngụy Tác từ từ đi qua Cửu khúc hoàng phong trận.

"Chuyện gì hả? Sao lại nóng thế!"

"Cửu khúc hoàng phong trận không thể chồng thêm bất kỳ pháp trận nào! Sao lại thế được!"

Đột nhiên, lục bào lão đầu không tin nổi kinh hãi kêu lên, Ngụy Tác cũng giật giật chân mày dừng lại. Phía trước rừng rực hồng quang như một đống lửa cháy, hơi nóng theo gió phả vào mặt.

"Đây là... "

Theo lời lục bào lão đầu đi thêm mấy bước, bọn Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi tròn mắt vì phía trước là mấy thân cây kỳ dị đỏ rực, trông như cây dâu, cao hơn thân người, dù là cành hay lá thì nhiệt độ đều như muốn bốc lửa.

"Hỏa vân tang! Độc ác thật!" Lục bào lão đầu oa oa kêu to.

Ngụy Tác cũng đã phản ứng.

Đại hình pháp trận có thể nối với địa khí như Cửu khúc hoàng phong trận thì không thể tăng thêm trận pháp khác để dẫn địa hỏa.

Nhưng Hỏa vân tang tự thân phát ra hỏa lực thì không có bất kỳ ảnh hưởng nào đến pháp trận, cả đại hành gia như lục bào lão đầu cũng phải tính toán cẩn thận, từ từ cất bước, người bố trận trồng Hỏa vân tang ở chỗ phải qua khi phá giải pháp trận thì tương đương với tu sĩ phải qua biển lửa.

"Phải đi qua trong đó?" Hàn Vi Vi định thần lại, mặt thoạt đỏ thoạt trắng, rõ ràng ngoài rìa còn đỡ chứ vào trong, uy năng hỏa khí tựa hồ không kém hơn linh giai hạ phẩm pháp bảo, với bán linh giai bạch sắc hàn băng bàn và một ít băng hệ pháp phù của Ngụy Tác ban nãy căn bản không thể đi qua khu vực mọc đầy Hỏa vân tang.

Gã không nói gì, tế xuất liễu một viên châu tử.

Viên ngọc vừa xuất hiện, vốn gió nóng phả vào mặt khiến ai nấy tưởng sắp bị rang khô, Hàn Vi Vi vốn cho rằng một vài bộ phận của mình không bằng sư thư, lại gió thổi cho nhỏ hơn, cũng đột nhiên sảng khoái, hơi nóng cơ hồ bị chặn lại.

"Tích hỏa pháp châu?"

Hàn Vi Vi dị thường kinh ngạc nhìn Ngụy Tác, vốn cho rằng gã ngoài nhăn nhở ra không có gì đặc biệt, nhưng những thứ quái dị lại không ít, thật càng nhìn càng không nhận ra.

"Con bà nó chứ!" Lấy ra tích hỏa pháp châu, vào giữa nơi trồng Hỏa vân tang, gã vẫn thận trọng nghe lời lục bào lão đầu tiến bước, cũng lấy làm may mắn khôn tả.

Nếu không có viên tích hỏa pháp châu, lần này chắc gã bị khốn trong trận này.

Dọc đường lúc thì là Thiên lan Hắc toản trùng, lúc là Cửu khúc hoàng phong trận, rồi thì ngần ấy Hỏa vân tang, có quỷ mới biết còn gì nữa.

Nhưng gã thiếu chút nữa trước mắt tối sầm ngất đi vì ông trời cơ hồ biết rõ gã nghĩ gì, vừa qua khỏi Hỏa vân tang lâm, khó khăn lắm mới thoát được Cửu khúc hoàng phong trận thì trước mắt lại xuất hiện một kim sắc quang mạc.

Khu rừng đá có Kim ban sâm ngay trước mắt, nhưng đều bị kim sắc quang mạc cách tuyệt.

Càng kinh ngạc là trong mà sang vàng còn một hoàng sắc tinh trụ cao bằng mười mấy người, phải hai người lớn ôm mới xuể đứng sừng sững.

"Kim cương ngũ hành bích!"

Vừa nhìn vào kim sắc quang mạc, lục bào lão đầu cuống quít kêu lên.

"Kim cương ngũ hành bích?"

Nghe cái tên này, Ngụy Tác thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Kim cương ngũ hành bích, gã từng đọc được cái tên này trong điển tịch.

"Sao vậy?" Qua một đêm vất vả, Hàn Vi Vi cũng bực bội, thấy Ngụy Tác nhảy dựng lên thì nàng ta cũng muốn khóc mà không có nước mắt hỏi.

Ngụy Tác nhìn nàng ta nói: "Đây là Kim cương ngũ hành bích, pháp trận này không có phương pháp phá giải khác, phải dùng uy năng linh giai trở lên liên tục oanh kích hai đêm mới phá được, dừng lại lừng chừng thì phải làm lại từ đầu.”

Gã vừa giải thích, Hàn Vi Vi cơ hồ bật khóc, "Liên tục oanh kích hai đêm? Có thể đào xuống dưới chui qua không?"

"Đương nhiên không.” Ngụy Tác lắc đầu. Kim cương ngũ hành bích này có cả quang tráo dưới đất, muốn đào lỗ mà qua được pháp trận thì nó đã không được coi là một trong những pháp trận biến thái nhất, được nhắc đến liên tục trong sách vở của đời sau.

"Làm sao bây giờ?" Hàn Vi Vi hỏi Ngụy Tác.

"Còn gì nữa, đánh thôi!" Ngụy Tác bực bội lấy ra Bôn lôi chùy. Thật ra lục bào lão đầu vừa nói ra là gã đã định bỏ đi, nhưng thấy trên đầu là một đám mây đỏ dày đặc ngưng tụ mà không tan, chắc là cấm chế bao trùm sơn cốc, dù có thi pháp cũng không lo tiếng động vọng ra. Hơn nữa gã càng lúc càng muốn biết bên trong có gì, vì rõ ràng không hề có Hắc huyết giao.

Lúc này thì gã cũng có phần bội phục tu sĩ bố trí ra ngần ấy cấm chế.

Đổi lại là tu sĩ khác, dù đối phó được đàn Hắc toản trùng, hiểu về Cửu khúc hoàng phong trận, lại qua được rèng Hỏa vân tang, thì đến đây cũng đành công cốc. Vì một tu sĩ nhiều nhất cũng chỉ có mấy chục viên Hồi khí đơn giá, có mười mấy tu sĩ cùng vào, thay nhau thi pháp cũng không kéo dài nổi hai đêm, bao nhiêu đơn dược bổ sung chân nguyên hao tận hết thì cũng không thể qua được Kim cương ngũ hành bích, đành phải quay về.

Thấy Ngụy Tác động thủ, Hàn Vi Vi đành bực bội ra tay theo.

Ầm! Ầm! Ầm!

Dù là thuật pháp hay pháp bảo công kích tới thì kim sắc quang mạc vẫn vững như bàn thạch, chỉ có hoàng sắc tinh trụ hơi lóe quang hoa.

Bốn người thay nhau thi triển, sau đúng hai đêm thì hoàng sắc tinh trụ đột nhiên xuất hiện vô số vết nứt rồi đổ sụp xuống.

Kim sắc quang mạc cực kỳ vững chãi cũng lóe sáng rồi tan biến vô ảnh vô tung.

Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi nhìn nhau kinh ngạc, lục bào lão đầu và Ngụy Tác cũng chỉ biết tên pháp trận Kim cương ngũ hành bích chứ chưa từng tự tay phá, xem ra pháp trận này tựa hồ bị phá là phải bố trí lại từ đầu, có nghĩa là từ khi có Kim cương ngũ hành bích thì chưa ai vào đây.

"Đi thôi.”

Ngụy Tác quan sát một chốc, cùng bọn Hàn Vi Vi thận trọng đi qua, dừng lại trước hoàng sắc tinh trụ.

Cầm một mảnh tinh thạch đã vỡ lên, gã chợt nhăn nhó.

Tinh thạch này là hoàng sắc thủy tinh hết sức bình thường, đối với tu sĩ chỉ có thể dùng làm trang sức, không rõ người bố trí pháp trận dùng cách gì khiến hoàng sắc thủy tinh trụ có đủ uy năng trở thành trận nhãn của Kim cương ngũ hành bích.

Ném mảnh hoàng sắc thủy tinh vô dụng đi, Ngụy Tác tiếp tục đi.

Bọn Hàn Vi Vi theo sát.

Đi chừng một ngàn trượng, mấy cột đá gãy đổ lại xuất hiện trước mắt Ngụy Tác.

Cách mấy cây cột đổ không xa là một bãi đất trống chừng hơn mười trượng mọc đầy cỏ xanh, linh khí ràn rạt.

Sắc mặt bọn Ngụy Tác kinh ngạc vì trên một trụ đá đã gãy gục ở mé trái có một bộ bạch sắc hài cốt, trong bãi có cách bộ hài cốt chừng ba trượng có dải sáng ba màu rất đặc biệt!

Dải sáng ba màu là từ một thân cây không cao hơn cỏ bao nhiêu, lá ánh lên màu vàng kim phát ra.

"Đây là?"

Lục bào lão đầu thiếu chút nữa trực tiếp hóa thành hình thể bay ra vì theo hình dạng lá, đó là Kim ban sâm nhưng xưa nay Kim ban sâm chỉ kết có ba quả mà cây này lại có bảy, hơn nữa quả sâm thường chỉ điểm màu đỏ giữa màu vàng, còn quả sâm này ánh lên ba màu vàng, đỏ, tím thành một dải.

Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong- Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: