Chương 156: Mỹ nữ cùng dã thú

Hai mươi mấy ngày nay không thấy Nam Cung Vũ Tinh.

Ngụy Tác buồn bực chờ đợi tin về Nam Cung Vũ Tinh, vừa chuẩn bị những thứ để tu luyện.

Về phía Cơ Nhã, Ngụy Tác một là chưa có thời gian cân nhắc cách xử lý, hai là nàng ta bế quan nghiên cứu công thức nào đó, nên tạm thời chưa thể gặp mặt.

Hôm nay gã đến Thất Tinh thành vốn chưa bao giờ đặt chân tới vì được điếm chủ Cửu Đỉnh trai Mộ Dung Thần cho biết Thất Tinh thành Linh Bảo phường tổ chức phách mại hội cỡ lớn, có đấu giá cả địa đồ hoàn chỉnh về mấy nơi bên ngoài Thiên khung, trong đó có địa đồ khu vực Đoạn long nhai mà gã cần.

Mục tiêu tới đây của gã là Kim ban sâm rất có khả năng tồn tại ở Đoạn long nhai.

Tu luyện nữa thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp ải đột phá Phân niệm cảnh, từ Chu thiên cảnh đột phá đến Phân niệm cảnh là cửa ải cực lớn của tu sĩ, không ít người không qua nổi. Chỉ khi có linh dược đó, đột phá đến Phân niệm cảnh mới an toàn.

Nếu lần này thuận lợi có được địa đồ Đoạn long nhai, lấy được Kim ban sâm thì Ngụy Tác sẽ đi xa, đến Tê Phượng thành một chuyến, giao yêu đơn Xích dực viêm ma cho tôn nữ của Kim bà bà.

Theo lời Kim bà bà, nhận được thù lao hai mươi vạn viên hạ phẩm linh thạch thì gã có thể lại bế quan, xung kích Chu thiên cảnh tứ trọng, thậm chí ngũ trọng.

Ngụy Tác giao cho Hàn Vi Vi hơn hai mươi món bán linh giai pháp khí phòng ngự và mười mấy món pháp khí tiến công bán linh giai đều đã bán xong, trừ bảy nạp bảo nang khá cao cấp thì mọi nạp bảo nang còn lại cũng ngầm nhờ nàng ta bán qua Trân Bảo các.

Những thứ đó mang lại cho gã mười ba vạn viên hạ phẩm linh thạch.

Địa đồ hoàn chỉnh mỗi khu vực bên ngoài Thiên khung tối đa mấy nghìn linh thạch, trừ địa đồ Đoạn long nhai ra, gã có thể thuận tiện xem có thứ gì tốt lành trong phách mại hội có thể đề thăng thực lực và tu vi chăng.

...

Vừa tính toán vừa nhìn quanh một chốc, Linh Bảo phường chìm trong hoàng sắc quang tráo hiện ra trước mắt Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi.

Trên bãi đất trống trước quảng trường lát gạch không rõ xây bằng thứ gì, trông vào vàng chóe, mỗi viên hai thước rưỡi đều có tiêu ký Linh Bảo phường. Quanh quảng trưởng, nhiều tu sĩ đã mở gian hàng, càng tô điểm thêm khí thế cho phách mại hội, không biết có bán vật gã cần không.

Gã nhận ra, so với Linh Nhạc thành, Thất Tinh thành có quy mô lớn hơn nên số lượng phường thị cũng gấp đôi.

Là một trong những phường thị quy mô nhất Thất Tinh thành, nổi danh vì pháp khí cao cấp, Linh Bảo phường cử hành đại hình phách mại hội, quy mô và không khí hơn nhiều mọi phách mại hội Ngụy Tác từng tham gia.

Còn chừng nửa canh giờ nữa, phách mại hội của Linh Bảo phường sẽ bắt đầu nhưng các tu đạo giả tụ tập trên quảng trường đã chừng hơn ba bốn trăm.

Các tu đạo giả cũng tụ tập lại, có người hào hứng đi xem mọi gian hàng các tu sĩ khác bày dưới đất, không ít tu đạo giả ăn vận khác hẳn tu sĩ Linh Nhạc thành, Lạc Nguyệt thành, xem ra từ những nơi xa xôi hơn đến tham gia đại hình phách mại hội.

Ngụy Tác dùng Vọng khí thuật nhìn một lượt, phát hiện đẳng cấp các tu sĩ này cao hơn nhiều ở Linh Nhạc thành phách mại hội, tu sĩ Thần hải cảnh ngũ trọng, Chu thiên cảnh nhất trọng rất nhiều, tu sĩ Chu thiên cảnh tam trọng trở lên cũng không ít.

Còn đang do dự nên đi xem trong các gian hàng có gì hay ho không hay là vào thẳng bên trong thì tiếng động khác lạ vang lên từ góc đông quảng trường.

Ngụy Tác ngoái lại tức thì kêu lên, "Chà!"

Một man thú to lớn từ từ đi vào, man thù này lớn ngang với căn nhà đá trước kia của gã, toàn thân xanh mướt, trông như trâu nhưng trên đầu chỉ có một cái sừng màu trắng, toàn thân vằn gợn như sóng nước.

Ngũ cấp cao giai thủy hệ yêu thú Thủy văn thanh ngưu!

Ngũ cấp cao giai yêu thú, đơn đả độc đấu có thực lực không thua tu sĩ Chu thiên cảnh tam trọng.

Thật ra nhiều yêu thú ngũ cấp trở lên tuy bị tu sĩ Thần hải cảnh giết chết, nhưng phần lớn là các tu sĩ dựa vào ưu thế nhân số, kiến giết voi. Thủy văn thanh ngưu trông rất hiền lành nhưng tính cách cực kỳ hung hãn tàn bạo, không khác gì Phệ tâm trùng.

Trên lưng Thủy văn thanh ngưu đặt một chiếc ghế như yên ngựa trải da cừu, một nữ tu diễm lệ mặc áo kim loại màu vàng ngồi trên đó.

Mái tóc dài của nữ tu hơi cuốn lên, ánh màu đỏ sậm, gương mặt trái xoan, dung mạo xuất chúng, đôi mắt to sáng cực kỳ lay động lòng người, mỗi khi đảo mắt không khác nào nước mắt sắp chảy ra, quyến rũ kinh nhân.

Bắt mắt nhất là tấm áo kim loại màu vàng của nữ tu này tựa hồ hơi ngắn quá.

Tấm áo này chỉ che kín hai chỗ nhô cao trên ngực, còn tay, lưng và thậm chí phần lớn làn da trắng nõn của vòng eo đều lộ ra ngoài, hơn nữa tấm áo kim loại không rõ rèn từ tinh kim gì mà lấp lánh quang hoa, không khắc hoa văn, chỉ như thế thôi cũng khiến ai nhìn nữ tu diễm lệ này đều phun máu mũi.

Cái váy da den của nàng ta ngắn không thể ngắn hơn, cặp chân dài trắng lắc lư theo nhịp rung của man thú, nàng ta đi giày da đỏ cao cấp.

Dưới ánh nắng sớm, cảnh tượng này thật sự là mỹ nữ và dã thú!

Đừng nói Ngụy Tác chưa hiểu việc đời nhiều, cả Hàn Vi Vi nhất thời cũng há hốc miệng.

"Hai vị không biết Tâm Hữu Lan?" Ngụy Tác nhìn chăm chắm nữ tu ăn mặt không lấy gì làm kín đáo thì sau lưng chợt vang lên giọng nói khe khẽ.

"Nữ tử này tên Tâm Hữu Lan? Tên lạ thế.” Ngụy Tác ngoái lại thấy một hoàng sam thiếu niên trẻ tuổi nhưng tướng mạo bình thường. “Thế nào?" Gã hơi kinh ngạc hỏi thiếu niên lạ mặt này.

Hoàng sam thiếu niên trông bình thường này, có ý tốt giải thích: "Nữ tử này là đệ tử Vạn Thọ thành Linh Thú cung, tên Tâm Hữu Lan, là thiên phú kim linh căn tu sĩ, còn trẻ đã đột phá đến tu vi Chu thiên cảnh tứ trọng, cực kỳ được Linh Thú cung trọng thị. Xưa nay nàng ta ăn vận vẫn thế, nhưng tạo cho người ta cảm giác là đãng phụ mê hoặc được nhiều tu sĩ đế quên cả thân mình. Nhưng trước giờ tu sĩ nào bị quyến rũ, tìm mọi cách cho nàng ta vui là bị nàng ta dùng thủ đoạn trừng trị đích đáng. Nhìn như huynh đài ban nãy, chưa biết chừng đã bị nàng ta nhớ mặt, sẽ rất phiền hà. Hơn tháng trước có tu sĩ cải trang đi qua lưng man thủ, ném nhòn trộm bên dưới tà váy, bị nàng ta chú ý nên sau đó y ra theo, cùng đi săn yêu thú lại bị phá hỏng một mắt.”

"Chà! Tự ăn mặc như thế nhưng lại không cho người khác nhìn?" Ngụy Tác kêu lên, liếc qua thấy ngay cơ hồ tuyệt đại đa số nam tu không những không ham hố nhìn mà đều biến hẳn sắc mặt, chỉ muốn tránh đi.

Kêu thì kêu, được hoàng sam tu sĩ trẻ tuổi tốt bụng nhắc nhở, Ngụy Tác không dám nhìn nữ tu ăn mặc hở hang, có vẻ cố ý câu dẫn người khác nữa.

Thiên phú kim linh căn hiếm có, tu vi Chu thiên cảnh tứ trọng, Ngụy Tác hiện tại không sợ bởi gã là song linh căn tu sĩ, được lục bào lão đầu trợ giúp, chắc chắn sẽ vượt qua mỹ nữ cưỡi man thú. Có điều bối cảnh của mỹ nữ thì tạm thời gã không chạm vào được.

Vạn Thọ thành cùng nằm ở phía nam Thiên Huyền đại lục, chỉ cách Thất Tinh thành hai tòa tu sĩ chi thành. Tu sĩ tầm thường nhắc đến Vạn Thọ thành đều gọi là Vạn Thú thành.

Mấy tông môn trong Vạn Thọ thành đều có thuật nuôi dưỡng yêu thú. Vì thế mọi phường thị ở Vạn Thọ thành đều bán các nguyên liệu chuyên dụng ngự thú, nuôi dưỡng yêu thú, lâu dần những tu sĩ nuôi yêu thú đều thích định cư ở đây. Nên Vạn Thọ thành thường thấy tu sĩ mang theo yêu thú đi lại ngoài đường.

Linh Thú cung là tông môn lớn nhất thống trị Vạn Thọ thành, nghe nói từ mấy chục năm chi trước đã có nhân vật tu vi kim đơn xuất hiện, thực lực còn trên cả Thiên Nhất môn, ngang với Minh Tiêu thành Lôi Tiêu tông.

Linh Thú cung thống trị Vạn Thọ thành không chặt chẽ, thường nửa nhắm nửa mở với các tu sĩ giao đấu trong thành, có điều phá hỏng công trình nào là phải bồi thường một lượng nhất định linh thạch, khôi phục nguyên dạng là xong. Phong cách của Vạn Thọ thành đặc biệt nhất phía nam Thiên Huyền đại lục, kinh nghiệm đấu pháp của tu sĩ ở đây cao hơn những nơi khác nhiều.

"Ta thấy cũng đáng kiếp, ai bảo chúng đều dâm dục.” Nghe hoàng sam thiếu niên nói vậy, lại thấy Ngụy Tác chịu phép hắn, Hàn Vi Vi trợn tròng trắng, hừ lạnh một tiếng.

"Vậy ngươi học theo đi.” Ngụy Tác cố ý hừ một tiếng, "Xem người ăn ăn mặc bốc lửa như thế, xem ngươi kìa, đúng là nhà quê.”

"Phì! Ngươi mới nhà quê!"

Trong lúc cả hai tranh hơi, mỹ nữ và dã thú đã đi đến trước màn sáng màu vàng của Linh Bảo phường.

Đối diện với cặp đùi trắng ngần, người Linh Bảo phường tựa hồ đã quen, liền có hai đệ tử mặc áp gấm màu chàm cung kính bước lên đón Tâm Hữu Lan vào trong. Thủy văn thanh ngưu cũng đã quen, vòng ra sau Linh Bảo phường, không rõ đi đâu.

"Xem ra hai vị đến tham gia phách mại hội?" Thấy thân ảnh Tâm Hữu Lan tan biến trong hoàng sắc quang mạc, hoàng sam tu sĩ trẻ tuổi lỏng hẳn người, "Tại hạ Trương Phong Dực, là tu sĩ Lạc Nguyệt thành, không biết hai vị xưng hô thế nào.” Đối với Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi, hoàng sam thiếu niên không xưng hô là tiền bối vì y đã đạt tu sĩ Chu thiên cảnh lưỡng trọng. Còn Ngụy Tác dùng Tiềm Ẩn quyết ẩn giấu nhất trọng tu vi.

"Tại hạ Quý Lý, tu sĩ Linh Nhạc thành, đến đây tham gia phách mại hội.” Ngụy Tác nhìn hoàng sam thiếu niên rồi bịa ra một cái tên. “Tại hạ tên Ngụy Nhã.” Ngụy Tác trợn ngược tròng trắng vì Hàn Vi Vi dùng luôn họ của gã.

"Trương Phong Dực", gần đó đột nhiên có một thanh sam tu sĩ vẫy tay với hoàng sam tu sĩ. Xem ra y đã nói tên thật.