Chương 1276: Nhìn thấu tương lai

"Đại năng để lại Thiên khung!"

Nguyên nhân Linh Hoang đại chiến đã rõ!

Tiên cảnh chi thược hóa ra có thật, là đại năng lập ra Thiên khung để lại, do Hoang tộc và Linh tộc cùng giữ, Hoang tộc biết nơi giữ, Linh tộc biết cách vào.

"Hoang tộc muốn lấy được cách vào của Linh tộc nên mới có đại chiến? Tiên cảnh chi thược được bảo quản ở đâu?"

Ngụy Tác không ngừng diễn hóa thần tắc, hóa ra hồng sắc đạo kiếm chém vào hư không, đồng thời hỏi.

"Hoang tộc thủy tổ tưởng muốn có cách vào nơi đó từ Linh tộc mà tạo thành đại chiến. Tiên cảnh chi thược được giữ tại Thiên Oa sơn, vật trong tay các hạ không phải địa đồ, mà là pháp khí khởi động đến truyền tống pháp trận Thiên Oa sơn." Tam đầu tam thập nhị tí kim sắc quang ảnh đáp.

"Thiên Oa sơn? Đây là pháp khí khởi động truyền tống pháp trận đến đó? Truyền tống pháp trận ở đâu?"

Ngụy Tác cả kinh, tam giác thiết bài bay lên.

"Không sai. Hoang tộc có ba thủy tổ, mỗi người có một mảnh pháp khí như thế, do thủy tổ đầu tiên để lại, công hiệu mỗi mảnh như nhau, đây có lẽ là mảnh của ‘Lưu’, mảnh của từ sáu, bảy vạn năm trước đấu với vực ngoại thiên ma mà thất lạc trong hư không loạn lưu. Một mảnh bị Thần Lan đại đế đoạt mất nhưng y cũng trọng thương trí mệnh, ẩn vào khe nứt hư không, bị phân thân của ta truy sát, sau khi nó giết được y thì đoạn tuyệt liên hệ với ta, không ngờ nó không những không chết mà tự thành thần trí." Tam đầu tam thập nhị tí kim sắc quang ảnh chỉ vào độc giác ma vật, đoạn tiếp lời, "Thiên Oa sơn là Phù đồ gốc của Hoang tộc, là nơi Hoang tộc khởi, còn truyền tống pháp trận tới Thiên Oa sơn thì trong mỗi Phù đồ đều có, Vô vũ Phù đồ tương thông với không vực này cũng có."

"Thần Lan đại đế! Hóa ra người giả đò dưỡng thương tại Bắc Mang là Thần Lan đại đế!" Linh Lung Thiên run lên kinh hô.

"Thiên Oa sơn là Phù đồ gốc của Hoang tộc... Thần Lan đại đế là ai?" Ngụy Tác hỏi, qua phản ứng của Linh Lung Thiên thì gã hiểu nó biết lai lịch Thần Lan đại đế.

"Thần Lan đại đế và Ma hoàng long nhất mạch đều là truyền thừa của viễn cổ Chiêu Diêu sơn, có vô số liên hệ. Theo tương truyền trong tộc của ta, Thần Lan đại đế từng được đạo lữ của đại năng để lại Thiên khung truyền thừa." Linh Lung Thiên hít sâu một hơi, truyền âm nhanh.

"Truyền thừa từ đạo lữ của đại năng để lại Thiên khung?!"

Ngụy Tác và bọn Hàn Vi Vi chấn kinh, Thiên khung khiến tất cả tu sĩ kính sợ và các nhân vật không không thể tưởng tượng nhưng giờ ngày càng gần họ.

"Truyền tống pháp trận nối với Phù đồ đó ở đâu?"

Ngụy Tác nhợt nhạt, thân thể vì mất nhiều nguyên khí và khí huyết mà như biến thành một khối ngân bạch sắc lưu ly, nhưng gã không ngừng diễn hóa hồng sắc đạo kiếm, chém vực ngoại thiên ma trong hư không phong bạo đoạn hỏi nhanh.

"Đây là Vô hư vô hạn pháp trận, không có địa điểm cố định, chỉ cần thi pháp diễn hóa là nối tới được." Tam đầu tam thập nhị tí kim sắc thân ảnh vung tay, điểm điểm kim quang tụ thành một pháp quyết.

"Chát!"

Ngụy Tác chỉ nhìn là pháp quyết được thu vào thức hải.

"Tiên cảnh chi thược được giữ trong bản nguyên Phù đồ của các ngươi, còn thứ của Linh tộc mà các ngươi định đoạt là gì?" Linh Lung Thiên lên tiếng.

Ma hoàng long nhất mạch vì chiến lực cao siêu, địa vị tại Linh tộc thập phần cao tuyệt, nhưng cả Linh Lung Thiên cũng không biết gì về tiên cảnh chi thược. "Đại năng để lại Thiên khung vì sao lại để lại thứ như thế, còn chia cho Hoang tộc và Linh tộc bảo quản?" Nó lại hỏi, thật không nghĩ thông bạch y đại sĩ trong truyền thuyết vì sao làm vậy, đã để lại tiên cảnh và cách vào thì sao không cho ngươi ta vào thẳng.

"Tiên cảnh chi thược xuất hiện từ mười ba vạn năm trước." Tam đầu tam thập nhị tí kim sắc quang ảnh cung kính giải thích, "Không có dấu hiệu gì, cửu thiên giáng xuống thần quang, bạch y đại sĩ dùng thủ đoạn cao siêu mở ra chỗ bảo quản tiên cảnh chi thược tại Hoang tộc bản nguyên Phù đồ rồi giáng pháp dụ, để Hoang Linh song phương cùng bảo quản, sau một hoang nguyên thì cùng mở ra."

"Một hoang nguyên là sao?" Ngụy Tác mục quang lóe lên.

"Là tập quán của Hoang tộc, mười hai vạn năm được gọi là một hoang nguyên." Tam đầu tam thập nhị tí kim sắc quang ảnh nói tiếp, "Bọn ta biết chỗ Linh tộc cũng có thần quang và pháp dụ tương tự nhưng Linh tộc bảo quản gì thì không biết. Hoang tộc thủy tổ cho rằng chỉ cần bắt nhân vật đế cấp của Linh tộc là hiểu."

"Vì sao sau mười hai vạn năm mới mở?" Ngụy Tác và Linh Lung Thiên không hiểu, cùng lên tiếng, "Trong pháp dụ có gì đặc biệt không?"

"Chỉ có một câu là ứng đối đại biến." Tam đầu tam thập nhị tí kim sắc quang ảnh gật đầu, "Hoang tộc thủy tổ cũng không nhìn thấu được tương lai, nên quyết định nắm lấy tương lai nhưng không ngờ trong vạn năm đó, nhân tộc xuất hiện nhiều nhân tài, trận chiến Bắc Mang những tưởng bọn ta đã thắng mà gặp phải vực ngoại thiên ma. Bạch y đại sĩ e đã biết trước, bọn ta tự ăn ác quả, vì đã coi rẻ thần thông của người."

"Nắm được quỹ tích tương lai? Lẽ nào bạch y đại sĩ có thể biết việc sau mười mấy vạn năm?"

Bọn Ngụy Tác hít sâu một hơi, nhìn nhau.

"Lẽ nào tiên cảnh là linh viên chuẩn bị cho Linh Hoang lưỡng tộc, trồng thiên địa linh dược vào, sau mười hai vạn năm mới mở ra? Lẽ nào để ứng phó Thiên khung vỡ tan, cứu tính mệnh vô số tu sĩ?"

Ứng phó đại biến... Tam đầu tam thập nhị tí kim sắc quang ảnh nói câu này khiến bọn Ngụy Tác và Linh Lung Thiên rùng mình, Linh Lung Thiên vốn không hiểu, thậm chí phẫn nộ, vì tiên cảnh chi thược mà dấy lên Linh Hoang đại chiến, không ít người quen của nó vì thế mất mạng, nhưng giờ Hoang tộc thủy tổ cấp nhân vật nói thế thì nó và bọn Ngụy Tác đều cho là bạch y đại sĩ mà nhân vật đế cấp cũng không sánh được thì làm gì cũng có thâm ý.

Có thể "nhìn được" đến quỹ tích mười mấy vạn năm mà họ cũng không biết.

"Oành!"

Đột nhiên tinh phong từ khe nứt không gian thổi ra.

Ai nấy rùng mình, như một vật cực lớn có thể xuyên thủng cả vì sao từ khe nứt hư không nhảy lên.

"A!"

Bọn Hàn Vi Vi thầm kinh hãi nhưng không kêu thành tiếng.

Trong hình ảnh, vực ngoại thiên ma bị Ngụy Tác dùng hồng sắc đạo kiếm chém giết đã phản kích.

Vực ngoại thiên ma toàn thân là xương vàng rực kim sắc quang văn như biển cả, kim sắc cốt điện khổng lồ hiện lên trên bạch cốt cự thuyền y đứng, vô số hồng sắc đạo kiếm giữ lại trong hư không phong bạo, không thể chém xuống.

"Chát!"

Phía trên một bạch cốt cự thuyền đột nhiên rực bạch sắc thần quang, quét vào hư không phong bạo, hình thành một quang luân khổng lồ.

"Oành!"

Khe nứt hư không rung động khí tức, ngân bạch sắc thần quang chói lòa thổi ra.

Không phải đế cấp thần uy, mà là vực ngoại thiên ma có nguyên khí dao động và sinh cơ ngùn ngụt hiện ra.

Vực ngoại thiên ma cũng có kẻ diễn hóa được hư không pháp vực kinh nhân, trực tiếp xé hư không đến không vực này!

Y cao chừng hai trượng, xương màu trắng bạc, sau lưng là đôi ngân bạch sắc trường dực, vừa xuất hiện là nguyên khí dao động ngút trời, hư không tan vỡ, trong mấy vạn dặm thì vẫn thạch và cây cối hóa thành tro.

Chỉ nguyên khí dao động, nếu ở Vân Linh đại lục hoặc Thiên Huyền đại lục, dủ phá sập cả thành trì.

Bọn Hàn Vi Vi gần như tuyệt vọng, uy thế của vực ngoại thiên ma khó tưởng tượng nổi.

Nếu không có Ngụy Tác tỏa rạng vô số tinh quang, khóa chặt thiên địa của họ thì ánh mắt vực ngoại thiên ma đó đã giết hết.

"Sinh linh ti tiện, tưởng rằng mình ngươi ngăn được bọn ta!"

Y cười lạnh lùng, ngân bạch sắc lãnh điện lan trong hư không, quất vào Ngụy Tác. Đuôi mỗi tia đều có bạch cốt cự sơn hiển hóa.

"Ngươi tưởng ta không nắm bắt được thần niệm của các ngươi? Dù ta không ngăn được thì các ngươi không cũng tha cho sinh linh nào ở đó. Vậy ta đành giết hết các ngươi!"

Ngụy Tác không lùi, lao vào vực ngoại thiên ma dáng sợ hơn.

"Chát!" "Chát!" "Chát!" ...

Giữa gã và đối phương rực vô số thần quang, trong tích tắc không biết bao nhiêu cường uy kinh nhân va nhau.

"Keng!"

Đột nhiên, ngân bạch sắc cốt dực của vực ngoại thiên ma này tan biến thành điện quang quất vào ngực gã.

Ngụy Tác từ ngực ra lưng có vô số ngân quang bừng lên, vô số máu bắn tung, thân thể gã mất nhiều khí huyết hóa thành đạo kiếm mà nhợt đi, giờ càng mong manh.

"A!"

Bọn Hàn Vi Vi kêu lên vì gã không dừng, tay chụp lấy vực ngoại thiên ma đó, y vừa tỏ vẻ hoảng sợ và không dám tin là bị gã xé tan như mảnh vải bố, vô số thần văn ràn rạt khắp hư không tan đu, Tay gã lại diễn hóa thần tắc, cắt đứt mọi sinh cơ của y.

Vực ngoại thiên ma đó ít nhất cũng bán đế cấp, không ai ngờ Ngụy Tác mạnh đến mức giết được y!