Chương 1249: Hóa linh

"Viêm, Lê, sao lại tách linh dược ra, dễ dọa chết người lắm."

Ngụy Tác lau mồ hôi, muốn khóc mà không có nước mắt bảo Hoang thần nô.

Nữ tu Hoang thần nô cũng cầm hai nhánh linh dược.

Là một nhanh thúy lục sắc linh thảo lá bầu dục và một nhánh đỏ rực láp lánh như khúc nến.

Cả hai nhánh thơm lừng, quan trọng nhất là không phải thủy hệ linh dược!

"Phu quân, Viêm và Lê đang cười!" Thủy Linh Nhi đột nhiên bịt miệng kêu lên không dám tin.

Bọn Ngụy Tác ngẩn ra.

Họ đều thấy rõ, nghe Ngụy Tác "than vãn", hai Hoang thần nô hơi nhếch mép.

Nói thật dáng vẻ đó thập phần cổ quái, với người khác thì không thể dùng từ cười nhưng trong mắt bọn Ngụy Tác thì tựa hồ hai Hoang thần nô vui vẻ vì nghe gã gọi họ là "Viêm" và "Lê".

Nhất thời không ai lên tiếng.

"Viêm, hai nhánh này cho mỗ, còn hai nhánh của Lê cho ai?" Một lúc sau, Ngụy Tác hỏi hai Hoang thần nô đang nắm tay nhau.

Nữ tu Hoang thần nô và nam tu Hoang thần nô bất động.

Đột nhiên, nữ tu Hoang thần nô xòe tay về phía Hàn Vi Vi và Vu thần nữ.

Có cảm giác đầu óc hai người này chậm hơn nhưng bọn Ngụy Tác không thấy buồn cười tí nào.

"Viêm, Lê, họ có thể luyện hóa hai nhánh này?" Ngụy Tác lại hỏi.

"Họ thích người ta gọi tên." Hàn Vi Vi thập phần kích động, bịt miệng nhìn Thủy Linh Nhi. Họ đều thấy lúc Ngụy Tác gọi tên, hai Hoang thần nô hơi nhếch môi.

Một chút sau hai Hoang thần nô mới hiểu ý, gật đầu. "Đúng," Nam tu Hoang thần nô lên tiếng.

"Viêm, Lê, lúc tìm linh dược, hai vị có thấy gần đấy có linh dược hữu dụng với bọn mỗ nhưng không đủ năm nên hai vị không hái không?" Ngụy Tác hít sâu một hơi rồi hỏi hai Hoang thần nô vốn cho gã nhìu kinh hỉ. Gã thấy họ lại định đi tìm giúp linh dược.

Hai Hoang thần nô dừng lại.

Nhưng lần này họ không lên tiếng, có vẻ không hiểu lời Ngụy Tác.

"Viêm, Lê, mỗ cần một nhánh linh dược hữu dụng với bọn mỗ nhưng vì không đủ năm nên các vị không hái... càng gần đây càng tốt." Ngụy Tác thấy hai Hoang thần nô không hiểu thì giải thích.

"Có..." Hai Hoang thần nô đứng một lúc thì nam tu Hoang thần nô lại nói rồi cùng nữ tu Hoang thần nô quay lại theo hướng cũ.

"Đi!"

Bọn Ngụy Tác hớn hở, Phệ linh thú biết Ngụy Tác muốn thử Thảo linh tinh nên thu lục sắc nguyên khí, không hút cho Chu Tiếu Xuân nữa mà theo chân Ngụy Tác.

"Gần thế hả?"

Đi không đầy trăm dặm, Ngụy Tác thấy hai Hoang thần nô lao xuống dưới, cách đó không đầy mười dặm, gã thấy trên một khối vẫn thạch chừng hai mươi dặm có bao phủ lam sắc vân khí, mọc không ít cây cối.

Vốn gã định thử xem Phệ Tâm trùng trừ ẩn giấu khí tức càng lợi hại thì còn gì khác nhưng thấy hai Hoang thần nô sắp đến nơi đó nên thôi.

Hòn đảo lơ lửng này màu đất, tạo cảm giác như nham thạch và tinh kim hỗn hợp lại, cực kỳ cứng, không có đất hay nước, lam sắc vân khí tựa hồ chỉ là tinh thần nguyên khí đặc biệt. Nhưng bề mặt cứng đanh lại lại mọc đủ các loại cây.

Bọn Ngụy Tác vào không vực này, thấy các kiểu hoàn cảnh, các loại cấy cối mới biết nhãn giới trước kia quá hẹp, nhiều loại cây ở đây khác với thiên địa cũ, không cần đất và nước.

"Nhánh này?"

Vào trong khối vẫn thạch, bọn Ngụy Tác thấy hai Hoang thần nô đến trước một nhánh nấm.

Nhánh nấm cỡ nắm tay, màu xám trắng, tỏa huỳnh quang nhàn nhạt.

"..."

Ngụy Tác và bọn Thủy Linh Nhi quét thần thức, sắc mặt lại khác hẳn.

Hóa ra nhánh nấm màu xám trắng này hàm chứa khí tức thủy linh nguyên khí, thích hợp cho Ngụy Tác!

Linh dược mọc trên vẫn thạch không có nước mà chứa thủy hệ linh khí tinh thuần thì thật sự vũ trụ thái hư có quá nhiều sinh linh thần kỳ.

"Nhánh này?" Phệ linh thú hỏi Ngụy Tác.

"Tùy ngươi." Ngụy Tác gật đầu.

Phệ linh thú há miệng phun đạm lục sắc nguyên khí bao lấy "Thảo linh tinh", lơ lửng trên nhánh nấm.

"Phù."

Lục quang của y rung lên, đạm lục sắc nguyên khí sáng hẳn, phát ra màu ngọc, trông như thè lưỡi bằng lục ngọc ra.

Bọn Ngụy Tác nhìn rõ đạm lục sắc nguyên khí thấm vào "Thảo linh tinh", như tu sĩ dồn chân nguyên cho pháp khí cùng pháp bảo.

"Thảo linh tinh" trừ bích lục sắc quang hoa như bình thường thì còn ánh lên màu xanh như dầu.

Nhánh nấm chạm vào thì như được mưa tưới.

Ngụy Tác tròn mắt.

Cảm giác này như khi gã dùng Bồi yêu dịch bồi dưỡng Phệ Tâm trùng, khi đó Phệ Tâm trùng hút sạch những thứ hữu dụng, chỉ để lại một chậu dược dịch.

Khác nhau là Thảo linh tinh không mất đi ánh sáng, hóa hình yêu thú dừng thi pháp thì lục quang sẽ quay về Thảo linh tinh.

Bồi yêu dịch bị Phệ Tâm trùng hấp nạp rồi thì vô dụng. Thảo linh tinh như chậu linh dược bị hấp nạp quá rồi thì linh dược còn lại vẫn có thể tạo thành chậu mới.

Phệ linh thú tiếp tục thi pháp, Ngụy Tác và tất cả đều tròn mắt.

Nhánh nấm ánh lên tinh quang.

Vô số tinh thần nguyên khí lờ mờ tụ lại.

Trong tinh thần nguyên khí, Ngụy Tác nhận ra thủy hệ linh khí, cảm giác như trăm sông đổ về biển.

Nhánh nấm sinh trưởng với tốc độ nhìn được bằng mắt thường.

Chừng không đầy một tuần trà, cây nấm nứt ra, mọc một cọng rễ trắng ngần, lớp vỏ ngoài co lại, như chất dinh dưỡng và nguyên khí đều bị cái rễ hút hết.

Một chốc sau, cái rễ mọc thêm một tấc, xòe ba nhánh lá trắng xám, không nở hoa mà kết thành quả lấp lánh như hạt sương.

Hai Hoang thần nô cũng bất động, tựa hồ rất kinh ngạc.

Nếu không tận mắt thấy, không ai tin nhánh cây kỳ dị này là mọc từ một nhánh nấm màu trắng xám.

Càng lúc càng nhiều tinh quang như dòng chảy mang theo thủy linh nguyên khí từ bốn phương tám hướng tụ về.

Phệ linh thú vẫn thi pháp, nhánh cây kỳ dị tiếp tục hấp nạp lục sắc du quang, linh quang càng lúc càng nồng, hình thành năm lớp tinh quang. Quả cây trên đỉnh vốn chỉ bằng hạt đậu cũng dần to bằng quả trứng chim câu.

"Ầm!"

Đột nhiên, trong quả cây như hạt sương vang lên tiếng động tựa sóng gầm.

Quả cây rung lên như muốn thoát đi.

"Trời đất! Linh dược dược lực này đạt mức sản sinh linh tính, hóa linh!"

Cơ Nhã kinh hô không dám tin.

"..." Ngụy Tác nóng bừng mặt.

Tu vi như gã thì linh dược không thoát được, gã chỉ nghĩ rằng cứ thế này thì mười mấy ngày không hẳn không thể đột phá đến Chân tiên lưỡng trọng.